Tương Tư Ác Quỷ

Chương 32: Chứng nào tật ấy.




Trời đã sáng.

Khi Khả Khanh tỉnh dậy thấy bên cạnh trống không.

Nhất thời cô cảm thấy hoảng hốt, nhưng ngay sau đó đã nghe thấy tiếng nói mơ hồ của hắn từ bên ngoài truyền đến.

Thì ra hắn còn chưa chạy đi tìm Linh và Tần tiên sinh, cô thở phào nhẹ nhõm, bắt đầu đứng dậy mặc áo ngủ, chuẩn bị đẩy cửa bước ra ngoài thì nghe thấy một giọng nói khác vang lên.

“Cừu Thiên Phóng, bảy mươi lăm công ty con này là do cậu thành lập?”

“Thì sao?”

Khả Khanh mở hé cửa nhìn ra, trong phòng khách đang có một đám người, ngoại trừ Cừu Thiên Phóng thì toàn bộ các giám đốc trẻ tuổi thế hệ mới của Cừu Thị đều tới; Cừu Thiên Vân, Cừu Thiên Tấn, thậm chí còn có cả người không thích chuyện ồn ào – Cừu Thiên Lâm.

Người vừa nói câu trên là Cừu Thiên Lâm, y đem tập tài liệu đang cầm trong tay ném lên bàn, lạnh lùng chất vấn: “Đã vậy không cần tôi nói cậu cũng hiểu được, những công ty con đó có tám phần là đăng ký ở BVI, đúng không?”

Lời nói trên làm cả người Khả Khanh bàng hoàng, gương mặt không còn chút huyết sắc.

BVI? Nếu cô nhớ không nhầm thì BVI là một quần đảo, nơi có nhiều công ty phi pháp chuyên phục vụ cho việc buôn lậu thuốc phiện, rửa tiền và bán thông tin mật của các công ty khác, thế nhưng thông tin của những công ty trên quần đảo này lại được bảo mật hoàn toàn, người bên ngoài không thể nào tra ra được thông tin gì từ họ. Thủ tục thành lập công ty ở nơi đó cũng rất dễ dàng, cho nên dễ bị kẻ xấu lợi dụng thành lập những công ty ma dùng để rửa tiền hoặc thao túng giá cổ phiếu.

Tại sao hắn lại muốn mở những công ty này? Mà số lượng còn lên tới bảy mươi lăm cái?

Bàn tay đang giữ chặt nắm đấm cửa chợt cứng đờ, trong lòng Khả Khanh dâng lên một dự cảm bất an.

Giọng nói chất vấn lại một lần nữa vang lên trong phòng khách.

“Cách đây năm năm, cậu ở nước ngoài lợi dụng chức quyền, dùng các công ty con để đầu tư khoản tiền hơn một trăm năm mươi tư triệu ra nước ngoài, nhìn qua có vẻ là một giao dịch chính thống, nhưng trên thực tế số tiền kia đã sớm bị cậu rửa sạch bằng ngân hàng giả. Còn nữa, gần đây nhất là trong ba tháng này cậu dùng các công ty đó để vay nợ ở bên ngoài, lấy danh nghĩa của Hoàng Thống làm đảm bảo, thu hoạch được hơn Bảy mươi hai triệu tệ, có đúng hay không?”

Trời ơi…

Khả Khanh đưa tay bụm miệng, chân mềm nhũn khiến cô ngã ngồi trên mặt đất, bỗng nhiên cô hiểu ra hắn đang làm cái gì.

Hắn muốn… rút rỗng Hoàng Thống.

Giây phút ấy cô cảm thấy tai mình như ù đi, cổ họng trào dâng nghẹn ứ, tay chân run rẩy, đầu óc choáng váng như muốn ngất xỉu.

Hoàng Thống là công ty đã cổ phần hóa, nếu bị rút ruột sẽ trở thành một scandal khiến toàn bộ thương giới điên đảo, đến lúc đó không chỉ mình Cừu gia bị sụp đổ mà còn liên lụy tới các cổ đông trong công ty, và khiến hàng vạn công nhân viên của tập đoàn rơi vào cảnh thất nghiệp.

Hắn sao có thể làm như vậy được? Làm sao có thể?


Lẽ nào hắn không biết làm như vậy sẽ liên lụy đến rất nhiều người sao?

Không, đương nhiên Cừu Thiên Phóng biết điều đó, hắn đã ở trong thương giới lâu như vậy làm sao lại không biết?

