Tương Quý Phi Truyện

Tương Quý Phi Truyện - Chương 137: Hắn cố tình gây sự




Tương Như Nhân nói một câu “Định vương gia ở lại trong cung này cũng sắp mười năm, ngày ngày cô tịch, nhường hắn hồi đất phong đi, cũng có thể tốt hơn chút.”



Lời này nghe vào trong tai Tô Khiêm Dương lại không đúng vị, vì thế Tô Khiêm Dương còn đè nặng vị dấm chua kia hỏi lại nàng “Ngày trong cung cô tịch?”



Tương Như Nhân gật đầu “Đúng vậy. Một người nhốt ở Thanh Huyền cung, một người để nói cùng cũng không có, dù là người tẻ nhạt cũng không chịu nổi.” Khẩu khí của Tương Như Nhân cũng bình thường, chỉ là một lời bình về chuyện Định vương bị nhốt tại Thanh Huyền cung mười năm, người bình thường bị giam mười năm như vậy, ai chịu nổi.



Nhưng Tô Khiêm Dương lại nghe ra ý tứ khác, trong lòng nàng đau hắn, đau hắn cô tịch mười năm.



Ý nghĩ này nảy sinh ra liền không kiềm được, một cỗ dấm chua trực tiếp trào lên, Tô Khiêm Dương nhìn nàng vẻ mặt tự nhiên, trong giọng chậm rãi lộ ra vị ghen “Thế nào, nàng đau lòng hắn?”



Vốn hắn nói như vậy, tình huống bình thường nàng chỉ cần cười nói không có, làm nũng một hồi liền qua.



Nhưng hiện tại nàng không phải trong tình trạng bình thường, đã nhiều ngày ngủ không ngon, thường gặp ác mộng hay vì chân phù quá đau mà nửa đêm tỉnh giấc, nàng hiện tại đang cáu kỉnh khó chịu vô cùng.



Vì thế nghe Tô Khiêm Dương nói một câu như vậy, vị ghen trong đó nàng trực tiếp xem nhẹ, chỉ thấy tràn đầy phản cảm với những lời đó “Hoàng thượng ngài đây là có ý tứ gì!”



Khẩu khí Tương Như Nhân cao lên, Tô Khiêm Dương cũng không nghĩ trong lòng nhường nàng, nên vẻ mặt có chút trầm xuống “Trẫm có thể có ý tứ gì. Không phải chính nàng nói mười năm giam cầm với Định vương thật cô tịch sao.”



“Thần thiếp nói vốn không sai. Chẳng lẽ nhốt một người suốt mười năm không cô tịch sao. Một người ở trong một phòng quanh năm suốt tháng chẳng lẽ không buồn sao.” Tương Như Nhân lập tức phản bác, nàng nói có gì sai, tại sao lại cho là nàng đau lòng.



Tô Khiêm Dương nghe được, nàng lại nhắc lại lần nữa, vậy còn không phải đau lòng sao, dấm chua kia lại ngọ nguậy dâng lên.



Người bình thường cãi nhau đã hay không lý trí, huống hồ đây là một người đang ghen cãi với một người đang cáu kỉnh, một chút đều không muốn nhường.



Chiến hỏa này lập tức bùng nổ.



Tương Như Nhân lập tức thoát ra khỏi lòng hắn, đỡ bụng đứng lên trừng hắn “Hoàng thượng ngài rốt cuộc là có cái ý tứ gì!” Kỳ quái.



Tô Khiêm Dương cũng đứng dậy “Trẫm có ý tứ gì, trong lòng nàng không phải rất rõ ràng sao, nàng quan tâm Định vương như vậy để làm gì!”



“Là hoàng thượng hỏi thần thiếp, thần thiếp trả lời có gì không đúng. Ngài đây là cố tình gây sự!”



“Trẫm cố tình gây sự chỗ nào!” Mặt Tô Khiêm Dương hơi phiếm hồng, đời này cũng chưa từng cãi nhau như vậy. “Trẫm hỏi nàng như vậy là sai sao, tại sao nàng lại tức giận.” Chẳng lẽ vì chột dạ?



