Tường Thành Không Cô Độc

Tường Thành Không Cô Độc - Chương 2: Xa lạ và quen thuộc




Edit: Cải Trắng

‘Lẩu cá’



“ Ở phòng bệnh nào? ”

“ 312, mau tới đó nhanh đi…”

“ Đi đi đi, mau đi xem. ”

Một đám y tá nhanh chóng chạy tới phòng bệnh 312. Đúng lúc đó, Diệp Cựu Mạch đang đi kiểm tra phòng 312, kiểm tra xong, hắn khép bệnh án lại rồi đưa mắt nhìn thân ảnh cao lớn đang đứng bên cửa sổ, gọi một tiếng: “ Liễu trưởng quan. ”

Liễu Duệ xoay người lại, khoanh tay trước ngực, từ đôi mắt đen nhánh tới cặp lông mày rậm đều toát ra khí chất uy nghiêm của một người quân nhân.

Ở bên ngoài phòng bệnh có vài y tá đã túm tụm lại, họ nhìn thấy trong phòng có một anh quân nhân đẹp trai muốn điên lên được. Họ kích động tới nỗi sôi nổi thảo luận với nhau khe khẽ.

“ Người quân nhân kia lớn lên thật là đẹp trai. ”

“ Mấy người có cảm thấy anh ấy giống một minh tinh nào đó không? ”

“ Tôi thấy anh ấy không giống minh tinh, nhìn anh ấy giống như một anh chàng cao phú soái(1)bước ra từ trong ngôn tình vậy. ”

(1)Cao phú soái: Cao lớn – giàu có – đẹp trai.

“ Không biết bố mẹ anh ấy trông như nào nhỉ… ”

“ Còn cần quan sát thêm, nhưng với tình huống ổn định như hiện tại thì sẽ nhanh chóng làm cuộc phẫu thuật thứ hai thôi. Sau đó, nếu khôi phục sức khỏe tốt thì tầm một tháng sau là có thể xuất viện. ” Diệp Cựu Mạch nói.

Liễu Duệ gật gật đầu, sau đó anh hỏi Triệu Tiền Tiến: “ Đã thông báo cho chị dâu chưa? ”

“ Ngày kia chị dâu sẽ tới Bắc Kinh. ”

“ Sắp xếp thời gian tới sân bay đón người đi. ”

Triệu Tiền Tiến nhận lệnh, sau đó lưu loát chào theo nghi thức quân đội: “ Rõ! ”

Liễu Duệ và Diệp Cựu Mạch cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, trên hành lang vắng vẻ, tiếng bước chân nghe càng nặng nề hơn, bỗng nhiên, Liễu Duệ hỏi: “ Ai là bác sĩ phẫu thuật cho Ly Thu? ”

Diệp Cựu Mạch hơi gật đầu, nói như vô tình nhắc tới: “ Cô ấy làm. ”

Cô ấy ở đây, không phải ai khác mà chính là Cố Hiểu Thần.

Tay cầm mũ của Liễu Duệ cứng đờ, chỉ nửa giây sau, anh nhắm hờ mắt lại, rơi vào im lặng.

“ Cô ấy có biết cậu đang ở Bắc Kinh không? ” Diệp Cựu Mạch hỏi.

“ Có. ” Thanh âm Liễu Duệ nhàn nhạt, nghe không ra được cảm xúc của anh: “ Trước đó mới gặp nhau ở bệnh viện. ”

Diệp Cựu Mạch cũng không cảm thấy kinh ngạc lắm, hắn đút hai tay vào trong túi áo blouse trắng, do dự một lúc rồi mở miệng: “ Sao nha đầu đó không chịu cùng cậu trở về Bắc Kinh(2) ? ”

