Tương Tư Ác Quỷ

Chương 13: Theo đuổi




Hắn muốn theo đuổi cô.

Chưa bao giờ hắn có ý định theo đuổi một người con gái, nhưng cô thì khác, hắn muốn cô yêu hắn.

Mặc dù lịch trình công việc của hắn đã kín đặc, muốn có thời gian hẹn hò với cô thật khó, nhưng hắn vẫn làm được.

Tuần trước hắn còn đưa Khả Khanh đi biển, nghe hòa nhạc, tới dùng bữa tại nhà hàng cao cấp, thậm chí còn đưa cô đi xem film ở rạp chiếu bóng.

Có trời mới biết lần gần đây nhất Cừu Thiên Phóng đi xem film ở rạp là lúc nào, có lẽ là năm thứ 3 cao trung chăng? (trường cấp 3)

Cừu Thiên Phóng là kẻ thiếu kinh nghiệm trong việc yêu đương, cũng không có quá nhiều thời gian, nhưng hắn rất rất thật lòng.

Ai ngờ, khi cô bước vào văn phòng, hắn hỏi lại một lần nữa nhưng vẫn bị từ chối.

"Không, tối nay em không muốn đi ra ngoài."

"Có việc gì sao?"

"Ừm!" - Khả Khanh đặt xuống tập tài liệu vừa được dưới lầu đưa lên, tay kia cầm lấy chồng giấy tờ hắn đã ký xong, - "Em có hẹn một người tới nhà ăn cơm."

Hẹn một người? Là ai? Nam hay nữ?

Cừu Thiên Phóng trợn mắt nhìn ‘bà cô’ luôn ăn mặc đứng đắn ở trước mặt, quai hàm của hắn càng thêm căng cứng, trong mắt tràn ngập vẻ lo lắng nhưng không cách nào thốt ra lời hỏi.

Hắn định tìm lý do để Khả Khanh phải tăng ca, nhưng vì muốn hẹn hò với cô nên hắn đã lùi lại toàn bộ lịch hẹn với khách hàng, hơn nữa, nếu hắn miễn cưỡng giao công việc cho cô, chắc chắn cô sẽ biết hắn đang cố ý.

Buồn thay, nàng thư ký của hắn biết mọi công việc và lịch hẹn tiếp khách của hắn.

Cục tức dâng lên tắc nghẽn ở ngực.


Tuy ở trong công ty, Khả Khanh vẫn mặc những bộ quần áo đứng đắn, trên mặt kè kè cặp kính xấu xí to sụ, kèm theo đó là khăn trùm đầu và trang sức tự làm, tất cả những thứ này là để che giấu gương mặt xinh đẹp của cô. Mà hắn là người biết tất cả.

Cừu Thiên Phóng biết, nếu Khả Khanh dỡ tất cả những thứ đạo cụ này xuống, chỉ cần cô bước ra đường sẽ khiến cả đoạn đường đó rối loạn.

Khả Khanh rất đẹp.

Mái tóc đen của cô mềm mại như tơ, bờ môi dày đỏ mọng, làn da trắng ngần mịn màng, cô thực sự rất đẹp.

Hai người ở bên nhau đã một thời gian nhưng cô chưa từng làm đồ ăn cho hắn, dù chỉ là một quả trứng ốp lếp. Vậy mà hôm nay lại muốn xuống bếp nấu cơm cho người đàn ông khác.

Cừu Thiên Phóng mím môi, tỏ vẻ vô cùng giận dỗi.

Dù thế, người phụ nữ trước mặt hắn vẫn không thèm để ý, Khả Khanh làm như không có chuyện gì, bình tĩnh sắp xếp lại giấy tờ rồi quay lưng đi ra ngoài, bỏ mặc hắn tự giận dỗi một mình ở trong phòng.

Cừu Thiên Phóng trợn mắt nhìn bóng lưng xinh đẹp chuẩn bị bước ra ngoài, hắn thật muốn nhảy dựng lên, tóm lấy tay cô mà ép hỏi cho bằng được, nhưng lý trí nhắc nhở, dù hắn có quyền ép hỏi thì cũng không nên mạo hiểm làm cô tức giận.

Hắn không thể tạo ra bất cứ cơ hội nào để cô quay lưng với hắn, cho dù cô có mời một tên đàn ông chết tiệt nào đó đến nhà thưởng thức những món ăn do chính tay cô nấu đi chăng nữa.

Đường Khả Khanh bước thẳng ra cửa, tay nắm lấy chốt cửa, dường như nhớ ra việc gì đó, cô dừng lại, quay đầu nhìn người đàn ông đang hầm hầm ngồi sau bàn làm việc.

"À phải rồi, bảy giờ có sớm quá không?"

