Tưởng Tích Mộ Hàn

Chương 11




Nói đến nhi tử của Mộ Hàn, vậy thì không thể không nhắc tới một vị thư sinh.

Khi đó Mộ Hàn vẫn còn là Sơ Xuân.

Sau khi rời khỏi Lương Kỳ vương phủ, Sơ Xuân lại quay về kỹ viện xưa, nàng vốn muốn thông qua cách mặc cho bản thân trầm luân để hao phí cuộc đời, sống vô tri vô giác như thế đến chết.

Nhưng con người lúc còn sống thế sự luôn vô thường, xét cho cùng sẽ có một vài người một vài việc bất ngờ xuất hiện trong cuộc đời ngươi, khiến cuộc đời bình thường của ngươi bị đảo lộn, những biến cố này hoặc tốt hoặc xấu, nhưng cuối cùng khiến cho con người ta trở thành cái gì đó đều do chính ngươi quyết định.

Vị thư sinh phong lưu đó là một biến cố trong cuộc đời của Sơ Xuân, hoàn toàn làm xáo trộn hành trình của Sơ Xuân, cũng thay đổi cuộc đời Sơ Xuân.

Sơ Xuân trở lại kỹ viện đương nhiên là quay về làm kỹ nữ, tuy Sơ Xuân rời đi năm năm, nhưng tú bà kỹ viện vẫn ký thác kỳ vọng rất cao vào nàng.

Năm năm thời gian khiến Sơ Xuân càng thêm khí chất quyến rũ dụ hoặc của nữ nhân, trải qua một cuộc tình bi thương, giữa khóe mắt đuôi mày Sơ Xuân mang theo cảm giác mông lung mị hoặc, giống như hoa trong sương, khiến người ta mê muội.

Vẻ ngoài cùng tài năng của Sơ Xuân đúng số một số hai trong các cô nương tại kỹ viện, khách đến đương nhiên cũng toàn người phú quý, cái loại phàm phu tục tử bình thường cho dù muốn gặp mặt Sơ Xuân một lần cũng khó, tú bà của kỹ viện vì nâng giá trị con người Sơ Xuân, còn cố ý quy định một tháng Sơ Xuân chỉ có thể tiếp một vị khách, cứ như thế người muốn gặp mặt nàng một lần dần tăng theo cấp số nhân.

Nhưng mà vị thư sinh này lại là ngoại lệ.

Lần đầu Sơ Xuân và thư sinh gặp nhau chỉ do ngẫu nhiên, không phải ở kỹ viện, mà là ngay trong ngày mừng thọ năm mươi tuổi của phụ thân Huyện lệnh.

Huyện thái gia vì muốn phụ thân hắn cao hứng, vào đêm sinh thần đã bày yến tiệc chiêu đãi tân khách, trong đó thổ hào cũng có mà văn nhân nhã sĩ cũng có, vị thư sinh kia tuy nghèo túng nhưng cũng coi như là một vị tài tử đầy bụng thi thư, ngày ấy cũng được xem là có chút danh tiếng trong đám văn nhân, bởi vậy mà hắn cũng được mời đến tiệc chiêu đãi.

Huyện thái gia vì muốn các tân khách trợ hứng còn cố ý mời tới một lượng lớn mỹ nhân phường hoa nổi danh để tăng thêm bầu không khí cho yến tiệc, Sơ Xuân cũng nằm trong số đó.

Sơ Xuân uống say, một mình tới hồ sen hóng gió cho tỉnh rượu, vốn tưởng rằng nơi đây sẽ không có người, ai nghĩ tới sẽ gặp được thư sinh ở chỗ này.

Bên cạnh hồ, ánh sáng mờ nhạt, Sơ Xuân đi vào mới nhìn thấy có một bóng người đứng lặng bên hồ, nàng có hơi kinh hãi.