Nhưng hắn vẫn cố tình làm, không quan tâm số phận kẻ khác sẽ ra sao.

Cô đau lòng nhắm mắt lại, cứ tưởng rằng hắn đã thay đổi, cô thật sự nghĩ rằng hắn đã thay đổi, thế nhưng… hắn vẫn không thể bỏ xuống phần danh lợi này.

Tại sao hắn có thể làm như vậy đối với cô?

“Cừu Thiên Phóng, nể mặt bác hai nên tôi mới không đem những chứng cứ này giao cho cảnh sát, thế nhưng cậu phải từ chức tổng giám đốc và trả lại toàn bộ số tiền.”

“Làm vậy thì có lợi gì cho tôi?”

“Cậu——”

Cừu Thiên Phóng cười lạnh, – “Đại gia ta cực khổ lâu như vậy không phải vì tiền.”

“Cừu Thiên Phóng! Cậu chớ nên không biết phân biệt đúng sai, bác hai đối xử với cậu không tệ nhưng không ngờ cậu lại làm ra loại chuyện tán tận lương tâm đến vậy ——”

Khó có thể tiếp tục nghe nữa, Khả Khanh đóng cửa lại nhưng vẫn không ngăn được tiếng cãi vã truyền tới.

Bây giờ là rút ruột, lần tới sẽ là cái gì? Lần sau hắn sẽ làm ra việc kinh khủng nào nữa?

Toàn thân Khả Khanh rét run, cô cảm thấy trái tim mình đang dần nguội lạnh.

Hắn vốn không thể bỏ được tiền và quyền, suy cho cùng hắn vẫn muốn có được thiên hạ của hắn, lẽ ra cô nên sớm biết với cá tính của mình, hắn sẽ không bao giờ cam chịu ký khế ước bán thân, cũng không thể bằng lòng làm trâu làm ngựa cả đời.

Có tài phải làm vương hậu, cần gì làm nông phụ? (*)

(*)既能为王后, 何须做农妇: Một thành ngữ của người Trung Quốc, ý nói kẻ có tài thì phải đứng trên người khác, không thể cam chịu làm người dưới.

Đúng vậy, có tài thì phải làm vua, sao có thể để kẻ khác sai khiến?

Cô đã quên mất điều này, hắn không thể cam chịu làm người bình thường như vậy.

Dùng chút lý trí còn xót lại, Khả Khanh nắm chặt đấm cửa và tự đỡ mình đứng dậy, quay đầu nhìn chiếc giường mà cả hai đã cùng ân ái đêm qua.

Dường như cô vẫn còn nghe thấy tiếng nói yêu thương của hắn ở bên tai.

Anh yêu em…

Đúng vậy, hắn nói yêu cô thế nhưng càng yêu thiên hạ của hắn hơn.

Sao hắn có thể làm như vậy? Hắn nghĩ cô sẽ nhận định việc này như thế nào? Không trực tiếp giết người thì không có lỗi sao? Gián tiếp hại người là đúng à? Có phải hắn nghĩ như vậy không? Có phải không?

Tan nát cõi lòng, nhưng cô lại không khóc được, chỉ cảm thấy trái tim mình mệt mỏi.

Quá sức mệt mỏi.

Kết quả cuối cùng vẫn chỉ là vô ích.

Đúng là kiếp này tay hắn chưa từng nhuốm máu, hắn chỉ mượn đao giết người.

Cho dù hắn yêu cô thì sao?

Cô vẫn không thể thay đổi hắn, cũng không thể tiếp tục ở lại đây nhìn sự việc xảy ra, cô không chịu đựng được việc trong tương lai lại một lần nữa phải đâm dao vào tim hắn.

Đã sống lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên cô mới biết thế nào gọi là chết tới tận tâm can.

Quá đau lòng, Khả Khanh mở cửa đi ra ngoài, mấy người đàn ông vẫn còn đứng cãi vã trong phòng khách, không ai chú ý tới một cô gái đang lặng lẽ đi vào gian phòng khác.

Cô mặc lại quần áo của mình sau đó mở rộng cửa đi ra ngoài, bọn họ vẫn không ngừng tranh chấp nhưng cô không thèm liếc mắt nhìn, chỉ lẳng lặng đi qua hành lang, bước lên chiếc cầu thang xoắn dẫn đến sân thượng.

