Tưởng Thành Quả Phụ Khi Còn Trẻ (Nữ Phụ Muốn Làm Quả Phụ)

Chương 29




Kỷ Khinh Khinh còn chưa kịp nói gì thì anh đã tắt máy.

Mẹ Kỷ nhìn cô bằng ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bố Kỷ cũng nhìn cô bằng ánh mắt trách cứ.

Kỷ Khinh Khinh cảm thấy người nhà này thật nhạt nhẽo.

Để đánh giá một người có sống tốt hay không chỉ cần dựa vào việc người đó có lấy được chồng giàu hay không à?

“Vậy được, ngựa tốt quay đầu ăn cỏ cũ, mọi người ăn ngon miệng, con đi trước đây.”

“Đi cái gì mà đi.” Mẹ Kỷ lườm cô, ngăn cô lại: “Khinh Khinh, sao con ngày càng không hiểu phép tắc vậy hả, khách vẫn còn ở đây, con là chủ nhà sao lại nói đi là đi vậy hả?”

Kỷ Khinh Khinh nhìn bà rồi nói: “Chẳng phải mẹ bảo đây là nhà mẹ sao? Có mẹ tiếp khách là được rồi, còn cần con ở lại đây làm gì nữa.”

“Khinh Khinh.” Bố Kỷ quát lên một tiếng với cô rồi nhìn cô bằng ánh mắt ý bảo cô ngồi xuống.

“Vậy được, bố mẹ đừng vòng vo tam quốc với con nữa, chẳng phải là vì bố mẹ nghĩ Ngu Dương có tiền sao? Vậy bố mẹ hỏi anh ta đi, xem anh ta thật lòng muốn theo đuổi con hay là chỉ muốn chơi đùa với con thôi.”

“Con nhóc này, sao con lại ăn nói như thế, nếu như Ngu Dương không thích con thì nó đến đây làm gì.”

“Sao lại không thể chứ?” Kỷ Khinh Khinh nhìn Ngu Dương rồi nở nụ cười lạnh lùng: “Lúc trước anh theo đuổi tôi chẳng phải cũng đều là tôi đi đến đâu anh đi đến đấy sao, thế nhưng cuối cùng thì sao chứ? Theo đuổi được tôi rồi bèn đá tôi đi? Đàn ông đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, anh chỉ thích cảm giác vui vẻ khi chinh phục thôi, có được rồi thì nhanh chóng vứt đi như chiếc giày rách vậy. Bây giờ bố mẹ lại muốn đẩy con gái mình vào tay anh ta, vô ích thôi.”

Trong đôi mắt Ngu Dương có chút bất ngờ.

Anh ta vốn tưởng rằng cô vẫn là bình hoa dễ dàng theo đuổi được như lúc trước, nhưng lại không ngờ cô mới ở trong showbiz một thời gian mà vừa biết ăn nói hơn lại vừa thông minh hơn.

“Khinh Khinh, con đừng ăn nói linh tinh, sao Ngu Dương lại là người như thế được chứ.”

“Biết người biết mặt nhưng không biết lòng, bị tiền tài che mờ con mắt là như vậy đó ạ.” Kỷ Khinh Khinh nhún vai: “Được rồi, bố mẹ ăn cơm đi, không cần tiễn con đâu.”

Kỷ Khinh Khinh nhìn ba người bọn họ, cô còn thấy ba người họ giống người một nhà hơn đấy.

Việc này khiến Kỷ Khinh Khinh không khỏi cảm thán, tuy bố mẹ của Lục Lệ Hành đã mất từ khi anh còn nhỏ nhưng đổi lại anh vẫn còn có ông cụ Lục ôn tồn, dịu dàng chăm sóc cho anh từ nhỏ, không khiến anh phiền lòng một chút nào.

Nào có giống cô, về nhà mình ăn cơm mà cũng thấy bực mình như vậy.

“Khinh Khinh, em hiểu lầm anh rồi.” Ngu Dương đứng dậy, cười giả tạo nói: “Anh chỉ là đi ngang qua đây thôi. Tự nhiên nhớ lại chuyện ngày xưa, anh tự thấy mình khốn nạn quá, thế nên anh mới tới thăm bác. Em đừng nghĩ nhiều, nếu như em không muốn vậy thì cũng đừng miễn cưỡng bản thân.”