Thư sinh xoay người lại, thấy Sơ Xuân kinh ngạc, trong lòng thoáng dao động, lập tức cười nói: “Tiểu sinh xuất hiện đường đột khiến tiểu thư sợ hãi rồi, vẫn mong tiểu thư thông cảm cho.”



“Đâu có, là ta làm mất hứng thú của công tử.” Sơ Xuân muốn xoay người rời đi.

Thư sinh lập tức nói tiếp: “Tại hạ Minh Dương, xin hỏi phương danh của tiểu thư?”

Sơ Xuân không đáp, xoay người rời đi luôn.

Chỉ để lại một mình thư sinh đứng tại chỗ thất thần, thì thào tự nói: “Trăm phương ngàn kế bao lần kiếm, bỗng nhiên quay đầu, người nọ lại ở ngay dưới ngọn đèn tàn.”

Về sau thư sinh không ngừng hỏi thăm, hắn biết được nữ tử kia tên là Sơ Xuân, là kỹ nữ đứng đầu bảng ‘Đào Hoa Diện’.

Từ ngày đó trở đi mỗi ngày thư sinh đều canh giữ ở cửa ‘Đào Hoa Diện’, ôm cây đợi thỏ chờ Sơ Xuân xuất hiện, thậm chí hắn còn bày sạp trước cửa ‘Đào Hoa Diện’, chuyên viết thơ tình cho nam tử tới tìm vui dỗ các cô nương vui vẻ.

Trời không phụ người có lòng, sau mười bảy ngày trấn thủ, cuối cùng thư sinh cũng gặp được Sơ Xuân.

“Cô nương, nàng có còn nhớ ta không?” Thư sinh đứng dậy ngăn cản Sơ Xuân muốn ra ngoài.

Sơ Xuân kinh ngạc nhìn nam tử mi thanh mục tú trước mắt, không hề có ấn tượng gì.

“Tại hạ Minh Dương.” Thư sinh bổ sung, “Thọ yến ngày ấy, bên hồ sen từng có duyên được gặp mặt cô nương một lần.”

Lúc này Sơ Xuân mới có chút ấn tượng, nhưng không khắc sâu, chỉ có thể gật đầu mỉm cười lấy lệ đáp.

Thư sinh kiên trì không ngừng, lập tức cầm lấy một bức thi họa đã sớm chuẩn bị sẵn ở trên bàn đưa cho Sơ Xuân: “Từ ngày tiểu sinh gặp được cô nương thì chưa từng quên cô nương, lòng rất muốn gặp nhưng khổ nỗi lại không thể gặp, chỉ có thể vẽ tranh để an ủi nỗi tương tư.”

Sơ Xuân bị thổ lộ bất thình lình làm cho sững sờ tại chỗ, nhìn thư sinh trước mắt không biết làm sao.

Tiểu nha hoàn bên cạnh Sơ Xuân bấy giờ lại đứng ra nói chuyện: “To gan! Ngươi là thứ gì mà dám đến quấy rầy cô nương nhà chúng ta?”

Thư sinh xấu hổ vô cùng, quẫn bách đỏ mặt.

Sơ Xuân lập tức quát: “Ngọc Liễu! Im miệng!”

Tiểu nha đầu căm giận bất bình, thẳng mắt lườm thư sinh.

“Từng câu từng chữ của tiểu sinh đều là lời thật lòng, chân tình thực cảm.” Thư sinh nhìn thẳng vào mắt Sơ Xuân bày tỏ.

Sơ Xuân đột nhiên cảm thấy mình có chút bối rối, chân tay luống cuống, xoay người trở về trong Đào Hoa Diện.

“Tiểu thư, thư sinh kia rõ ràng là cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, sao người còn khách khí với hắn như vậy?” Tiểu nha đầu Ngọc Liễu không ngừng cằn nhằn.

“Người ta tốt xấu gì cũng là người trong sạch, còn ta thì sao? Xuất thân tại đây đã sớm là kẻ tàn hoa bại liễu, nào dám xưng danh thiên nga?” Sơ Xuân tự giễu.