(2)Chú thích một chút liên quan tới chương 1: Ở chương 1 đoạn đầu có đề cập tới nữ chính ở Bắc Kinh, nhưng tới đoạn sau đề cập tới nhà nữ chính là “Lục Cảnh Hồng Loan” lại là một tòa nhà ở Thâm Quyến, cho nên mình nghĩ sau khi xong việc nữ chính đã về thăm nhà ở Thâm Quyển (?) Hoặc cũng có thể là có một tòa nhà cùng tên như vậy ở Bắc Kinh. Tuy nhiên chỗ này tác giả không đề cập tới nên mình cũng bỏ qua. Cũng có thể đây là chút sạn trong truyện, mong các bạn có thể bỏ qua ^^

Liễu Duệ nghiêng đầu nhìn vào mắt Diệp Cựu Mạch, bình tĩnh không một gợn sóng, đúng là không nhìn ra được sơ hở gì, chỉ có tròng mắt để yên không nhúc nhích kia đã bán đứng hắn. Bỗng nhiên, Liễu Duệ cười nhạt một tiếng: “ Ly Thu ở đây, cô ấy sẽ về. ”

Nghe thấy câu trả lời, Diệp Cựu Mạch đưa mắt nhìn lên, sau đó cười tự giễu.

Đúng thật là, Ly Thu ở đây, cô sẽ trở về.

Giống như là, hắn đang hỏi một vấn đề rất buồn cười vậy.



Lúc này, Cố Hiểu Thần đi tới từ bên kia hành lang, bước chân cô dồn dập, còn cô thì cúi đầu mải mê xem tờ giấy xét nghiệm cùng với ảnh chụp X-Quang, cô xem một cách chuyên chú, nghiêm túc. Nhưng, bỗng nhiên cô cảm nhận được một ánh mắt đen nhánh đang nhìn về phía mình, theo bản năng cô ngẩng đầu lên. Khi cô nhìn thấy cặp mắt đen nhánh kia, bước chân cô dừng lại.

Liễu Duệ đưa mắt nhìn xuống dưới, tầm mắt anh dừng trên tờ đơn xét nghiệm trong tay cô, anh lạnh nhạt nói một câu: “ Như thế không tốt cho mắt đâu. ”

Những lời này, nếu để Diệp Cựu Mạch nghe thì sẽ không hiểu, nhưng là Cố Hiểu Thần nghe thì cô sẽ hiểu.

“ Đang đi đường mà đọc sách cũng không tốt cho mắt. ” Nói xong, Cố Hiểu Thần lấy luôn cuốn sách Liễu Duệ đang cầm trong tay.

Anh nhăn mày lại, ánh mắt nhìn về phía cô hiện rõ lên sự không vui, anh đưa tay về phía cô, giọng nói vừa khách khí vừa xa cách: “ Mau đem sách trả lại cho tôi. ”

Cố Hiểu Thần nghe xong còn cố ý giấu quyển sách đó vào bên trong áo khoác đồng phục, nói với giọng khiêu khích: “ Có bản lĩnh thì cậu tới đây lấy đi. ”

“ Vô sỉ. ” Anh lạnh nhạt nhăn mày một cái, sau đó anh xoay người định rời đi, không muốn dây dưa với cô.

Thấy anh chẳng có chút lưu luyến nào mà xoay người muốn rời đi đã chọc cho Cố Hiểu Thần nóng nảy. Cô vội vàng lấy quyển sách đó ra, cô đuổi theo anh, vừa chạy vừa kêu: “ Trả cậu này, trả cậu này. ”

Liễu Duệ giả bộ như không nghe thấy, cứ thế đi thẳng.

Cô vô cùng nóng nảy. Cô nhanh chóng chạy tới trước mặt anh, ngăn không cho anh rời đi, sau đó cô đẩy mạnh quyển sách đó vào trong lồng ngực anh, tức giận trừng mắt nhìn anh một cái: “ Cậu, cậu… ” Nhất thời cô chẳng biết dùng từ nào để hình dung anh, nghẹn một lúc mới thốt ra được một câu: “ Đúng là không hiểu sự hài hước của tôi. ”



“ Hiểu Thần… ” Diệp Cựu Mạch gọi tới lần thứ ba cô mới khôi phục lại tinh thần.

