Lục Lệ Hành cũng đã quen với việc sáng nào thức dậy trong lòng cũng có thêm một người rồi.
Nhưng tối qua cô đến phòng mình thế nào?
Lục Lệ Hành không quá ấn tượng, nhưng ngẫm lại hẳn là Kỷ Khinh Khinh tự tới.
Tự tới?
Tối qua nếu thỏa mãn tâm tư của Kỷ Khinh Khinh, gạo nấu thành cơm, sáng nay thức dậy có lẽ sẽ có một nụ hôn chào buổi sáng lưu luyến không rời.
Nghĩ vậy, Lục Lệ Hành nhướng mày, nhìn Kỷ Khinh Khinh cười cười.
Không vội, tương lai còn dài.
Bỏ tay chân Kỷ Khinh Khinh đang gác trên người mình xuống, không quấy rầy cô, xuống giường rửa mặt, bày hết đồ ăn sáng mua bên ngoài lên bàn Lục Lệ Hành mới đánh thức cô dậy.
Kỷ Khinh Khinh mơ mơ màng màng nhìn Lục Lệ Hành, giây tiếp theo ý thức được mình đang nằm đâu, liếc nhìn điện thoại.
Sao Lục Lệ Hành lại dậy sớm thế?
Cô còn cố ý cài báo thức sớm để sáng nay về phòng mình.
Hơn nửa đêm chạy lên giường Lục Lệ Hành, tối qua lại... thật sự rắp có ý đồ xấu!
Quên đi.
Kỷ Khinh Khinh dúi đầu vào gối: "Buồn ngủ quá."
Lục Lệ Hành bất đắc dĩ: "Bộ quần áo trong nước không thể mua được hôm qua bị em giặt hỏng, vừa may bên Harbour City* có một cửa hàng còn một bộ, anh dặn họ để lại rồi, mau dậy ăn sáng đi, anh dẫn em đến đó."
*Harbour City: trung tâm mua sắm lớn ở Hongkong.
Kỷ Khinh Khinh đứng thẳng dậy: "Thật hả?"
Lục Lệ Hành lấy áo sơ mi của mình trong tủ quần áo đưa cho cô: "Thật."
Tinh thần Kỷ Khinh Khinh phấn chấn thay áo của Lục Lệ Hành, rửa mặt ăn sáng, ba bốn nhân viên chương trình đi theo phía sau, xuất phát về hướng Harbour City.
Bộ quần áo đó có ỹ nghĩa rất lớn với Kỷ Khinh Khinh, dù sao cũng là món đồ mu a bằng số tiền đầu tiên cô kiếm được trong thế giới này.
Một tiếng sau, hai người đã đến Harbour City, được nhân viên của cửa hàng thương hiệu mời đi lối đi VIP, những mẫu mới được cho là đã bán sạch được treo thành hàng chỉnh tề trong phòng VIP.
Camera nhắm thẳng vào hai người, livestream vẫn đang tiếp tục.
[Đây chính là VIP đấy! Lần đầu tiên được thấy tận mắt!!!]
[Đừng nói lần đầu tiên được thấy VIP tận mắt, ngay cả cửa của cửa hàng đó tôi cũng không dám vào, một sợi tơ trên cái khăn cũng đi toi hai tháng tiền lương của tôi, một chữ thôi, nghèo, sụt sịt.]
[Con bà nó!!! Tháng trước tôi đến cửa hàng hỏi cái túi màu xanh trên giá kia, họ nói bán hết rồi mà!!! Không phải còn hai cái sao????]
[Tôi nhịn ăn nhịn xài hơn nửa năm mới mua được một cái túi ở đây, bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nhức nhối, nếu không phải điều kiện không cho phép, thậm chí tôi còn muốn thờ cúng cái túi đó ấy chứ.]
[Nhớ lại trước kia có một bài đăng nói trong vòng nửa tiếng Lục Lệ Hành đã mua hết năm trăm nghìn tiền quần áo cho Kỷ Khinh Khinh... Tổng giám đốc Lục xông lên!!! Hôm nay nhất định phải lập ra kỷ lục mới!!!]
Hai người Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành đi vào phòng VIP, thật đúng lúc, Cố Thiếu Ngu cũng đang ngồi trên ghế sa lon trong phòng đó, buồn chán xem tạp chí.
Nhìn thấy Kỷ Khinh Khinh và Lục Lệ Hành đi vào, ngây người một lúc rồi vội vàng đứng lên: "Anh Hành, sao hai người lại tới đây?"
Lục Lệ Hành lời ít ý nhiều, không thèm bố thí dù chỉ là cái liếc mắt cho Cố Thiếu Ngu: "Mua quần áo."