“Hắn không phải chỉ là một tên thư sinh nghèo thôi sao? Tiểu thư đâu cần hạ thấp mình thế?” Tiểu nha đầu lải nhải.



Nhưng lúc mở bức họa trong tay ra, tiểu nha đầu lại kinh ngạc không nói nên lời.

Trong tranh một nữ tử áo trắng như tuyết, cười tươi như hoa đứng lặng bên hồ sen, mỗi cái nhăn mày mỗi một nét cười đều vô cùng sinh động, giống như tiên nhân hạ phàm. Bên dưới dưới bức họa còn ghi một bài thơ, chữ viết như nước chảy mây trôi: “Song điệp tú la quần, đông trì yến, sơ tương kiến; chu phấn bất thâm quân, nhàn hoa đạm đạm xuân. Tế khán chư xử hảo, nhân nhân đạo, liễu yêu thân; tạc nhật loạn sơn hôn, lai thì y thượng vân.*”

(*Bài “Túy Thùy Tiên” của nhà thơ Trương Tiên, đây thuộc một trong ba trăm bài thơ hay nhất thời Tống. Tạm dịch thơ như sau: Quần lụa thêu đôi bướm/ Gặp nhau chốn tiệc tùng/ Dung nhan điểm chút phấn/ Hoa dại cũng thêm hương/ Người gặp người khen đẹp/ Mỹ nhân dáng mảnh mai/ Dưới ánh trăng hôm nọ/ Vạt mây còn tơ vương (Bản dịch thuộc về Làn Truyện)

Vị kia nữ tử áo trắng kia, đúng là Sơ Xuân.

“Tiểu, tiểu thư, đây, đây là do thư sinh kia vẽ người sao?” Tiểu nha đầu mở to hai mắt nhìn tranh, không dám tin hỏi lại, “Hắn còn có bản lĩnh bậc này à?”

“Nhìn người không thể nhìn vẻ bề ngoài, nước biển sâu không thể đo lường.” Sơ Xuân bình tĩnh nói.

“Thư sinh kia, tiểu thư định giải quyết thế nào?” Ngọc Liễu nhìn Sơ Xuân.

“Giải quyết thế nào? Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai đây?” Sơ Xuân cuộn lại bức tranh.

Ngọc Liễu ngăn cản Sơ Xuân: “Người cuộn lại làm chi? Tranh đẹp như vậy phải treo lên để ngắm chứ?”

Cuối cùng Sơ Xuân vẫn không nghe theo đề nghị của Ngọc Liễu, tiếp tục cuốn họa, than nhẹ: “Đâu cần thiết? Nói chung cũng chỉ là khách qua đường.”

Từ ngày đó Sơ Xuân thường xuyên nhận được tranh từ thư sinh, đều là do Ngọc Liễu thay hắn truyền lại, mỗi khi Ngọc Liễu ra ngoài làm việc, thư sinh luôn ngăn Ngọc Liễu lại, đeo bám dai dẳng thỉnh cầu Ngọc Liễu thay mình tặng tranh; thứ tặng cũng không chỉ có tranh, có khi thư sinh sẽ tặng chút trang sức son phấn gì đó, tuy lễ nhỏ, nhưng thư sinh đã dốc hết tất cả, thư sinh đang cố gắng hết sức để thể hiện tình yêu của mình.

Nước trong nhu lại có cương, tình thắm thiết sẽ động lòng, lâu dần, trái tim Sơ Xuân cho dù có cứng rắn đến đâu cũng sẽ bị sự si tâm cuồng dại lại dịu dàng này đả động. Cố Ngang Du cũng từng dịu dàng với nàng, nhưng cuối cùng chỉ là vì lợi dụng nàng. Mà hiện giờ thư sinh này lại ngang nhiên bày tỏ tình nồng ý mật của mình, vết sẹo đau nhói cũng bị sự dịu dàng của thư sinh trấn an làm mờ, trong lúc lơ đãng nàng đã chìm đắm trong ôn nhu hương của thư sinh.