Diệp Cựu Mạch vừa đi vào văn phòng cô đã dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô: “ Sao thế? Sao trông bộ dạng em mất hồn mất vía. ”

Cô thu hồi lại tâm trạng của mình, rồi vừa sắp xếp lại bệnh lý vừa hỏi: “ Sư huynh tìm tôi có việc gì sao? ”

“ Quên rồi à? ”

Động tác tay cô dừng lại, cô nhìn anh một cái, cảm thấy khó hiểu: “ Gì cơ? ”

“ Không phải đã nói lúc sáng rồi sao? Đi ăn cơm cùng nhau. ” Diệp Cựu Mạch nhắc cô một câu.

Lúc này cô mới nhớ ra, sáng nay cô đã đồng ý với Diệp Cựu Mạch là tối nay sẽ đi ăn cơm cùng hắn. Cô gật đầu: “ Nhớ rồi, ăn cái gì đây? ”

“ Lẩu cá. ”

Ở bên cạnh bệnh viện có một nhà hàng Tứ Xuyên có món lẩu cá khá có tiếng. Thái Tịnh Di đã đưa cô tới đấy ăn hai lần, cô còn ăn rất vui vẻ.

Nhưng mà…

Cô đưa mắt nhìn lên, nhìn Liễu Duệ đang ngồi đối diện cô. Không phải anh không ăn được cay sao?

Phục vụ vừa mang nồi lẩu cá lên thì Diệp Cựu Mạch nhận được một cuộc gọi, sau khi cúp mắt thì hắn nói: “ Có một bệnh nhân mới tới, cần khám gấp. Tôi đi về bệnh viện trước. ”

Ngay lập tức, trên bàn anh chỉ còn lại cô và anh đang ngồi đối diện nhau.

Anh vẫn như thế, trên người anh vẫn mặc quân trang màu xanh lục. Làn da anh so với thời niên thiếu hình như đen đi không ít. Dáng người anh cũng trở nên rắn rỏi hơn. Đại khái thì nó đủ năm tiêu chuẩn của bộ đội, dáng ngồi cũng thẳng tắp, như là cây bạch dương trên sa mạc.

“ Phục vụ, cho hai chai bia. ” Bỗng nhiên, Cố Hiểu Thần cao giọng gọi.

Người phục vụ gật đầu xong nhanh chóng đi về phía tủ lạnh để lấy hai chai bia, mở nắp rồi mang đến bàn. Mang xong hai chai bia, người phục vụ lại chạy đi lấy thêm cốc, nhưng tới khi quay lại, người phục vụ phát hiện ra cô đã cầm luôn chai bia lên để uống. Trong tay người phục vụ cầm hai cái cốc bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, cuối cùng người phục vụ cũng đành rời đi.

Uống hai ngụm bia, sự mát lạnh lan xuống tới cổ khiến cô cảm thấy sảng khoái. Cô lạnh nhạt đưa mắt xuống, thanh âm thấp thấp: “ Có thể uống không? ”

Không đợi anh trả lời, cô đã cầm một chai bia khác lên, khóe môi cô nhếch lên một nụ cười nhạt nhẽo, ý cô bảo anh uống.

Anh không thoái thác, lập tức cầm chai bia lên uống mấy ngụm. Bỗng nhiên, như nhớ tới cái gì đó, anh hỏi cô: “ Em có thể uống sao? ”

“ Vì sao không thể? ” Cô hỏi vặn lại, đáy mắt có chút u tối.

“ Không cần đợi tin khẩn sao? ” Anh lạnh nhạt hỏi một câu.

Cô cười, khóe miệng nhếch lên đầy lạnh lẽo: “ Liễu trưởng quan có thể uống, sao tôi phải đợi tin khẩn chứ? ”

Sắc mặt Liễu Duệ trở nên âm trầm, anh nhìn bộ dáng cười như không cười của cô, giọng nói lạnh băng xa lạ, nhưng cũng quen thuộc tới trí mạng.

Dường như nó rất giống đêm hôm đó, khi cô gọi cho anh cuộc gọi cuối cùng.

Trong điện thoại, cô nói cô muốn gặp anh, là vào lúc bốn giờ chiều ba ngày sau, ở sân ga công cộng phía Nam.