Cửa sân thượng bị khóa, nhưng những thứ này đã không còn có thể ngăn được cô.

Khả Khanh đưa lòng bàn tay nắm vào khóa, chiếc khóa mật mã dùng công nghệ cao tức khắc vỡ vụn.

Tiếng còi báo động chói tai vang lên, nhưng cô làm như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài.

Tiếng còi vừa réo, khuôn mặt Cừu Thiên Phóng lập tức trắng bệch.

Giây tiếp theo, hắn bỏ lại đám người Cừu gia, giày cũng không kịp đi liền chạy thẳng vào phòng ngủ, cô không ở trên giường cũng không có trong phòng tắm.

“Cừu Thiên Phóng! Cậu làm cái gì vậy?”

Cả đám truy hỏi hắn, hắn đẩy những tên ngu ngốc đó ra, dùng tốc độ nhanh nhất chạy vội lên lầu, cửa sân thượng đã bị phá. Cừu Thiên Phóng kinh hãi chạy ra ngoài, nhưng chỉ kịp nhìn thấy vạt áo của cô biến mất sau bức tưởng thấp.


Hắn vọt tới bên tường, chiếc bóng áo trắng của cô đã nhảy sang sân thượng của tòa nhà bên cạnh.

“Khả Khanh——“

Cô khựng lại một chút, nhưng không quay đầu nhìn hắn mà tiếp tục bước về phía trước, đi tới cánh cửa dẫn xuống tầng dưới, mở, sau đó đóng cửa.

Tử đầu tới cuối đều không quay đầu lại nhìn hắn.

Hắn tức giận chửi thề, lập tức chạy xuống nhà nhưng lại bị đám đầu heo ngăn lại ở hành lang.

“Cừu Thiên Phóng, cậu đang giở trò quỷ quái gì vậy?”

“Chớ cản đường tao!” – Hắn phẫn nộ vung quyền, một quyền này khiến Cừu Thiên Tấn ngu ngốc bay ra ngoài.

Hai người còn lại hoảng sợ, vội vã lùi lại.

Hắn chạy tới thang máy, nhập mật mã, hy vọng có thể đuổi kịp cô, chật vật xuống được lầu dưới, cửa thang máy vừa mở Cừu Thiên Phóng lập tức vọt ra ngoài, chân trần băng qua đường, ôm tia hy vọng cuối cùng chạy sang tòa nhà đối diện hỏi, nhân viên quản lý nói cho hắn biết có thấy một cô gái đi xuống, nhưng cô ấy vừa mới bắt taxi, lên xe đi rồi.

Cừu Thiên Phóng chạy tới đường cái, mồ hôi đầm đìa nhìn dòng xe nhộn nhịp.

Bầu trời trong xanh quá, mây trắng lững lờ, ánh nắng mặt trời chói chang như đâm vào mắt.

Hắn chân trần đứng thở dốc ở lối dành cho người đi bộ, mặt đất bị ánh mặt trời thiêu đốt phả ra hơi nóng hầm hập, tiếng người, tiếng còi xe vẫn rầm rĩ bên cạnh hắn.

Vẫn là thành phố ấy, vẫn là đường xá ấy, nhưng hắn biết… tất cả đã không bao giờ được như lúc trước.

Lại một lần nữa hắn để vuột mất cô ——

“Những chứng cứ đó là ai điều tra ra?”

Chưa từ bỏ ý định, Cừu Thiên Phóng quay về nhà lấy chìa khóa chuẩn bị lái xe đi tìm Khả Khanh, lúc này hắn mới phát hiện ba vị công tử nhà Cừu gia vẫn còn đang ở đó. Thoáng chốc hắn có suy nghĩ muốn đánh cho đám người này một trận, nhưng cuối cùng vẫn kiềm chế được. Hắn nhanh chóng vào phòng ngủ thay quần áo.

Cừu Thiên Tấn ôm chiếc mũi gẫy nằm rên rỉ trên ghế salon.

Hai người Thiên Vân và Thiên Lâm cùng nhìn nhau cảnh giác, cuối cùng Thiên Vân là người mở miệng: “Mày… hỏi cái này làm gì?”

Lười chơi đùa cùng đám người này, hắn đã mặc xong quần áo và bước ra từ phòng ngủ, lạnh lùng phân tích: “Thiên Tấn quá ngu ngốc không có khả năng nhìn ra vấn đề trong đó. Thiên Vân mặc dù có khá hơn nhưng lại quá hám sắc——“

“Cừu Thiên Phóng, mày nói bậy bạ cái gì thế?” – Thiên Vân tức giận đến đỏ cả mặt.

