Tương Tư Ác Quỷ

Chương 20: Bức phù điêu cổ xưa




Edit: L2NT + Phi Nguyệt

Từng ngày dần trôi qua… Tất cả như chẳng có gì thay đổi, nhưng lại ngầm đổi thay rất nhiều.

Hắn không nhắc tới chuyện hôn nhân, cũng chẳng hề nói ba từ “Anh yêu em” thêm lần nữa, mà chỉ càng yêu thương, chăm sóc cô hơn. Cô không

hiểu nổi vì sao hắn lại yêu mình, nhưng cũng chẳng muốn suy nghĩ thêm

làm gì, cứ để mặc cho bản thân đắm chìm trong hạnh phúc như mộng ảo này

đi.

Có đôi lúc, Khả Khanh cảm thấy mình như đang bước đi trên một lớp

băng mỏng, tưởng chừng như có thể vỡ tan bất cứ lúc nào. Đến khi hắn

nhìn thấy cô, dường như hắn cảm nhận được nỗi bất an ấy nên luôn đánh

lạc hướng suy nghĩ của cô. Trừ mẹ ra, hắn là người duy nhất hiểu rõ cô

đến thế, biết khi nào cô lo lắng, khi cô vui buồn giận hờn, có thể làm

nỗi muộn phiền trong cô tan biến nhanh chóng.

Ngày qua ngày, hắn luôn về chỗ cô sau khi tan làm, dành thời gian

đưa cô tới bệnh viện thăm mẹ. Thậm chí sau khi mẹ cô xuất viện, hắn đều

đến nhà giúp đỡ cha mẹ.

Hắn và cha cô khá hợp nhau, hai người thường xuyên ở trong thư phòng trò chuyện hàn huyên vài tiếng đồng hồ. Cha cô đánh giá cao học thức

của hắn, lúc nào cũng làm ra vẻ ‘chỉ hận vì không gặp sớm hơn’.


Nhìn người đàn ông cởi áo vest xắn tay áo lên, tay cầm cờ – lê bước

vào phòng bếp sửa đường ống nước bị hỏng, cổ họng cô nghẹn đắng. Hắn có

thể gọi thợ tới sửa, nhưng lại tự mình làm tất cả.

“Được rồi, có lẽ sẽ không bị rò nữa đâu.” Hắn vặn chặt đường ống, ngồi dậy giữa vũng nước.

Quần hắn ướt hơn nửa, chiếc áo sơ mi cao cấp màu trắng dính vài vệt

ố, gò má bên phải cũng bị bám bẩn. Cô giơ tay lau vết bẩn trên má hắn,

dịu dàng nói: “Bẩn hết rồi.”

Hắn nhìn cô, rồi vươn tay ra. Cô định kéo hắn đứng lên, cuối cùng

lại bị ngã vào lòng hắn. Cô khẽ thở dài, để mặc đôi môi đỏ mọng của mình hòa vào làn môi hắn. Nụ hôn nóng bỏng ấy khiến cả hai quên đi tất cả,

đến khi hắn rời môi, váy cô và chiếc áo sơ mi của hắn đều ướt sũng.

Lúc cô hiểu ra hắn cố ý, thì cũng chẳng còn hơi sức để đứng dậy nữa.

“Đồ xấu xa!” Cô tựa vào vai hắn lẩm bẩm.

Hắn bật cười, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên mái tóc của cô: “Xin lỗi!”

Nhìn tình cảnh thảm thương của cả hai, cô cũng không nhịn được mà cười thành tiếng.

Trên nền nhà vương đầy nước, mà cô lại ngồi trên đùi hắn, vậy mà hắn chẳng hề để ý tới.

Ánh hoàng hôn chiếu qua song cửa, rơi xuống nền dát ánh vàng lấp

lánh. Cô nép vào ngực hắn, nghe nhịp tim đập đều đều của hắn, thốt lên:

“Cảm ơn anh.”

“Đừng khách sáo.” Hắn nắm chặt tay cô, cúi xuống hôn. Cô an tâm nhắm mắt lại, những ngày sống cùng hắn tựa như một giấc mơ, cứ mãi như thế

này thì thật tốt biết bao…

“Thiên Phóng, sao rồi con? Nước còn rò nữa không…” Sau khi gọi vài

lần không được, Giáo sư Đường đi thẳng tới phòng bếp, không ngờ lại thấy hai đứa con mình ở cùng một chỗ. Ông lùi dần ra ngoài: “Ồ, xin lỗi nhé, các con cứ tiếp tục đi…”

“Ba!” – Khả Khanh xấu hổ đỏ mặt, vội vàng đứng lên.