Kỷ luật của trường quân đội rất nghiêm, hơn nữa kỳ nghỉ của anh đã sớm dùng hết rồi nên anh không thể nghỉ thêm, vì thế, anh từ chối. Ở đầu dây bên kia, khi Cố Hiểu Thần nghe được câu trả lời, cô cũng không nhõng nhẽo dây dưa không thôi như mọi khi. Mà, cô dùng chất giọng lạnh băng nói ra câu tiếp theo: “ Liễu Duệ, nếu anh không tới thì chúng ta chia tay. ”

Ngày hôm đó, anh đi.

Sau khi ăn cơm tối xong, anh thừa thời cơ mọi người đang tập huấn sau núi thì lẻn đi. Đến khi anh tới sân ga công cộng phía Nam thì đã vào đêm, mà ở trên sân ga công cộng đã sớm không có hình bóng cô.

Đó là một ngày mưa to gió lớn, ở trong cơn mưa, anh đã đợi cả đêm nhưng không thấy bóng dáng của Cố Hiểu Thần. Anh nghĩ, cô đi rồi, bởi vì anh không đến theo như thời gian đã hẹn, cho nên cô đi rồi. Cô không thể chờ anh nhiều thêm một phút sao? Cứ thế mà rời đi.

Trở lại trường quân đội, vì anh phạm luật nên đã bị phạt ba tháng đứng gác đêm. Trong ba tháng đó, mọi thứ như là trong đêm mưa to đó, anh đau lòng. Bởi vì từ đó về sau, anh không nhận được điện thoại của cô nữa. Sau ba tháng, anh đã được bỏ lệnh cấm, việc đầu tiên anh làm là gọi điện thoại cho cô, cuối cùng, chỉ để nghe được giọng nói lạnh băng tổng đài.

Anh nắm thật chặt điện thoại trong tay, đột nhiên, anh nhớ tới câu cuối cùng cô nói với anh: “ Liễu Duệ, nếu anh không tới thì chúng ta chia tay. ”

Bên tai anh quẩn quanh giọng nói lạnh như băng của cô. Anh nặng nề đem điện thoại đặt về chỗ cũ. Trong đôi mắt anh dường như thấy được sự u ám, thật lâu sau không thể trở lại như cũ.

A!

Bỗng nhiên, anh cười một tiếng tự giễu.

Hóa ra, bọn họ đã chia tay.



Uống được một lúc, cô dùng ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn Liễu Duệ mặc quân trang đang ngồi trước mặt, bỗng nói: “ Vì sao? ”

Anh nhíu mày, anh không hiểu ý của cô lắm: “ Gì cơ? ”

Cố Hiểu Thần để lại chai bia lên mặt bàn, có hơi mạnh tay. Cô đưa mắt nhìn xuống dưới, lông mi cô vừa dày vừa cong. Cô nhìn nồi lẩu cá cay, trong đó có ớt cay, có cà chua, có cả thịt cá trắng hơi chuyển sang màu đỏ. Cùng lúc đó, vết thương nơi con tim cô như bị mở ra, chua xót, sự chua xót đó dâng lên giống như cô ăn phải miếng ớt trong nồi lẩu cay, nó giống như một chất xúc tác vậy.

Vì sao? Vì sao không tới? Ngày hôm đó, vì sao anh không tới?

Ba câu hỏi này, cô nên nói ra thành lời như thế nào đây? Giờ cô phải nói thành lời như thế nào?

Xa cách năm năm rồi, câu hỏi đó, có ý nghĩa gì sao?

Cô cười lạnh một tiếng, có chút tự giễu. Cô tiện đà nhấc chai bia lên, dưới cái nhìn chăm chú của Liễu Duệ, cô ngửa cổ lên uống, màu vàng nhạt của bia chảy ra khóe môi cô, lăn xuống phần cằm trắng nõn, tiếp theo là cái cổ mảnh khảnh của cô, rồi cuối cùng nó chảy cả vào nội tâm đang rối bời của cô.