Một năm sau, cửa phòng Sơ Xuân bị gõ vang, người đứng trước cửa, là thư sinh.

Sơ Xuân không dám tin nhìn thư sinh trước mắt: “Ngươi, sao ngươi lại vào được đây?”

“Vì gặp nàng.” Trong mắt thư sinh mang ý cười, nhu tình như nước.

Trong nháy mắt đó phòng tuyến trong lòng Sơ Xuân sụp đổ, cuối cùng nàng đã không thể ngăn cản được sự si tình của thư sinh.

Thư sinh bán tranh trước cửa ‘Đào Hoa Diện’, bạc kiếm được cả năm chỉ vì muốn ở cùng Sơ Xuân một đêm.

“Đáng sao? Cho ta?” Sơ Xuân ngơ ngẩn nhìn thư sinh.

“Đáng.” Thư sinh kiên định đáp.

“Ta chẳng qua chỉ là kỹ nữ thanh lâu, ngươi hà tất phải vì ta mà cố chấp như vậy?”

“Vui tương ngộ, khổ biệt ly, chỉ vì đắm đuối tình si nhi nữ*.” Thư sinh nhìn Sơ Xuân, gằn từng tiếng vô cùng kiên định, “Vì nàng, đó là tình si của ta.”

(*Nguyên gốc: “Hoan nhạc thú, ly biệt khổ, tựu trung canh hữu si nhi nữ” Trích bài thơ “Mồ Chi Nhạn” của nhà thơ Nguyên Hiếu Vấn)



“Ngươi, không hối hận chứ?” Sơ Xuân ngơ ngẩn nhìn thư sinh.



“Không hối hận.” Thư sinh dịu dàng nhìn Sơ Xuân, “Xuân Nhi, nàng có bằng lòng gả cho ta không?

Khoảnh khắc đó Sơ Xuân rơi lệ, nàng tiến lên ôm chặt lấy thư sinh, dựa vào lồng ngực hắn nức nở, thư sinh là người đầu tiên khiến Sơ Xuân có cảm giác được yêu thương.

Về sau, Sơ Xuân dùng chính tiền mình tích lũy để chuộc thân, nàng muốn theo thư sinh cao chạy xa bay.

Trước khi đi, tú bà kỹ viện đến phòng của Sơ Xuân một chuyến, hỏi nàng lần cuối cùng: “Ngươi thật sự nghĩ kỹ rồi chứ?”

Sơ Xuân nhếch môi mỉm cười: “Nghĩ kỹ rồi.”

Tú bà thở dài một hơi: “Lòng nam nhân dễ đổi, ngươi phấn đấu quên mình để theo hắn rời đi, thật quá qua loa, không sợ sẽ có một ngày hắn phụ ngươi sao?”

Sơ Xuân nhìn tú bà, tự tin nói: “Hắn, sẽ không phụ ta.”

“‘Đào Hoa Diện’ này của ta mở đã hai mươi mấy năm, có loại nam nhân nào ta chưa từng thấy qua? Nói tóm lại, nam nhân đều đê tiện như nhau, cho dù là những kẻ áo mũ chỉnh tề ngoài kia thì bên trong đều bại hoại thối nát, ban đầu sẽ tình nồng ý mật với ngươi, nói gì nghe nấy, nhưng lâu dần chán rồi, bọn họ sẽ bỏ đi tìm nữ nhân khác để thay đổi khẩu vị, đến sau cùng chỉ có nữ nhân là bị tổn thương.” Tú bà nói.

Sơ Xuân vẫn kiên trì: “Minh Dương hắn sẽ không phụ ta.”

Tú bà lắc đầu cười nói: “Ngươi đã chắc chắn như vậy, ta đây chỉ có thể chúc các ngươi bạc đầu răng rong, bên nhau đến già.”

Sơ Xuân khẽ gật đầu.

….

—-hết chương 11—