Tưởng Thế Nào Lạnh Lùng Đi Tớ Thích

Chương 2: Tương lai về quá khứ




Yên Hạ vì kích động tâm trí có vẻ không được tỉnh táo. Tay dút dao ghim trong chiếc ví đeo vai làm bằng da cá sấu lao lên sân khấu, thấy vậy Nhật Mạnh cũng lao lên sân khấu đỡ dao cho cô. Hai lòng bàn tay anh lắm chắc lấy lưỡi con dao khiến từng rọt máu ấm nóng từ từ nhỏ rọt trên sàn gỗ, cô bỗng giật mình lùi lại phía sau dẫm phải sợi dây điện ngã đập đầu xuống sàn nhà những mảnh thủy tinh sắc nhọn cứ thế đâm vào từng lớp da, từng lớp thịt mỏng manh yếu đuối mà thiếp đi khiến Nhật Mạnh có chút phần hốt hoảng.Anh buông con dao ra mà đá vào bụng Yên Hạ một cái khiến cô ta ngã xuống sàn. Anh ôm cô trong lòng mà oà khóc miệng không ngừng gọi và nói:

“Tường Hạ....Tường Hạ....Em mau tỉnh lại, làm ơn,...làm ơn hãy tỉnh lại đi mà, Tường Hạ... Các người còn ngồi yên đó làm gì, còn không mau gọi cảnh sát và xe cấp cứu mau lên.....Hu hu hu...”

Thời gian lúc này tại lơi đây cứ như dừng lại ai đó ngồi yên lặng không một lời lói một hay hành động họ chỉ có thể nhìn và rơi nước mắt.Tường Hạ cũng như nghe được tiếng gọi quen thuộc cô mở mắt ra hơi thở yếu ớt thồn thào đưa tay thon dài trắng nõn lên mặt anh, trạm lên má anh lau đi những giọt nước mắt. Anh đưa đôi bàn tay ứa máu của mình bắt lấy tay cô xoa xoa đôi bàn tay đang đặt trên má mình:

“Nhật Mạnh, là anh.... Là anh thật sao? Anh trở về rồi thật sao?”.

Những rọt nước mắt anh không ngừng ứa ra nhưng cố gắng kìm lén bởi anh sinh ra vốn lạnh lùng không biết khóc, không biết cười lúc trước vì để dạy anh cách cười mà người con gái trước mặt anh lúc này quên luôn cách cười, vì cô dạy anh khóc mà cô mở toàn phim chia ly cho anh xem nhưng đến cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là cô ấy hai tròng mắt cô lúc đó đỏ lòm như người bị đau mắt đỏ nhưng cuối cùng giờ anh cũng có thể khóc như người bình thường rồi chỉ là sao lại khóc vào lúc này chứ:

“Là anh, anh trở về rồi, em cố gắng lên, em phải sống, phải sống để dạy anh cách cười nữa chứ.”

Khách mời bên dưới bất chợt tỉnh táo nháo nhào sau những gì nhìn thấy, nghe thấy nhưng vẫn có ít phần hoang mang người gọi cấp cứu, người báo cảnh sát người giúp cô cầm máu nhưng có những người vẫn thì thầm ngồi đó:

“chú rể không biết bảo vệ vợ mình sao?.”“cô dâu chỉ là đồ thay thế, đồ thật trở về rồi thì quan tâm lo nắng gì nữa.”

“công nhận con bé Yên Hạ độc ác thiệt khiến ngày vui của hai đứa nó nay trở thành ngày tang lễ luôn.”Những câu nói ấy tuy đơn giản nhưng cũng khiến người ta không khỏi đau lòng nó như vết dao cứa thẳng vào tim đâm xuyên qua nội tạng không thôi. Xe cấp cứu nhanh chóng đã đến nhưng cô đã không thể chờ đợi:

“Nhật Mạnh, em xin lỗi, em xin lỗi vì đã không chờ anh, chờ anh trở về mà tin lời chia rẽ của người khác, nếu có kiếp sau em nhất định sẽ chờ...Sẽ tin anh, sẽ đợi anh, sẽ lấy anh làm chồng của em, tạm biệt! Hãy luôn mạnh khỏe vui vẻ.”