Có chút chát, có chút cay, lại hơi đau, như đang bị moi ra vậy.

Cô không nói gì nữa, cứ thế uống một ngụm rồi lại một ngụm, giống như là cô muốn trút hết những cảm xúc này vào trong chai bia. Nuốt vào trong bụng, quật cường không muốn bất cứ ai thấy.

Những gì đã qua cần phải phai mờ đi, nhưng thời gian lại không phải thuốc giải.

Thuốc giải đang ở chỗ nào?

Cô không biết. Điều duy nhất cô biết là, cô chỉ biết là mọi việc liên quan tới Liễu Duệ đều đang hiện lên.

Bởi vì, cô quá đau.

Mỗi lần gặp phải, đều là những đau đớn trí mạng.

Cuối cùng, cô đã uống say. Trong lúc mơ hồ, cả người cô như rơi vào cái ôm ấm áp của ai đó, mùi hương quen thuộc, độ ấm quen thuộc, nhưng lại có một tia xa lạ hiện lên. Giống như gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời.



Anh đặt cô xuống giường, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ say kia, anh không thể kìm lòng được, anh hơi cúi người xuống, đặt một nụ hôn lên trán cô. Trên làn da nóng bỏng của cô lưu lại nhiệt độ ở môi anh, sau đó anh mân mê môi mình, rồi đứng thẳng lên.

Đôi mắt hẹp dài u tốt nhìn chằm chằm vào người đang ngủ say trên giường, anh mím môi lại thành một đường, có hơi căng thẳng.

Đã năm năm rồi.

Cố Hiểu Thần, em còn yêu anh không?



“ Tôi thích cậu. ”

“ Tại sao lại thích tôi? ”

“ Thích toàn bộ những gì thuộc về cậu. ”

Nghe thấy đáp án này, bỗng cậu con trai nhìn thẳng vào cô gái đang đứng trước mặt mình, con ngươi hơi tối đi, anh dùng ngữ khí trầm ổn thường ngày của mình để nói ra câu từ chối: “ Nhưng tôi không thích cậu, không thích toàn bộ những gì thuộc về cậu. ”

Cứ như vậy, cô gái đó nhìn cậu con trai không chút lưu tình nào mà đi lướt qua vai cô, cứ thế mà rời đi.

Thật lâu sau, cô gái đó mới lấy lại tinh thần, nhìn về phía chân trời chỉ còn một chút nắng hoàng hôn.

Ánh sáng mặt trời dần dần biến mất trên khuôn mặt, ánh trăng dần hiện rõ, gió thổi như lay động bức màn mỏng, lay động cả trái tim.



Người đang nằm trên giường không biết tỉnh từ bao giờ, cô mở đôi mắt đen láy ra nhìn, cảm thấy trống rỗng. Cô nằm mơ, cảnh tượng trong mơ đó hiện lên như để giáo huấn cô một lần nữa.

Cô đưa tay bật đèn ở đầu giường lên, đầu óc cô có chút choáng váng, theo bản năng, cô xoa xoa huyệt thái dương của mình. Cô đưa mắt nhìn quanh một vòng, cô phát hiện ra cô đã về nhà. Dường như lại phát hiện ra gì đó, cô cúi đầu, nhìn thấy cái áo được đắp lên mình, cô nhíu mày.

Cô rửa mặt xong thì quay trở lại phòng để thay quần áo. Tầm mắt cô nhìn vào trong gương để ngắm nghía bộ quần áo mình đang mặc, động tác kéo khóa của cô cứng đờ, mắt thì đảo một vòng, cuối cùng lại dừng trên cái áo khoác được vắt trên ghế mây.

Là quân trang màu xanh lục.

Khôi phục lý trí xong, cô kéo khóa lên rồi dạo bước tới chỗ cái áo khoác. Cô cầm áo khoác màu xanh lục lên xem xét cẩn thận. Thật ra động tác của cô rất dư thừa, vì trên thế giới này, người mà mặc bộ quân trang màu lục mà cô quen chỉ có một người.

Liễu Duệ.