Kỷ Khinh Khinh cười khinh thường.

Đàn ông chính là chúa lừa người.

Đàn ông mà tin tưởng được thì lợn nái cũng biết leo cây.

Ngu Dương ra vẻ thật thà xin tha thứ.

Mẹ Kỷ luôn miệng nói: “Đúng đấy đúng đấy, chỉ ăn bữa cơm thôi mà, mẹ không ép con, được không? Con xem con đấy, ở trong showbiz bao lâu nay, lúc trước xảy ra chuyện lớn như vậy mẹ với bố con ngày nào cũng ăn ngủ không yên, khó khăn lắm mới qua chuyện. Con cũng lâu không về thăm nhà rồi, coi như con ở lại ăn một bữa cơm cho bố mẹ vui đi nhé được không.”

Nói xong bà ta lại kéo cô ngồi xuống bàn ăn.

Mẹ Kỷ gắp cho cô một con tôm bạc đất rồi nói: “Sáng sớm bố con đã đi siêu thị mua tôm tươi cho con đấy, con ăn nhiều một chút.”

Kỷ Khinh Khinh bóc tôm, cô lơ đãng hỏi: “Mẹ, con nhớ là mỗi tháng đều gửi cho mẹ ba trăm nghìn tệ, không lẽ tháng nào mẹ cũng tiêu hết số tiền đấy à.”

Khó trách nguyên chủ lại không tiết kiệm được bao nhiêu tiền, mỗi tháng cô ấy đều gửi cho mẹ ba trăm nghìn tệ thì ai mà chịu nổi chứ.

“Lúc trước là do bố con bị bệnh, mua nhà rồi sửa sang lại tốn bao nhiêu là tiền chứ? Không lẽ con nghĩ mẹ vứt ba trăm nghìn tệ đi đâu sao?”

“Ba trăm nghìn tệ cũng không nhiều lắm mà.” Ngu Dương cười cười: “Nhà anh nếu tính chi phí sửa sang, cộng thêm người giúp việc, lái xe một tháng ba trăm nghìn tệ còn không đủ nữa là.”

Mẹ Kỷ càng cười thân thiết hơn: “Đúng vậy, ba trăm nghìn tệ làm gì đủ cơ chứ.”

Kỷ Khinh Khinh bóc vỏ tôm rồi chấm nước chấm, cô cười tủm tỉm nhìn mẹ mình: “Mua nhà, sửa sang nhà cửa cũng là tiền con bỏ ra thêm, bố đi bệnh viện cũng là con đến bệnh viện trả tiền viện phí, con có để mẹ bỏ ra một đồng nào không?”

Mẹ Kỷ ngượng ngùng.

“Ba trăm nghìn cũng đủ để một gia đình bình thường sống trong mấy năm rồi. Con thấy nhà mình cũng là một gia đình bình thường thôi mà, cũng không dùng hết được ba trăm nghìn tệ, chắc chắn mẹ vẫn còn tiền tiết kiệm nữa. Gần đây trong showbiz con gặp khó khăn, trợ lý, người quản lý còn cần con trả lương nữa, cộng thêm việc lúc trước đã ảnh hưởng tới con rất nhiều. Không giấu gì mẹ, con còn đang nợ tiền người khác nữa.” Cô nhìn mẹ Kỷ rồi thật lòng nói: “Tiền sinh hoạt mấy tháng tới con tạm thời không gửi nữa, tiền ba trăm nghìn tệ lúc trước con gửi cho bố mẹ không phải là số tiền nhỏ, bố mẹ cứ dùng tạm tiền tiết kiệm lúc trước đã.”

“Dùng tiền tiết kiệm lúc trước?” Mẹ Kỷ cao giọng nói: “Tiết kiệm cái gì?”