Tay cô đã buông xõa bàn tay ấm nóng nay có chút lạnh dần, công an phóng viên bao vây kín cửa bệnh viện khiến anh có chút ngột ngạt bối rối khó chịu trước cái chết của cô người anh yêu, thái độ lời nói của đám phóng viên vây quanh anh. Sự rửng rưng của bạn thân mình lời lẽ hành động của quan khách dự tiệc khi nhìn thấy mọi chuyện mà không một hành động ngăn cản. Một phóng viên nữ lao vào đám đông rơ mích lên trước mặt Nhật Mạnh:

“Chào anh chúng tôi muốn biết anh sẽ làm gì đầu tiên sau cái chết của cô ấy?”.



Tay Nhật Mạnh lắm đấm thành quyền cố kìm lén áp bức trong lòng, cố gắng không chả lời nhưng không được:

“Tôi sẽ khiến bọn người đứng ngoài xem phải trả giá, tôi sẽ khiến bọn người hại chết công chúa bé bỏng nhà tôi ngồi tù hết phần đời còn lại, chết cũng không thể quên, mãi mãi, mãi mãi, không bao giờ quên về ngày hôm nay ngay cả khi có kiếp sau tôi cũng phải khiến bọn họ thân bại danh liệt!”

Trong mơ màng Tường Hạ nghe thấy tiếng gọi của một người con gái vang vọng khắp không gian:“Tường Hạ..... Tường Hạ.... Mau tỉnh lại đi”Cô mở mắt hốt hoảng nhìn xung quanh mình chỉ toàn là một mầu đem một cô gái đặt tay vào vai cô:

“Tường Hạ chị tỉnh rồi!”

Tường Hạ có chút hốt hoảng tiến lên phía trước quay lưng lại nhìn người con gái với bộ váy trắng dài thướt tha tóc dài tới hông đen nhánh mềm mại suôn mượt có chút quen thuộc: “Cô là ai, tôi chết thật rồi sao?”.

Người con gái chỉ lở một nụ cười bước tới định đưa tay soa đầu Tường Hạ nhưng bị cô nhún người lùi lại về sau.

“Chị quên em rồi sao, em là chị của nhiều năm trước mà!”

Tường Hạ gãi đầu như một con ngốc mồm không khép lại được:

“Tôi á, vậy cô muốn tôi làm gì?”.Cô gái giọng nói nhỏ nhẹ trả lời:

“Em muốn chị quay lại quá khứ để sống tiếp tới tương lai và ở bên anh ấy!”.

Sau lời nói ấy người con gái bước đi, đi càng ngày càng xa. Để lại cô gọi chạy và gọi người con gái ấy trong vô vọng tới khi biến mất trở thành những hạt bụi trắng. Cô ngồi xổm xuống đất mà ôm mặt khóc lức lở tới khi bị một hố đen kéo vào trong bên trong. Cô tiếp tục lại thấy người con gái ấy và những năm tháng tuổi trẻ lần lượt cứ thế hiên ra đau khổ có, vui buồn có nhưng và rồi lại biến mất trả lại một không gian trống rỗng chỉ vang lên tiếng đồng hồ tích tắc, tích tắc cho tới khi cô tỉnh lại lần tiếp theo.Xung quanh cô tiếp tục lại tiếp tục là một màn đêm bao chùm khắp nơi xe cộ cứ thế chạy tấp lập những chiếc đèn đường trập trờn lúc bật, lúc tắt những cơn mưa cứ thế chút xuống tạo lên khung cảnh nặng lề tới lão lòng.Cô đứng trên cầu người ướt như chuột lột không một cái ô hay một cái áo mưa nhìn xa săm xuống mặt nước hai đôi mắt đỏ hoe những dòng lệ cứ thế tuôn trào hoà với dòng nước mưa không còn rõ vị đắng chát bỗng cô bừng tỉnh nhìn xuống dòng nước, hai tay sờ má mình:

“mình quay lại quá khứ thật rồi ư, đây chẳng phải là khung cảnh lúc đó sao năm nay có lẽ mình mười năm tuổi vừa vào cấp ba nhỉ? Không phải hai ngày nữa mới tập trung mới đúng!”