Tương Tư Ác Quỷ

Chương 27




Tay cô mát lạnh mang đến cảm giác thật thoải mái. Hắn nhìn cô trong cơn mê man, bỗng chốc muốn kéo tay cô lại, nhưng như thế cô tức giận thì sao?

Hắn vừa nghĩ đến đấy bỗng kì tích xảy ra, bàn tay cô đang áp lên khuôn mặt hắn.

“Anh đi khám bệnh chưa?”

Thật dễ chịu…

Hắn thở dài, nhắm nghiền mắt, cảm nhận hơi lạnh từ đôi bàn tay nhỏ bé.

“Cừu Thiên Phóng!! Nhìn em, anh đi khám bệnh chưa?”

Nghe thấy giọng nói cô như mệnh lệnh ép hỏi, hắn mở mắt, thốt ra một chữ: “Chưa.”

Ôi trời ơi, giọng nói của hắn thật kinh khủng!

Cô mở to mắt, tiếp tục hỏi: “Anh bị sốt từ khi nào?”

“Chắc là đêm hôm qua.”

Vừa nói xong, cả người hắn lảo đảo. Sợ hắn té ngã, cô vội ôm lấy hông đỡ người hắn, phát hiện ra toàn thân hắn nóng như lửa.

“Nếu đêm qua bắt đầu bị sốt, sao hôm nay anh không tới bác sĩ?” Cô bỗng nhiên nổi giận gắt: “Đầu óc anh bị nóng đến hỏng rồi hả?”

“Anh uống thuốc rồi.” Thấy cô ôm người mình, hắn giang tay ôm lấy lưng cô, người cô rất mát, hắn nhắm mắt lại, bất giác thở dài.

“Thuốc ở đâu?” Cô nhíu mày, dìu hắn ngồi xuống ghế.

“Hả?” Hắn cố mở mắt, không vui vẻ khi thấy cô bỏ tay ra.

Trời ạ, người đàn ông này sốt cao đến nỗi thần trí mơ hồ à?

“Anh không đi khám thì lấy thuốc ở đâu?”

“Ở trong hộp thuốc.” Hắn chỉ vào hộp thuốc ở trên bàn.

Cô quay đầu nhìn, thấy hộp thuốc đang mở, có một gói thuốc cảm tổng hợp được bóc dở, nỗi tức giận trào lên.

Ôi trời, con người này vừa có tiền có quyền, tại sao bị cảm lại uống thuốc tổng hợp chứ?

Cô đùng đùng nổi giận, cầm điện thoại treo tường ở phòng ăn. Không ngờ người đàn ông vốn đang mê man phút trước, lại nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cô.

“Em đang làm gì thế?”

“Mời bác sĩ qua đây khám bệnh cho anh.”

“Là ai?” Hắn cau mày, cảnh giác hỏi.

“Bác sĩ riêng của Cừu gia.”

Hắn trừng mắt, nghi ngờ hỏi: “Là bác sĩ họ Hạ sao?”

“Bác ấy nghỉ hưu rồi.”

“Anh chỉ bị cảm cúm thôi, không cần phải khám bác sĩ.” Hắn vừa dứt lời, đã cảm thấy trời đất chao đảo, vội chống tay vào tường.

Cô trợn mắt lườm hắn, lạnh lùng nói: “Không cần giấu giếm.”

Hắn tức giận lườm lại, kèm theo một tràng ho khan kéo dài lần thứ hai. Khả Khanh hoảng sợ, càng giận dữ: “Nếu còn tiếp tục thế này, chẳng cần em ra tay anh cũng đi đầu thai sớm thôi.”

Ho một trận xong, hắn mệt mỏi thở dốc, nhưng vẫn quyết nắm chặt cổ tay cô không cho cô gọi điện thoại. Bàn tay hắn nóng như thiêu đốt, cô tức giận mắng: “Chết tiệt, anh đừng cứng đầu như thế nữa có được không?”

Hắn nhíu chặt mày, im lặng không nói. Cô nhìn vẻ mặt u ám của hắn, đột nhiên hiểu ra.

“Anh yên tâm, em sẽ không thừa dịp này tố cáo hành vi bắt cóc của anh với bác sĩ đâu. Cho dù em nói, chưa chắc ông ấy đã tin.”

“Anh không thể mạo hiểm.”