Kỷ Khinh Khinh biết nhà họ Cô và nhà họ Lục có chút quan hệ, tầng lớp trẻ chơi chung từ nhỏ, có chút tình nghĩa như vậy nên lười tính toán với Cố Thiếu Ngu, theo nhân viên cửa hàng đi chọn quần áo.
Lục Lệ Hành ngồi xuống bên cạnh Cố Thiếu Ngu, liếc nhìn chuyên viên quay phim, ý bảo anh ta đưa camera sang chỗ khác, tắt mic để anh nói chuyện với Cố Thiếu Ngu.
"Vì Thẩm Vi Vi nên tham gia chương trình này hả?"
Cố Thiếu Ngu ấp úng hai tiếng: "Vâng."
"Vậy cậu có biết cô ta là bạn gái của Lục Lệ Đình không?"
Cố Thiếu Ngu hiểu được ý trong câu nói của Lục Lệ Hành, lúc này thanh minh cho Thẩm Vi Vi: "Anh Hành, là tự em kiên trì muốn tham gia chương trình này, trước đấy Vi Vi đã nói rõ với em rồi, không thể trách cô ấy, sau khi chương trình kết thúc em sẽ giải thích với Lệ Đình."
"Giải thích? Nghĩa là biết rồi?"
"Biết rồi."
"Biết rồi mà vẫn cùng cô ta tham gia chương trình này?"
"Em đến công ty hỏi rồi, người đại diện Mạnh Tầm của cô ấy bị đuổi việc, bây giờ cô ấy không có việc làm, em thấy bây giờ Vi Vi được chú ý quá ít, em và cô ấy lên chương trình này giả vờ làm người yêu, còn tốt hơn chuyện cô ấy bị miễn cưỡng ghép đôi cùng người đàn ông khác, huống hồ, chúng em không hề làm gì cả, vẫn luôn duy trì khoảng cách, nếu quả thật Lệ Đình yêu Vi Vi, hẳn sẽ ủng hộ cô ấy!"
Lục Lệ Hành lạnh lùng nói: "Đây là chuyện của cậu và Lục Lệ Đình, tôi không xen vào cũng không muốn quản, nhưng tôi nhắc nhở cậu, cậu có thích đi chăng nữa, cũng đừng vướng víu với một cô gái đã có bạn trai."
Nhắc đến bạn trai Thẩm Vi Vi, Cố Thiếu Ngu liền bực mình, anh ta chính là một hoa hoa công tử *, chìm đắm trong quán bar hộp đêm, có loại phụ nữ nào mà anh ta chưa từng gặp, nhưng khi gặp được Thẩm Vi Vi mới phát hiện ra bản thân gặp được tình yêu đích thực, vì Thẩm Vi Vi anh ta đã không đến hộp đêm, rượu cũng không uống, từ một phú nhị đại* phá gia tri tử, trở thành một người chuyên tâm kế thừa sự nghiệp gia tộc, dốc lòng đến cỡ nào chứ?
*Hoa hoa công tử ý chỉ những người lăng nhăng, yêu hết người này đến người khác không thật lòng.
*Phú nhị đại: ý chỉ con nhà giàu.
Ngay cả ông nội anh ta cũng khen trong thời gian này anh ta đã tiến bộ, đây là công lao của Thẩm Vi Vi.
Có câu nói, sau lưng mỗi người đàn ông thành công đều có một người phụ nữ ưu tú, đã rất nhiều lần Cố Thiếu Ngu nghĩ nếu Thẩm Vi Vi có thể ở bên anh ta, nói không chừng anh ta đã có một sự nghiệp lẫy lừng rồi.
Nhưng Thẩm Vi Vi có bạn trai, lại còn là Lục Lệ Đình.
Người khác thì còn có thể dùng tiền để giải quyết nhưng Lục Lệ Đình không thiếu tiền.
Ngoài sáng không được, anh ta cũng chỉ có thể mở một con đường khác.
Gần đây anh ta nghe ngóng được, công việc của Thẩm Vi Vi đang vào thời kỳ quyết định, hiển nhiên cần tài nguyên, Lục Lệ Đình có tài nguyên lớn mạnh của nhà họ Lục sau lưng nhưng Vi Vi lại không chiếm được gì tốt, đúng lúc cho anh ta cơ hội lợi dụng, mượn chương trình này ở riêng một chỗ với Vi Vi để bồi dưỡng cảm tình.
Còn Lục Lệ Đình, không phải theo đuổi phụ nữ thì phải dựa vào bản lĩnh của bản thân sao? Chỉ cần chưa kết hôn thì anh ta vẫn còn cơ hội, dù có kết hôn rồi thì vẫn có thể lý hôn mà?
Mặc dù muốn vậy, nhưng ở trước mặt Lục Lệ Hành, Cố Thiếu Ngu vẫn khiêm tốn thành thật chút, ngoan ngoãn đáp lời.