“Hoàng thượng còn không phải cố tình gây sự sao? Nhắc tới là ngài, thần thiếp không được nói nửa câu đúng không? Vậy tại sao lại muốn hỏi thần thiếp? Trong lòng ngài không phải cũng đồng ý với lời của Trưởng công chúa sao? Tại sao thần thiếp lại không thể gật đầu. Ngài đây là có thành kiến với thần thiếp!” Thanh âm của Tương Như Nhân cao lên, đi đến bên giường oán hận phản bác. Gây gổ một cái, thắt lưng không còn mỏi, chân cũng không đau, lực chú ý hoàn toàn dời đi. “Nàng đồng ý nhưng phía sau sao còn nói thêm những lời này, chẳng lẽ trong lòng nàng không một chút thấy Định vương đáng thương.”



Trong đầu Tô Khiêm Dương lúc này lòng vòng chỉ nghĩ đến có một câu, đừng tưởng chỉ có nữ nhân ghen mới đáng sợ, nam nhân ghen cũng không thể khinh thường.



“Thần thiếp nói Định vương đáng thương lúc nào. Mà thần thiếp có nói gì sai sao?” Tương Như Nhân cảm thấy lí giải của hắn rất không thể chấp nhận. Làm sao từ việc nàng nói Định vương gia bị nhốt một mình cô tịch thành là đáng thương, tâm nàng đau hắn. Loại này giống như càng nói lên cảm giác có quan hệ gì đó khiến Tương Như Nhân càng thêm chán ghét.



Nửa đời trước của nàng đã có bao nhiêu chuyện gắn liền với Tam hoàng tử - Định vương gia gỡ không ra. Trước khi xuất giá, sau khi xuất giá, vào cung càng là như thế. Nguyên nhân lớn nhất Hứa dung hoa bắt ép nàng cũng là vì Định vương gia.



Nếu nói lúc đó Tương gia cùng Định vương mưu phản có liên quan nàng còn chịu, đằng này là không có liên quan. Nàng luôn ngay thẳng, vì sao nhiều lần cứ phải liên lụy đến nàng. Đến bây giờ hoàng thượng nghe nàng nói một câu cũng cho là nàng có ý với Định vương.




Tương Như Nhân nổi giận, thấy Tô Khiêm Dương cũng một mặt tức tối, trực tiếp leo lên giường, thả màn trướng xuống “Hoàng thượng ngài thật là không thể nói lý, ngài đi đi! Thần thiếp không muốn nhiều lời cùng ngài!”



Nói xong, để lại cho hắn chỉ còn là mà trướng lay động.



Tô Khiêm Dương đứng ở đó sắc mặt xám xịt, không nhúc nhích. . .



Bên ngoài, Trần Phụng và Phùng Áng nhìn nhau, ầm ĩ xong rồi?



Phùng Áng lắc lắc đầu, cũng không có tiếng mở cửa, hoàng thượng và nương nương giải hòa rồi sao? Nhưng vừa rồi ầm ĩ lớn tiếng như vậy, bên ngoài cũng nghe được là ầm ĩ chuyện gì. Lập tức liền hòa hảo là không có khả năng a.



Ở phòng ngoài, đám người Hứa ma ma càng là nghi hoặc, nhưng ai mà dám đẩy cửa đi vào hỏi. Đèn trong phòng còn chưa tắt, không khí lại yên tĩnh, có chút đáng sợ.



Đột nhiên, cửa phòng trong mở, Tô Khiêm Dương đen mặt bước thẳng ra, liếc nhìn Trần Phụng một cái. Trần Phụng kiên trì hỏi “Hoàng thượng, ngài muốn đi đâu?”



Tô Khiêm Dương ngẩng đầu nhìn thoáng qua bầu trời tối mờ, trầm giọng nói “Đi Thanh Huyền cung.”



Ở gian ngoài mấy người Hứa ma ma nghe được, mặt đều có chút biến hóa. Hứa ma ma nhìn vào hướng trong tẩm thất, Tô Khiêm Dương đã mang theo Trần Phụng rời đi.



Trong phòng, màn trưỡng yên tinhc không chút động. Hứa ma ma lo lắng Tương Như Nhân, đi vào vén màn lên. Tương Như Nhân ngồi ở kia, hốc mắt hơi đỏ, vẻ mặt ủy khuất...




Tô Khiêm Dương đi thẳng một mạch đến Thanh Huyền cung như có một lực đẩy thôi thúc. Đến cửa, thị vệ mở cửa, trong phòng mờ tối, thân ảnh kia ở bên cạnh giường có chút mơ hồ.