Kỷ Khinh Khinh bình tĩnh nói chuyện với bà: “Bình thường trong nhà chỉ có bố và mẹ, một ngày ăn cơm dù cho thịt cá đầy đủ thì cũng tầm một trăm tệ là hết cỡ rồi, ba trăm nghìn tệ kia con đoán mẹ vẫn còn mấy trăm nghìn nữa, lẽ nào mấy trăm nghìn đó không đủ chi phí sống qua ngày hay sao ạ?”

“Ai nói với con còn mấy trăm nghìn tệ hả? Mẹ không mua quần áo à? Mẹ không cần mua trang sức sao? Còn có bố con nữa, số tiền này… đủ sao được mà đủ?”

“Vậy thì con cũng hết cách, gần đây con sống rất vất vả, con không có nhiều tiền thế đâu, mẹ ép con con cũng chịu thôi, mẹ cũng biết mà? Trong giới showbiz con phải nhờ vả rất nhiều người, hiện giờ con không dư dả nhiều.”

“Không được.”

Kỷ Khinh Khinh bất đắc dĩ nói: “Vậy thì con cũng không biết làm thế nào đâu, đợi ngày nào đó con hot trở lại, nhưng mà con thấy trong một thời gian ngắn con không thể nào gánh thêm mẹ nữa đâu.”

“Mày!” Mẹ Kỷ oán hận nhìn cô chằm chằm, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Mày muốn ép chết bố mẹ mình nới vừa lòng sao? Em trai, em gái mày phải sống thế nào mày đã nghĩ tới chưa?”

“Con nghĩ rồi, tất nhiên là con nghĩ tới rồi chứ, người làm chị như con sao có thể để các em nghỉ học được? Tiền học phí phải không, con sẽ nộp cho các em, mỗi tháng con sẽ cho các em hai nghìn tiền sinh hoạt phí nữa, mẹ đừng lo lắng.”

Ngu Dương đứng một bên xem kịch hay, càng xem càng thấy thú vị, anh ta chỉ thiếu điều đứng lên vỗ tay thôi.

Kỷ Khinh Khinh của năm năm trước không như thế này, cô đơn thuần y như tờ giấy trắng vậy, lúc nào cũng nghĩ cho người nhà. Cô ở bên anh ta cũng là vì tiền thuốc men của bố, lúc đó cô luôn đặt gia đình lên hàng đầu, còn bây giờ thì không quan tâm chuyện gia đình như trước nữa.

Kỷ Khinh Khinh bóc tôm rồi nhìn khuôn mặt tức giận nhưng không dám nói gì của mẹ Kỷ, tâm trạng của cô đã tốt hơn đôi chút.

“Được rồi, con ăn no rồi. Mẹ, nếu như không còn việc gì khác thì con đi trước đây, mọi người ăn ngon miệng.”

Nói xong cô bèn đứng dậy.

Ngu Dương cũng đứng dậy theo Kỷ Khinh Khinh: “Bác gái, cháu cũng ăn xong rồi ạ. Thời gian không còn sớm nữa, cháu vẫn còn chút việc bận cháu đi trước ạ, bác ăn ngon miệng ạ.”

Mẹ Kỷ bị Kỷ Khinh Khinh chọc tức nuốt không trôi nữa, bà ta nhìn cô rồi lại nhìn Ngu Dương, sau đó nói với cô: “Con đợi đã, tiễn Ngu Dương đã.”

Mẹ Kỷ kéo Kỷ Khinh Khinh đi tiễn Ngu Dương, ép buộc tạo cơ hội ở chung cho hai người.

Kỷ Khinh Khinh lười để ý đến anh ta, mở cửa cái là cô muốn đi ngay, nhưng ngay lúc đó cô lại nhìn thấy một người bước ra từ thang máy.

Là Lục Lệ Hành.

Kỷ Khinh Khinh chạy nhanh lên phía trước, cô kéo lấy tay của Lục Lệ Hành.

“Khinh Khinh, con đợi đã, đó là ai vậy?”

Kỷ Khinh Khinh nắm lấy tay Lục Lệ Hành rồi kéo anh vào trong thang máy: “Đi mau đi mau, đừng để bọn họ trông thấy, nếu không anh sẽ bị nhổ không còn một cọng lông đâu.”