"Em biết rồi."
"Nghe ông Cô nói, cậu vào công ty?"
"Ông nội luôn nói em không chịu tiến bộ, em chỉ muốn ông thấy, cháu trai ông cũng có khả năng làm nên sự nghiệp! Vi Vi ưu tú như vậy, làm sao em có thể tiếp tục trầm mê trong quán bar hộp đêm mãi được, em sẽ cố gắng!"
Lục Lệ Hành nhìn anh ta một cái, nhưng không nói gì về vấn đề này.
Lục Lệ Hành nói chuyện mấy câu rồi không nói nữa, khi tình cảm khi còn bé qua nhiều năm đã phai nhạt không ít, những gì nên nói anh đã nói, nên nhắc nhở cũng đã nhắc nhở, sau này Cố Thiếu Ngu có khăng khăng một mực cũng không liên quan gì đến anh nữa rồi.
Bên kia Kỷ Khinh Khinh đi cùng nhân viên cửa hàng xem thử bộ váy dài màu trắng xanh, ướm trước người ra dấu hỏi Lục Lệ Hành: "Cái này đẹp không?"
Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua rồi đứng dậy.
Cái này váy đẹp thì có đẹp, nhưng phần vai hơi phẳng, đường cắt phần eo cũng khá cứng, Kỷ Khinh Khinh mặc vào, những ưu điểm như vòng eo thon nhỏ và phần cổ gầy nhỏ bị che đi hết.
Mấy bộ quần áo Kỷ Khinh Khinh chọn trước kia vẫn còn rõ mồn một trước mắt anh, đè bàn tay đang chộn rộn của Kỷ Khinh Khinh xuống: "Để anh chọn giúp em."
Kỷ Khinh Khinh biết ánh mắt Lục Lệ Hành độc đáo, nhưng ánh mắt cô cũng không kém cõi đến mức ấy đâu nhỉ!?
"Em thấy cái váy này rất đẹp, không đẹp hả?"
"Không hợp với em lắm." Lục Lệ Hành vừa nói vừa chọn liên tiếp mấy bộ đồ cho cô: "Đi thử xem."
Kỷ Khinh Khinh ghét bỏ nhìn mấy bộ Lục Lệ Hành chọn, nói thế nào cũng có bảy tám món, thử từng món một mệt chết mất, lấy hai chiếc: "Hai cái này thôi! Mấy cái còn lại trả lại đi."
Nhân viên cửa hàng hiểu ý nói: "Vâng."
Lúc Kỷ Khinh Khinh vào phòng thử đồ, nhân viên cửa hàng đưa máy tính bảng giới thiệu những sản phẩm mới nhất với Lục Lệ Hành: "Anh Lục, những bộ này đều là sản phẩm mới nhất của chúng tôi, nếu anh thích, chúng tôi có thể lấy cho anh xem. Còn nữa, đây là bộ quần áo hôm qua anh gọi tới hỏi, tôi đã gói cẩn thận lại cho anh rồi."
Lục Lệ Hành gật đầu, gạt gạt hai cái trên máy tính bảng: "Cảm ơn."
"Không cần khách sáo, là việc chúng tôi nên làm."
Phòng thử đồ truyền ra một tiếng thét chói tai rất ngắn.
Cố Thiếu Ngu sửng sốt, chợt đứng dậy, đi tới trước phòng thử đồ khẩn trương hỏi: "Sao vậy?"
"Không sao không sao, bị vòng cổ dắt vào tóc thôi." Còn kèm theo tiếng kêu đau, sau đó cửa phòng thử đồ mở ra, một tay Thẩm Vi Vi giữ tóc, một tay kéo gỡ tóc bị mắc vào vòng cổ, nhíu chặt mày: "Thiếu Ngu, anh giúp em lấy vòng cổ ra với."
Quay người lại, khóa từ cổ đến thắt lưng ở phía sau cái váy cô ta mặc thử chưa kéo hết, hiển nhiên là sau khi thay song váy quên không kéo lên, tấm lưng trắng nõn mảnh mai, cái hông một tay ôm trọn đều xuất hiện ở góc ống kính.
Đây là lần Cô Thiếu Ngu đứng gần Thẩm Vi Vi nhất, trên người Thẩm Vi Vi có mùi hương như có như không truyền đến khiến yết hầu anh ta cuộn mạnh, tấm lưng bị lộ hết càng làm cho người ta suy nghĩ miên man.
Nhân viên cửa hàng ở cạnh vội vàng tiến lên che camera lại: "Cô Thẩm, khóa váy của cô..."
Thẩm Vi Vi kinh ngạc, bây giờ mới kịp phản ứng, gương mặt trắng nõn đỏ bừng, cực nhanh đóng cửa phòng thử đồ lại.