Trần Phụng nhanh chóng châm nến. Tô Khiêm Trạch nhìn qua đây, thấy là hắn, trong ánh mắt cũng không có gì dao động.



Tô Khiêm Dương đi đến bàn bên cạnh ngồi xuống, nhìn hắn ngồi trên giường, lúc này vẻ mặt tức giận cãi nhau vừa rồi cũng không còn, bình tĩnh nói “Trẫm sẽ phái người đi đất phong trước, đợi nguô xuất cung, đi Nam Sơn tự đón Tấn thái phi cùng hồi đất phong, về sau không cần trở lại.”Tô Khiêm Trạch giương mắt nhìn hắn một chút “Ta nói rồi, ta không đi.”



“Cái này không phải do ngươi làm chủ.” Tô Khiêm Dương chặn đứt lời hắn “Định vương pho đã tự sát, chẳng lẽ nguô cũng muốn Tấn thái phi chết ở Nam Sơn tự, ngươi chưa từng có một ngày tận hiếu.”



Tô Khiêm Trach nở nụ cười “Nếu hoàng thượng hiếu đạo như thế, vậy rước Tấn thái phi vào trong cung, thay ta tận hiếu thật tốt là được. Ta là tội thần, có tư cách gì rời đi.”



Nói qua nói lại vẫn không đi. Tjowif điểm phụ hoàng còn sống hắn cũng không chịu đi. Tô Khiêm Dương nhìn hắn “Vì sao ngươi không chịu đi?”



Tô Khiêm Trạch vẻ mặt chẳng có gì “Ta quen rồi, nơi này cũng rất tốt.”



“Là vì ai?” Tô Khiêm Dương nhìn thẳng hắn “Vì ai mà ngươi không chịu đi. Dì ngay cả Hứa dung hoa đã trăm phương nghìn kế nghĩ cách cứu ngươi ra ngươi cũng không đi. Định vương phi tự sát, Hứa dung hoa bắt ép Hiền phi khiến Hiền phi suýt mất mạng. Mọi thứ ngươi cũng biết.”



Tô Khiêm Trạch cuối đầu, đáy mắt có chút dao động. Định vương phi đã chết hắn biết. Thế nhưng Hứa dung hoa cũng đã chết sao. Sau đó khóe miệng kéo lên, cười nhạo “Uy hiếp Hiền phi, Hứa dung hoa kia đáng chết.”



“Trước khi chết nàng ta đã nói không ít này nọ.” Tô Khiêm Dương nhìn dây xích quấn quanh chân hắn, chậm rãi nói “Định vương gia mưu phản đều là vì một người. Vì chứng minh hắn cũng làm được nên mới mưu đồ bí mật tạo phản.”



Trong lòng hai người đều biết người kia là ai. Tô Khiêm Trạch a một tiếng cười nói “Thật sao, còn có người như vậy tồn tại?”




Tô Khiêm Dương cũng không quan tâm hắn phủ nhận hay thừa nhận, một tay đặt trên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ “Nếu Tam đệ cam tâm vì nàng như vậy, xin mời Tam đệ vì nàng rời khỏi hoàng cung, trở về đất phong sống thật tốt, không cần ở lại. Ngươi ở đây chỉ mang đến phiền toái cho nàng.



Đáy mắt Tô Khiêm Trạch hiện lên chút mê mang. Phiền toái, hắn không phải luôn gây phiền toái cho nàng sao. Từ lần đầu tiên gặp mặt nàng đã không thích hắn, càng về sau trong cuộc sống nàng lại càng cảm thấy hắn thật phiền.



Nhưng nàng còn thấy hắn phiền toái có phải thẻ hiện rằng nàng vẫn nhớ được đến hắn.



Đáy lòng Tô Khiêm Trạch bỗng sinh ra ý tưởng vặn vẹo như thế. Định vương phi đã chết, Hứa dung hoa cũng chết. Hai người chú ý nhất đến hắn đều đã chết, vì ai đâu. Xét đến cùng đều là vì hắn.



Con người đều có lúc bị coi thường như vậy. Đưa đến trước mắt ngươi, ngươi nếu không để ý thì sẽ không cần, thậm chí ghét bỏ. Chỉ khi nào biết nó đi rồi và không bao giờ xuất hiện nữa, bỗng nhiên tâm lại sinh ra tiếc nuối, hối hận đã không đối với các nàng tốt hơn một chút.