"Cái gì?" - Cừu Thiên Phóng cau có.

"Giờ ăn." - Khả Khanh cúi đầu lục tìm chiếc máy điện thoại, kiểm tra lộ trình công việc của Cừu Thiên Phóng, sau đó ngẩng đầu, đôi môi đỏ mọng khẽ cười. - "Em nghĩ là ổn. Lúc tới, anh nhớ mua một chai vang đỏ, em không có thời gian đi mua."

Cô thả chiếc điện thoại trở lại túi, ôm chồng văn kiện đi ra ngoài, đóng cửa.

Trong phòng hoàn toàn yên lặng.

Cừu Thiên Phóng trừng mắt nhìn cánh cửa đã đóng chặt, nửa ngày sau mới hồi phục tinh thần, giây tiếp theo hắn vội vã đứng dậy, sải bước đi tới, đẩy cánh cửa thò mặt ra ngoài.

"Đường thư ký, em vừa hẹn tôi bảy giờ ăn tối sao?"

"Đúng vậy." - Khả Khanh đang ngồi sau bàn làm việc, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi cô nở rộ nụ cười: "Bảy giờ."

Hắn trừng mắt nhìn cô, sau đó hắng giọng, hắn trở lại gương mặt lạnh như lúc thường, - "Tôi đã biết, cảm ơn."

"Đừng khách sáo." - Cô nói.

Cừu Thiên Phóng rút đầu về, khép cửa, từ tốn quay trở lại bàn làm việc của hắn, rồi ngồi phịch xuống chiếc ghế màu da trâu rám nắng.

Hắn bắt đầu cười khúc khích.

--

Hoa hồng.

Vừa mở cửa, trước mặt cô là một bó hồng trắng.

Người đàn ông ôm bó hoa đứng sau cánh cửa mặc bộ vest tây màu đen, tay kia cầm một chai rượu vang đỏ.

Tầm mắt của Khả Khanh chuyển từ bó hoa sang nét mặt nghiêm nghị của hắn.

Chính là người có hẹn với cô tối nay, Cừu Thiên Phóng.

Dù khoác lên mình bộ vest tây khiến thân hình thô kệch của hắn có dáng dấp hơn, nhưng hoa hồng trắng và hắn lại chẳng hợp chút nào.


Cừu Thiên Phóng dúi bó hoa vào tay Khả Khanh, cô nhìn ra cánh môi mỏng của hắn không được tự nhiên, hắn đang căng thẳng.

"Cảm ơn anh." - Cô mỉm cười nhận bó hoa, xoay người nhường đường cho hắn vào nhà. - "Bữa tối đã xong, chỉ cần mở rượu khai vị là được."

Thật ngạc nhiên, hắn lại tặng cô một bó hoa, có lẽ cô đã biết trước sớm muộn gì những bông hoa này cũng sẽ xuất hiện, khi con người quy tắc như hắn lại nỗ lực theo đuổi, chiếm toàn bộ thời gian cuối tuần của cô.

Giao bó hoa cho Khả Khanh, Cừu Thiên Phóng lập tức tháo giày, thay đôi dép đi trong nhà, cởi áo khoác treo lên móc và đi vào phòng khách, hắn tự rót cho mình một cốc nước, sau đó ngồi xuống ghế salon, bắt đầu mở tivi.

Khả Khanh nhìn những hành động tự-nhiên-như-ở-nhà kia cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười.

Mấy ngày nay chẳng hiểu sao, có nhà lớn mà hắn không ở, cứ thích chen chúc trong căn phòng trọ nhỏ của cô. Không phải cô chưa từng thử kháng nghị, nhưng mỗi lần hẹn hò, hắn đưa cô trở về nhà sẽ hôn cô đến khi đầu óc mê muội, sau đó hai người lại cùng làm chuyện đó.

Được rồi, cô thừa nhận mình chết mê chết mệt cơ thể của hắn, nên cũng không thực sự chống cự. (haizzz)

Đường Khả Khanh trở vào bếp, đem bó hoa cắm vào trong bình, sau đó mới đưa miếng thịt bò vừa nấu chín ra ngoài.

Âm thanh to oành trên tivi truyền tới phòng bếp, hắn đang xem tin tức. Khả Khanh xử lí món thịt bò bít tết, trong đầu không ngừng suy nghĩ về người đàn ông đang ngồi bên ngoài kia.

Thực ra, không phải cô không biết nguyên nhân vì sao hắn muốn ở cùng cô.

Từ khi hắn quay về tiếp nhận vị trí tổng giám đốc, cả trong lẫn ngoài công ty, khắp nơi đều có những lời đồn đại về hắn.

Trước đây, trừ phi cần cho công việc, nếu không cô sẽ chẳng bao giờ chú ý tới việc nhà của ông chủ.