Sắc mặt cô nhợt nhạt, đến giờ cô mới hiểu vì sao tối qua hắn sốt cao mà không đi khám bệnh, cũng không muốn mời bác sĩ đến nhà chữa trị.

“Vì sao anh thà để mặc mình sốt cao cũng không muốn mạo hiểm?”

Hắn lại tiếp tục im lặng, bình tĩnh nhìn cô. Tâm can cô lại dấy lên nỗi đau đớn, muốn dời khỏi ánh mắt của hắn mà không tài nào làm nổi/

“Nếu em cam đoan không nói gì thì sao?”

Hắn vẫn im lặng.

Cô vừa nôn nóng vừa tức giận, đành uy hiếp: “Anh biết bây giờ em có thể gọi người đến khám cũng có thể đợi anh ngất xỉu luôn. Lúc ấy không phải là bác sĩ đến nữa mà là xe cấp cứu, còn em có thể dời đi bất cứ lúc nào.”

Hắn cứng đờ người, tay càng nắm chặt hơn, một lúc lâu sau mới cất lời: “Em hứa sẽ không thừa dịp rời đi chứ?”

Trái tim khẽ thắt lại, nhẹ cắn môi, cô trừng mắt lườm hắn, vừa giận vừa không nỡ. Biết rõ mình sẽ bỏ qua cơ hội thoát khỏi đây, cô cố kìm nén nước mắt, đồng ý với hắn: “Em hứa.”

Hắn nhìn cô, đáy mắt thoáng nỗi bất an. Cô tưởng hắn sẽ đổi ý, nhưng lát sau hắn từ từ thả lỏng tay.

Cô lập tức nhấn điện thoại.

“Xin lỗi, là bác sĩ phải không? Chào ông, tôi là thư kí Đường. Tổng giám đốc Cừu đang bị cảm sốt, có thể phiền ông qua đây một lát được chứ?”

Cô cầm điện thoại vừa nói chuyện với bác sĩ, vừa nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế ăn. Hắn mệt mỏi nhắm mắt dựa lưng vào ghế, đôi môi mím chặt.

“Nhưng không phải ở công ty, cũng không ở trên núi. Anh ấy đang ở nhà, ông biết địa chỉ không?”

Hắn ho khan vài tiếng, trán đỏ bừng túa đầy mồ hôi.

“Đúng thế, tình trạng ư? Hơi choáng váng, không còn sức, anh ấy bắt đầu sốt từ đêm hôm qua, bây giờ người rất nóng. Được rồi, khoảng bao lâu nữa thì ông sẽ tới? Ok!”

Cô đặt điện thoại về chỗ cũ, dìu hắn đứng lên đi về phòng, nói tình trạng hiện giờ cho hắn biết: “Bác sĩ nói tầm mười phút nữa sẽ tới, anh phải về giường nghỉ ngơi đã.”

Hắn hầu như dựa hẳn vào người cô, khiến cô tiêu tốn rất nhiều sức lực. Cô biết tình trạng hiện giờ hẳn rất xấu nên hắn mới như thế, không kìm lòng được càng thêm lo lắng.

Phòng của hắn ngay cạnh phòng cô, khác với tông màu ấm áp trong phòng cô, phòng hắn được trang trí theo tông màu trầm với màu đen, màu xám xen kẽ màu lam đậm. Điểm giống nhau duy nhất là đều có ô cửa sổ to lớn sát mặt sàn.

Cô giúp hắn cởi giầy và quần áo, lấy khăn tắm từ nhà vệ sinh lau mồ hôi trên người, sau đó thay đồ ngủ cho hắn.

Hắn sốt rất cao, không kịp đợi bác sĩ tới khám, cô quay lại phòng ăn lấy đá trong tủ lạnh, bọc vào khăn mặt thay gối lạnh, tiện thể đặt một ấm nước sôi, sau đó quay lại phòng.

Hắn lại bắt đầu ho khan.

Cô ngồi ở mép giường, đưa giấy ăn cho hắn, đợi hắn ho xong cho hắn uống một cốc nước ấm. Sau đó hắn nằm vật ra giường, cô đem chiếc khăn bọc đá lạnh đặt sau gáy hắn, rồi lấy khăn ướt chườm lên trán hắn.

