Trong bữa cơm bà Tâm cứ cố ý gặn hỏi chuyện về Tường Hạ nhưng bà không được gì cả thật ra bà biết bà hỏi thằng con trai của mình thì thà ngồi hỏi chuyện một con động vật còn tốt hơn bởi từ nhỏ đến lớn anh thật sự rất giống ba mình ngoài lạnh lùng ham học hỏi ra anh còn bị câm nữa chuyện anh muốn nói cho dù bà có hỏi hay không anh cũng sẽ nói chuyện, chuyện anh không muốn nói có cầm dao mổ bụng anh ra cũng moi không nổi miếng ruột gan nào sau cái chết của chồng bà, bà đã từng nghĩ bà đã từng quên được người đàn ông đó xem ra bà đã sai thật rồi có lẽ bạn bà nói đúng cả đời này bà sẽ không thể quên được người đàn ông ấy nhất là khi nhìn thấy đứa con trai của mình. Đang trầm ngâm thì bất ngờ anh hỏi bà chuyện bà có nghĩ tồn tại thế giới song song hay lỗ hổng thời gian không bởi ngày trước lúc ba anh còn sống họ cùng nhau làm việc và nghiên cứu thiên văn học và máy móc bà chầm ngâm hồi lâu mới nói chuyện:“Con đang nghĩ Tường Hạ quay về quá khứ!”
anh gật đầu: “Có lần cô ấy nói với con cô ấy bị người ta hãm hại lên quay về để trả thù!” bà Tâm đang gắp miếng thịt bỏ vào bát rồi xoay ngang chiếc đũa đặt lên bát tay chống cằm: “Mẹ nói thật bé Quỳnh Dao con lên tránh xa ra nó không phải thứ tốt đẹp gì, ngày mốt con phải về nước rồi có gì làm hoà với Tường Hạ đi!”.
Sáng hôm sau vừa vào lớp nghề đã thấy cô ngồi một xó trong lớp khiến anh giật bắn cả người hôm nay tụi cô thi tốt nghiệp nấu ăn lên cô mới đến sớm hơn thường lệ thật không ngờ anh cũng đến sớm như vậy mặc dù cô không muốn nói chuyện với anh nhưng anh vẫn cố bắt chuyện với cô cho bằng được tay anh nay nay tay áo cô nũng nịu mặc dù cô cảm thấy hơi khó chịu nhưng vẫn không đẩy anh ra cô không biết tại sao cô từng yêu anh sâu đậm dù chết cũng muốn ở bên anh nhưng giờ đây cô lại muốn anh biến mất không muốn nhìn thấy mặt anh lấy một lần: “ Tránh xa tôi ra anh làm gì có nỗi để mà xin, đúng tôi muốn giết Quỳnh Dao đấy điều anh thấy là sự thật suy cho cùng anh bảo vệ thanh mai chúc mã của mình cũng là đúng mà!”.
Anh nghe vậy cũng không biết nói gì thêm giờ thi thực hành anh và cô cùng Tiêu Dao và Chương là một tổ bọn anh phải nấu món chứng hấp vân món ăn được tạo ra bằng trứng gà, thịt say nhuyễn, mộng nhĩ, cà rốt, đỗ đũa, mặc dù cô và anh chung đội nhưng chẳng ai muốn nói chuyện với ai họ cứ im ỉm làm việc của mình cuối giờ cả một bàn ăn được dọn ra một bàn ăn thịnh soạn đến cả chục món ai đấy đều hào hứng phấn khởi bỗng từ đâu một túi tạp dề trắng cùng mũ đầu bếp được đem tới tuy không nhiều nhưng nó cũng đủ để một nhóm ba đến bốn người dùng vì thấy trong nhóm cô chỉ có hai cái lên cô chỉ đành nhường nó cho người khác nhưng họ vì ủng hộ cô và Nhật Mạnh đến bên nhau đã đưa hai chiếc tạp dề ấy cho Nhật Mạnh được sự ủng hộ của mọi người chân anh bước nhanh tới chỗ cô mặc dù cô cũng chạy đi chỗ khác nhưng anh đã cố lắm được tay cô ôm cô vào trong ngực mình thủ thỉ vào tai cô: “ Xin nỗi cậu tớ sai rồi cậu tha nỗi cho tớ nhé!, cậu để tớ mặc tạp dề cho cậu nha!” nói rồi anh buông cô ra tay anh nhẹ nhàng khoác cho cô bộ tạp dề ấy những ánh mắt ngưỡng mộ cứ vây quanh hai người, bọn họ chỉ ước một ngày nào đó họ cũng được như vậy lúc anh chỉnh mũ cho cô gương mặt anh rất gần gần đến nỗi cô có thể nhìn thấy được cục mụn nhỏ xíu mới chồi lên của anh nhưng không biết tại sao thứ cô để ý không chỉ có cục mụn nhỏ ấy mà là sự nhợt nhạt của anh, anh hình như đã gầy đi ít nhiều nhìn anh như vậy khiến cô thật sự không quen nó khiến lòng cô không biết từ lúc nào đã trở lên sửng sốt tim cô đập thật sự rất nhanh khi cảm thấy bản thân cô đã ít nữa mềm lòng tha thứ cho anh thì cô vội đẩy anh ra xa đôi bàn tay không tự chủ mà tát anh một cái: “ Đồ bệnh hoạn biến thái..!”
Cả lớp lúc ấy đang mải mơ mộng thì bất ngờ như được chạy chúng một tần số vừa giật mình vừa hốt hoảng:
“ Ôi may người bị tát không phải mình!”
Rồi họ nhìn nhau cười một cách vô tri bỏ đi chụp ảnh Quỳnh Dao thấy vậy đành nhoẻn miệng cười trong góc khuất: “ Ha để tôi chống mắt xem các người làm hoà bằng cách nào” giờ ăn liên hoan Nhật Mạnh ngồi bên cạnh cô nhẹ nhàng ngắm nhìn dáng vẻ e thẹn của cô lúc ăn uống vừa ăn tay vừa che miệng anh định cầm đũa gắp cho cô gì đó nhưng rồi lại thôi anh thật sự rất sợ, anh sợ khi anh gắp đồ ăn cho cô cô sẽ không ăn thấy vậy Chương ngồi trước mặt tay bóc con tôm đặt vào bát Tường Hạ khiến Nhật Mạnh vô cùng ghen tức anh liền gắp luôn miếng tôm trong bát cô ăn mất khiến cô bất ngờ ngơ ngác thấy mọi người nhìn mình anh không ngần ngại nói: “ Tường Hạ dị ứng tôm”.
Thấy vậy Chương liền gắp cho cô miếng trả hấp vân Nhật Mạnh lại cướp lấy: “ Tường Hạ bị dị ứng món này” Cả lớp nghe vậy họ ai chẳng ngầm hiểu anh đang tuyên bố chủ quyền với cô trong lòng cô có chút động lòng nhưng cô vẫn cố ý đặt ngang chiếc đũa lên thành bát rồi đi ra ngoài.