“Vì vậy chỉ còn người thứ ba là Cừu Thiên Lâm?”

“Cậu có ý tứ gì?” – Sắc mặt Cừu Thiên Lâm hơi thay đổi.

Cừu Thiên Phóng mặc áo khoác ngoài, nói gọn: “Ý là, tất cả những tài liệu cậu tra ra được đều là giả, đều do tôi bày ra, thực tế tiền vẫn ở nguyên chỗ cũ chưa hề sứt mẻ một xu. Cừu Tĩnh Viễn không tin tưởng năng lực của các cậu nên mới lệnh cho tôi trở về, nhưng tôi không có hứng thú với Hoàng Thống cho nên đã thỏa thuận với ông ấy, nếu ai có năng lực tìm ra được những tài liệu giả này, tôi sẽ giao lại công ty cho người đó.”

“Cái gì?!” – Hai kẻ kia trăm miệng một lời, cùng ngạc nhiên đồng thanh.

“Đùa cái gì thế?” – Cừu Thiên Tấn thiếu chút nữa đã lăn từ trên ghế salon xuống đất.

“Các cậu tin tôi đi, việc tôi không muốn làm nhất lúc này là nói đùa.” – Nếu không phải vừa rồi hắn nổi hứng muốn đùa giỡn ba tên này thì sự tình đã không biến thành như vậy.

Nhìn vẻ mặt vui mừng của Cừu Thiên Lâm, hắn vừa đi giày vừa lạnh lùng nói: “Đây là một cuộc kiểm tra, và cậu đã thắng.”

“Mày đừng nói bậy nữa!” – Cừu Thiên Vân tức giận gào lên kháng nghị.

“Mày làm gì đủ tư cách để quyết định?” – Cừu Thiên Tấn cũng nổi giận nhảy dựng lên từ trên ghế salon.

“Cừu Thiên Phóng, những lời cậu nói là thật chứ?” – Cừu Thiên Lâm vẫn còn cảm thấy nghi ngờ.

“Thiên Phóng, tôi cũng có phần tìm ra những tài liệu này—— “

“Mày ít rống thôi, chuyện này ngay từ đầu là do tao phát hiện ra —— “

“Tất cả im miệng cho tôi!” – Cừu Thiên Lâm hét lớn, hai người kia lập tức im bặt, lúc này y mới quay sang hỏi lại Cừu Thiên Phóng – “Tại sao cậu lại từ bỏ vị trí này?”

“Nó không phải là thứ của tôi.” – Hắn vớ lấy chùm chìa khóa xe trên bàn và chạy nhanh vào thang máy, trước khi thang đóng cửa, hắn nhìn ba người kia, khẽ nhếch miệng cười khẩy. – “Tôi có thể tự tạo lập vương quốc riêng của mình, vì sao còn muốn của người khác? Thứ thuộc về tôi thì mãi mãi vẫn sẽ là của tôi. Còn bây giờ các cậu ở lại tôi ra ngoài có việc.”

Dứt lời, Cừu Thiên Phóng không hề khách khí mà bỏ lại bọn họ, vội vã rời khỏi tòa nhà.

Thần sắc trên gương mặt Cừu Thiên Lâm có sự thay đổi, từ nhỏ đến giờ bọn họ làm việc gì cũng thua một đứa mồ côi được nhặt về như hắn. Lần này tưởng rằng đã chộp được nhược điểm của con người này nhưng không ngờ đến phút cuối họ cũng chỉ là những quân cờ dưới bàn tay người ta mà thôi.

Mấy người bọn họ sống chết tranh nhau đống gia sản nhưng hắn lại chê đó là giày cũ, đi không vừa chân.

Vẻ mặt Cừu Thiên Lâm nhăn nhó, hắn hé miệng muốn nói nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn xuống. Chỉ còn Cừu Thiên Vân và Cừu Thiên Tấn vẫn có vẻ không cam lòng, nhưng việc đã đến nước này thì thà nhường lại vị trí Tổng giám đốc cho Thiên Lâm vẫn còn hơn giao cho người ngoài.

Ba người không hẹn mà cũng nhìn nhau, tuy rằng trong lòng vẫn còn bực tức nhưng cũng không dám nói gì hơn.