Chiếc thùng rác cạnh giường đã chất đầy giấy xì mũi của hắn, cô lại đem thùng rác đi đổ. Quay lại cô phát hiện hắn đang ngồi dậy nói chuyện qua điện thoại.

“Đúng, không nghe lầm đâu, cứ tiến hành đi.” Hắn nhìn thấy cô, lại ho: “Chỉ bị cảm nhẹ, có chuyện gì anh đã rõ liên hệ với tôi như thế nào rồi đấy.”

Biết hắn đang bàn bạc công việc, cô nhíu mày, cố nén cơn giận, để chiếc thùng rác về chỗ cũ. Nhận ra sự bất mãn của cô, hắn nhanh chóng cúp điện thoại

Chuông điện thoại treo tường lại reo, cô nhấc ống nghe, đưa cho hắn đang nửa ngồi nửa nằm trên giường.

“Tôi đây. Đúng rồi, tôi mời bác sĩ tới, để ông ta lên đi.” Hắn tắt điện thoại, ấn vào bức hình khác, nhập nhanh một dãy số, sau đó mới đưa điện thoại trả lại cho cô.

Cô biết đó là mật mã của thang máy nhưng cũng không để ý tới, vì sau khi khỏi ốm hắn nhất định sẽ đổi lại. Cô xoay người đặt điện thoại vào chỗ cũ, bỏ chiếc gối lạnh ra ngoài để hắn ngồi dựa vào thành giường. Sau đó đứng dậy định đến phòng khách để chờ bác sĩ nhưng lại bị hắn kéo lại.

Cô quay đầu, thấy hắn mím chặt môi nhìn cô chăm chú.


“Bác sĩ chưa từng tới đây, em phải ra phòng khách chờ ông ấy.”

“Em không khóa cửa là được rồi.”

“Như thế rất mất lịch sự.”

“Anh biết.” Hắn kiên quyết, giọng nói vốn trầm ấm khêu gợi nay đã biến thành khàn khàn, khản đặc như chiếc còi hỏng. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của hắn, cô hiểu ra hắn sợ cô thừa dịp bác sĩ vào khám để đi thang máy xuống.

“Xem ra lời hứa của em chẳng có giá trị chút nào.” Cô nhếch miệng cười tự giễu.

Đôi mắt hắn tối sầm lại, càng siết chặt cổ tay cô. Trái tim cô lại nhói đau, từ đáy mắt hắn, cô đọc được sự cầu xin không thành lời. Cô nhìn xuống bàn tay to lớn của hắn đang bao trọn bàn tay mình. Hắn khẽ buông lỏng tay, dần dần chuyển sang nắm lấy ngón tay cô rất nhẹ nhàng. Động tác vừa dịu dàng vừa khẽ khàng, chờ đợi quyết định của cô.

Cô biết việc rút tay về là chuyện đơn giản, nhưng không thể nào làm nổi. Bàn tay hắn nóng rực, nhưng lại rất dịu dàng khiến cô không kìm chế được nắm lấy tay hắn. Lúc ấy hắn mới siết chặt tay cô lại.

Tiếng chuông thang máy báo hiệu ngoài cửa, nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nói: “Bác sĩ Lại, ở đây ạ.”

“Cừu tiên sinh, thư kí Đường.” Vị bác sĩ trung tuổi bước vào trong.

“Chào ông.” Cừu Thiên Phóng gật đầu, nhưng cũng không buông tay Khả Khanh ra, cô không nhìn hắn nhưng vẫn không bỏ đi, chỉ tiếp tục đứng bên đầu giường.

Bác sĩ Lại coi như không nhìn thấy hành động nắm tay thân mật của họ, sau khi ân cần hỏi thăm bệnh tình, ông mở hòm thuốc mình mang tới, lấy dụng cụ ra bắt đầu kiểm tra.

“Cừu tiên sinh, họng của ngài bắt đầu rát từ khi nào?”

“Ba hoặc bốn ngày trước.”

Bác sĩ ra hiện hắn há miệng, khám cổ họng một chút rồi thông báo: “Ừm, cổ họng có dấu hiệu bị sưng viêm, ngài đã đo nhiệt độ cơ thể chưa?”

“Chưa.”

Bác sĩ nghe vậy bèn lấy nhiệt kế ra đo lại cho hắn.

“Ba mươi tám độ rưỡi.” Bác sĩ Lại nhíu mày, hỏi: “Có bị ho khan không?”