Nhân viên cửa hàng nở nụ cười lúng túng.
Kỷ Khinh Khinh đi từ phòng thử đồ ra, làm như không thấy Cố Thiếu Ngu, đứng trước mặt Lục Lệ Hành: "Tạm được!" Ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại không thể không phục ánh mắt của Lục Lệ Hành.
Eo cô nhỏ, xương quai xanh thẳng đẹp, đầu vai mềm mại, đều là ưu điểm của cô, Lục Lệ Hành chọn giúp cô, ít hay nhiều đều phô được hết tất cả ưu điểm của cô ra.
Lục Lệ Hành nhìn thoáng qua, híp mắt, ẩn dấu ý cười, gật đầu.
"Em đi thử cái còn lại."
Quay người lại, Thẩm Vi Vi cũng đi từ phòng thử đồ ra, lúc thấy Kỷ Khinh Khinh ngẩn ra chốc lát: "Khinh Khinh, cô cũng ở đây à."
Kỷ Khinh Khinh ngoài cười nhưng trong không cười: "Thật là trùng hợp."
Cố Thiếu Ngu tiến lên, sợ Kỷ Khinh Khinh làm gì Thẩm Vi Vi, đứng chắn giữa hai người, ngăn ánh mắt cô lại, kéo Thẩm Vi Vi sang một bên: "Tóc không sao chứ?"
Mặt Thẩm Vi Vi đỏ bừng, cúi đầu che giấu sự xấu hổ: "Không sao, vừa rồi do em không để ý, bị quay lại mất rồi!..."
Cố Thiếu Ngu thấy thế nở nụ cười, thấp giọng nói: "Không sao, anh biết em không cố ý, livestream... góc quay sẽ không thấy đâu, còn nếu chương trình cắt nối biên tập, anh sẽ bảo đạo diễn Vương cắt bỏ là được."
Lúc này Thẩm Vi Vi mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cám ơn anh nhé Thiếu Ngu."
"Không sao, em ưng mấy cái, chúng ta đi tính tiền thôi."
Lục Lệ Hành ở đây, anh ta không thoải máu được, Kỷ Khinh Khinh ở đây, anh ta lo Vi Vi chịu thiệt, không thể trêu nổi thì nên tránh.
Thẩm Vi Vi gật đầu, vào phòng thử đồ thay lại quần áo, sau khi ra ngoài nói với nhân viên: "Gói váy và cả đôi giày này lại giúp tôi, cảm ơn."
Nói xong Cố Thiếu Ngu lấy thẻ tín dụng ra.
"Anh làm gì vậy?" Thẩm Vi Vi ngăn không cho nhân viên nhận thẻ tín dụng: "Em tự trả được, không cần anh trả giúp."
"Bây giờ em là bạn gái anh, bạn trai mua đồ cho bạn gái không phải chuyện đương nhiên sao?" Anh ta cứng rắn giao thẻ cho nhân viên cửa hàng: "Quẹt thẻ của tôi."
Thẩm Vi Vi còn muốn nói gì đó, nhưng bị Cố Thiếu Ngu thấp giọng khuyên nhủ: "Có qua có lại, đợi khi nào em tặng quà cho anh là được mà?"
"... Được rồi."
Rất nhanh, nhân viên cửa hàng đã ói xong quần áo.
"Anh Hành, chúng em đi trước."
Lục Lệ Hành không ngẩng đầu, chỉ nhẹ giọng ừ một tiếng.
Thẩm Vi Vi kéo cánh tay anh ta, hai người cười cười nói nói đang chuẩn bị rời đi, trước mặt lại có một người đi tới.
Là Lục Lệ Đình.
Ba người đối mặt, đều ngẩn ra tại chỗ.
Làm sao lại trùng hợp như vậy, sao Lục Lệ Đình lại tới đây?
Kỷ Khinh Khinh vừa thấy tình hình này, quần áo cũng không thử, vô cùng hăng hái ngồi xuống cạnh Lục Lệ Hành, tay chỉ kém cầm hạt dưa cắn.
Trường hợp này, đoán chừng chút nữa sẽ đánh nhau đấy!
Sắc mặt Lục Lệ Hành nặng nề: "Một người đàn ông luôn miệng nói cải tà quy chính tập trung vào sự nghiệp, lại suốt ngày theo sau lưng phụ nữ, có thể có tiền đồ gì.”
Vẻ mặt Kỷ Khinh Khinh tán thành, ghét bỏ nhìn Cố Thiếu Ngu và Lục Lệ Đình, gật đầu ăn khớp nói: "Đúng vậy, không có tiền đồ."
May là chồng cô không giống Cố Thiếu Ngu và Lục Lệ Đình, nếu không kiếp này cô biết phải làm sao.