Hắn ở Thanh Huyền cung này ngây người đến mười năm, ngốc đến nỗi thời gian cũng quên đi. Chỉ nhớ mỗi đêm ba mươi đầy trời pháo hoa chiếu sáng phòng hắn. Dù hắn ở đây mười năm hai mươi năm cũng không sao cả, bởi vì vẫn có người nhớ đến. Dù là nằng cảm thấy hắn phiền toái, chán ghét hắn nhưng so với việc hắn rời khỏi Lâm An thành và nàng sẽ quên hắn thì vẫn tốt hơn.



Giờ phút này, Tô Khiêm Trạch suy nghĩ vô cùng ích kỉ.



Thật lâu sau, Tô Khiêm Trạch đưa đưa tay, tiếng xiền xích vang lên. Tô Khiêm Trạch cười nói “Hoàng thượng ngài nghĩ nhiều rồi. Tội thần ở tại trong này, có thể gây được phiền toái cho ai.”



“Được, được.” Tô Khiêm Dương cũng cười nhưng ý cười không tới đáy mắt. Tất cả mọi người đều mong ngươi ra ngoài sống cho tốt, ngươi lại lần này hết lền khác không chịu đi. Ngươi để Tấn thái phi ở Nam Sơn tự, nói ra loại chuyện như Trẫm thay ngươi tẫn hiếu. Tam đệ, ngươi hiện tại thật để trẫm mở mang tầm mắt.”



Tô Khiêm Trạch duy trì ý cười kia “Những gì ta có cũng chẳng được bao nhiêu, không sao cả.”...



Trần Phụng không biết hoàng thượng ở Thanh Huyền cung nói cái gì với Định vương gia, chỉ biết lúc bước ra vẻ mặt càng trầm xuống, đi trên đường đều toát ra hơi thở khủng bố.



Trần Phụng theo bản năng duy trì bước khoảng cách với hoàng thượng, cũng không dám tiến lên hỏi, hoàng thượng đi đâu hắn sẽ đi theo đó.



Tô Khiêm Dương trở về Thừa Kiền cung, ngồi một hồi lâu, cảm xúc bình phục thì bắt đầu lo lắng buổi tối cãi nhau như vậy liệu Tương Như Nhân có không thoải mái chỗ nào hay không.



Cãi nhau là không có cách nào lý trí nghĩ xem sao bản thân lại nói vậy. Tô Khiêm Dương chỉ là cảm thấy lời kia nghe vào tai khiến vị ghen trỗi dậy. Hiện tại tỉnh táo lại, muốn đi xem nàng thế nào lại có chút nhấc chân không nổi.



Tô Khiêm Dương cũng không nghĩ Tam đệ và Tương Như Nhân là có chuyện gì, chỉ là trong lòng luôn ẩn ẩn cảm giác không thoải mái. Nói cho cùng cũng vì trong lòng luôn lưu lại câu nói kia của Hứa dung hoa, 'Định vương gia có thể vì nàng mà mưu phản, hoàng thượng ngài thì vì nàng mà làm được gì?'.



Tô Khiêm Dương cứ ngồi trên bậc thềm trước bàn kia, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm bên ngoài, vẻ mặt tâm tình bất định.



Bên ngoài Trần Phụng vội vào bẩm báo Trình thái phó suốt đêm tiến cung, nói có việc cần tấu.



Tô Khiêm Dương đứng dậy, cho Trần Phụng đưa người vào. Trình thái phó tiến vào quỳ xuống trước mặt Tô Khiêm Dương “Khẩn cầu hoàng thượng lập tức phái thái y đến Tương phủ, Tương quốc công hắn, sắp không được rồi.”



Trình thái phó tuổi cũng đã lớn, thời điểm Trần Phụng đỡ hắn đứng dậy chân còn có chút run run, có thể thấy được vừa rồi tiến cung là vội vàng thế nào. Tô Khiêm Dương tức khắc phái người đi Thái y viện gọi người giỏi nhất lại đây, “Nhớ kỹ, không được kinh động.”



Trần Phụng đi ra ngoài, tự mình chạy một chuyến đến Thái y viện, rất nhanh đã dẫn bốn người trở lại. Tô Khiêm Dương thay bộ y phục khác, nói với Trình thái phó “Trẫm đi cùng ngươi đến Tương phủ.“...