“Có.” Hắn gật đầu.

“Anh ấy ho rất nhiều.” Khả Khanh bổ sung.

Bác sĩ nhìn cô mỉm cười, lấy tai nghe khám bệnh ra đeo vào tai, nói với Cừu Thiên Phóng: “Cừu tiên sinh, phiền ngài cởi áo ra.”

Hắn khụ khụ hai tiếng, cởi hai cúc áo bên trên để bác sĩ luồn ống nghe vào ngực.

“Nào, hít vào, tốt lắm, thở ra. Ok, lại một lần nữa nhé, hít vào, thở ra.” Bác sĩ chuyển tai nghe sang mấy chỗ nữa, rồi mới thu về, hỏi: “Ngài ho khan có kèm theo đờm không? Đờm trong hay có màu vàng?”

“Có, là màu vàng.”

“Khắp người có đau nhức không?”

“Có.”

“Chỉ là cảm mạo thông thường thôi, tôi sẽ kê thuốc kháng sinh và thuốc hạ sốt, chắc sẽ đỡ hơn một chút. Tuy nhiên lần cảm cúm này cũng khá nghiêm trọng, nhớ phải uống nhiều nước và nghỉ ngơi thật tốt. Nhiệt độ điều hòa không nên để thấp quá, toát mồ hôi là phải lau ngay tránh tình trạng cảm lại lần nữa.”

“Được rồi.” Hắn mệt mỏi nhắm mắt.

Bác sĩ đứng dậy, lấy một lọ thuốc dạng xịt đã chuẩn bị từ trước ra, nói với Khả Khanh: “Thư kí Đường, đây là thuốc dạng xịt, dùng nó chữa viêm họng sẽ tốt hơn. Chút nữa cho ngài ấy uống một viên thuốc hạ sốt, số thuốc còn lại trước khi ngủ hãy uống. Nhưng nếu cơn sốt kéo dài lên đến ba mươi chín độ mà không hạ nhiệt, có lẽ phải đưa ngài ấy đến bệnh viện đấy. Có vấn đề gì cứ gọi điện cho tôi nhé, cô biết số điện thoại của tôi rồi đúng không?”

“Vâng, cảm ơn bác sĩ nhiều, phiền ông quá.”

“Không sao.” Bác sĩ mỉm cười, thu dọn đồ chuẩn bị rời đi.

Cô theo thói quen tiễn khách ra ngoài, nhưng vừa rời bước, hắn đã siết chặt tay, mở mắt nhìn cô nói: “Anh muốn uống nước.”

Bác sĩ Lại thấy thế, nói: “Thư kí Đường, cô rót nước cho Cừu tiên sinh đi, tôi tự về được rồi.”

“Thật ngại quá.” Cô hơi lúng túng xin lỗi bác sĩ.

“Không có gì.” Bác sĩ mỉm cười, “Tôi về đây.” Nói xong bèn rời đi.

Cô rút tay về, quay người rót nước ấm cho hắn. Đèn đỏ báo hiệu cửa đang mở trên điện thoại treo tường vụt tắt. Cô hiểu, đó là tín hiệu báo thang máy đã đóng. Cả người hắn như trút được gánh nặng.

“Cảm ơn em.” Hắn nhìn cô nói.

Cô không rõ cảm xúc hiện giờ của mình như thế nào, cũng không biết trả lời hắn kiểu gì, chỉ một mực im lặng, đưa thuốc hạ sốt cho hắn, nhìn hắn uống thuốc.

“Anh có muốn ăn không?”

Hắn uể oải lắc đầu, mái tóc dài mấy tháng không tỉa rủ xuống trán. Cô không kìm được đưa tay sờ lên trán hắn, dịu dàng nói: “Anh nằm xuống nghỉ một lát, em đi nấu một chút… cháo trắng…”

Chưa nói hết câu, bàn tay hắn đã ôm trọn lấy tay cô, lúc ấy cô mới phát hiện ra mình vô tình đang vuốt ve gương mặt thô ráp của hắn. Giọng nói cô trở nên run run, cô không dám nhìn hắn, nhanh chóng rút tay lại, vội vã chạy ra ngoài.

Nhìn bóng lưng cô rời đi, hắn nhắm mắt lại, khẽ thở dài gượng cười.

Ít ra, cô đã chủ động chạm vào hắn…