“Đừng để ý tới ba, đừng để ý tới ba, ba đi ra ngay đây, các con cứ

tiếp tục đi.” – Giáo sư Đường phất phất tay, miệng cười ha hả, chân vẫn

tiếp tục bước lùi, ý đồ muốn bỏ chạy. – “Khi nào xong thì kêu ba nhé.”

Giáo sư Đường bổ sung câu cuối, Cừu Thiên Phóng không nhịn được đành cất tiếng cười vang, Khả Khanh vừa thẹn vừa bối rối trừng mắt với hắn.

“Đều tại anh hết, anh còn cười!”

“Khụ khụ, xin lỗi.” – Hắn vừa tủm tỉm vừa đi ra cửa, nói lớn: “Giáo sư, bác có thể dùng nước được rồi đấy!”

“Thiên Phóng, hai con xong rồi à? Sao nhanh vậy? Không thể nào?”

“Ba!”

Khả Khanh đã xấu hổ lắm rồi, giờ lại càng cảm thấy không biết vùi


mặt vào đâu, thế mà tên đàn ông thối kia còn hô lên, – “Vẫn chưa xong ạ, chúng con tiếp tục đây, con chỉ muốn thông báo cho bác biết đường ống

đã sửa được rồi!”

“Cừu Thiên Phóng, anh nói bậy bạ cái gì đó?” – Khả Khanh kêu ầm, cô

còn chưa mắng xong thì đã bị hắn ôm ngang người, vác lên vai đi về phía

phòng tắm.

“Đợi… Đợi một chút, anh làm cái gì vậy? Thả em xuống! Cừu Thiên Phóng, anh điên rồi đấy à?….”

“Đâu có, anh chỉ muốn rửa sạch cho em thôi.”

Có lầm không đấy? Đây là nhà của cha mẹ cô đó!

“Cừu Thiên Phóng——” – Khả Khanh xấu hổ mặt đỏ bừng, cô dùng cùi trỏ chống cự, đánh lên vai hắn.

Nhưng hắn chẳng hề thấy đau, chỉ cười rất vui vẻ.

Cửa phòng tắm bị hắn dùng chân đóng lại, sau đó hắn áp cả người cô

vào tường, dùng miệng ngăn chặn mọi lời kháng nghị của cô, tích cực dụ

dỗ cô cùng hắn tạo ra một màn tắm uyên ương ướt át và kích thích.

Mặt trời chiều ngả dần về đằng Tây, ánh nắng xuyên qua tán lá khiến chúng trở nên đỏ rực.

Đường Nhạc Nhiên đi ra sân sau, ngồi xuống thềm nhà bên cạnh vợ ông, ngắm nhìn nắng chiều phía xa.

“Nhạc Nhiên, chúng ta không làm sai phải không?” – Tống Thanh chăm

chú vào cuốn sổ ghi chép đang đặt trên đùi, bà nắm lấy tay chồng, khẽ

hỏi.

“Mong là không.” – Đường Nhạc Nhiên cũng nắm lấy tay vợ, chân thành lập lại. – “Hy vọng là không.”

Tống Thanh khẽ vuốt trang sách ghi chép về một truyền thuyết cổ xưa, bà cũng hy vọng rằng mình đã làm đúng.

Trong cuốn tập ấy là những ghi chép của bà về một bức phù điêu bằng

Đồng đen. Ba năm trước, Tống Thanh phát hiện ra một bức phù điêu Đồng

đen bị sứt mẻ, trên đó ghi lại một đoạn lịch sử bi thương về một lời

nguyền cổ xưa. Nếu bà không gặp được Khả Khanh thì nhất định đã cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết không có thực, một câu truyện kể hù dọa

trẻ con của người xưa mà thôi. Nhưng bà đã gặp Khả Khanh, nên rất có thể những điều được miêu tả trên tấm phù điêu đều là sự thực.

Bà và Nhạc nhiên đã dùng cả đời để nghiên cứu về nền văn minh bị

thất lạc kia, họ muốn tìm hiểu xem vì lý do gì mà một nền văn minh giàu

có và hùng mạnh như vậy bỗng nhiên lại biến mất. Nhưng cả hai người đều

không thể nào ngờ tới, thứ họ phát hiện ra lại là một sự thật tàn nhẫn.

Tống Thanh thực sự hy vọng rằng những điều đó không có thật, nhưng rồi bà hiểu rằng tất cả đều là thực.

Đã qua nhiều năm đến thế sao….

Bà nắm chặt tay chồng, mong muốn lớn nhất trong lòng bà lúc này là hai người đó sẽ có một kết cục khác.