Trên thực tế, Cừu Tĩnh Viễn cũng không muốn cô có những ý nghĩ quá phận. Đối với Cừu gia, cô biết gia tộc họ khá đông người, rất nhiều người làm việc trong tập đoàn, nhưng cô cũng chỉ biết đến vậy, bởi vì Cừu Tĩnh Viễn không cho phép người nhà dựa vào thân thế mà nghiễm nhiên được ngồi ở những vị trí cao, vì vậy trong tập đoàn Hoàng Thống, chưa từng có ai dám cả gan ỷ thế bắt nạt cấp dưới.

Nhưng khi Cừu Tĩnh Viễn về hưu, đám thân thích của ông ở trong công ty bắt đầu có những động thái rục rịch làm loạn.

Đương nhiên không phải do Cừu Thiên Phóng dễ dãi, đồng ý cho người nhà làm những việc mờ ám, thành thật mà nói, thái độ của hắn trong chuyện này còn nghiêm khắc hơn lão cha hắn.

Vấn đề là ở chỗ, kẻ nối nghiệp này lại không phải là con ruột của Cừu Tĩnh Viễn.

Cừu phu nhân không thể có con, vì thế hơn hai mươi lăm năm trước, Cừu Tĩnh Viễn đã nhận nuôi một đứa bé mồ côi mười tuổi.

Không ai hiểu tại sao ông ta lại đem sản nghiệp của gia tộc truyền cho một đứa con không cùng huyết thống, mà không phải cho một trong những đám con cháu thân thích khác trong gia tộc, hơn nữa, tình cảm giữa hai cha con họ cũng không được tốt, thậm chí một năm họ còn không gặp mặt nhau vài lần, nhưng Cừu Tĩnh Viễn vẫn giao tập đoàn cho Cừu Thiên Phóng, khiến toàn bộ mọi người trong gia tộc được một phen lồi cả mắt.

Khả Khanh nghĩ, vì nguyên nhân gì mà Cừu Thiên Phóng lại phải nỗ lực làm việc như vậy?

Nhưng dường như hắn có cố gắng như thế nào cũng không đủ, vì đối với những người trong gia tộc Cừu thị, tập đoàn Hoàng Thống là một miếng bánh lớn mà họ muốn cắn xé. Vì thế, ngoại trừ những công việc trong công ty, hắn còn phải xử lý việc nhà. Có rất nhiều họ hàng thân thích cố ý lợi dụng việc công để gây phiền phức cho hắn, thậm chí làm những việc không đứng đắn sau lưng hắn.

Cứ cách hai ba ngày cô lại nghe thấy những tiếng gào thét của một vị trưởng bối hung ác nào đó truyền ra từ sau cánh cửa phòng làm việc của hắn.

Khả Khanh biết hắn rất bực bội, cũng tự hỏi vì sao hắn có thể chịu đựng được đến vậy, nhìn hắn không giống một người có thể nhẫn nhịn, nhưng đối với đám người họ hàng thân thích này hắn lại khá khách khí, cho dù biết bọn họ có ác ý nhưng không bao giờ trực tiếp trở mặt.

Gia tộc Cừu thị rõ ràng rất bất mãn với kẻ nối nghiệp này, vì thế trong công ty dần chia thành nhiều phe phái khác nhau.

Nhờ thế mà công việc của Cừu Thiên Phóng cũng tăng lên, đến mức không có thời gian để nghỉ ngơi, thậm chí còn phải mang cả công việc về nhà, làm đến tận nửa đêm. Hắn luôn ngủ muộn hơn cô, buổi sáng lại dậy trước cô, có đôi khi tỉnh lại lúc nửa đêm, cô vẫn thấy hắn đang ngồi ở phòng khách gõ máy tính hoặc lật giở xem xét tài liệu, không thì cũng ra ban công nghe điện thoại.

Hắn nhiều việc như vậy, nhưng vẫn cố gắng ăn cơm cùng cô, đi hẹn hò với cô, khiến Khả Khanh rất cảm động.

Hắn mệt mỏi đến thế nào, cô đều hiểu.

Vì vậy mới không nỡ đẩy tấm thân mệt mỏi của hắn đuổi ra cửa khi hắn đưa cô về nhà, nên mỗi ngày hắn đều ngủ lại ở nhà cô, và không hiểu từ lúc nào những đồ vật của hắn xuất hiện ngày càng nhiều trong nhà.

Đầu tiên chỉ là một chiếc bàn chải đánh răng, sau đó là dao cạo râu, khăn mặt, áo sơmi, quần, cùng áo vest cũng xuất hiện.

Đến khi cô phát hiện ra thì hắn đã nghiễm nhiên ở trong nhà cô rồi.