Tương Quý Phi Truyện

Tương Quý Phi Truyện - Chương 120: Đều là vì tình [hạ]




Vừa dứt lời, vài tên thị về liền lên đây, hoàng thượng theo sau xuất hiện tại đầu cầu thang. Nhìn thấy Hứa dung hoa kèm Tương Như Nhân như vậy, trên mặt hiện lên tức giận “Hứa dung hoa, còn không mau buông Hiền phi ra!”



Cầu thang lại ồn ào một trận, hoàng hậu và phu thê Bình vương cũng tiến lên. Trên lầu các bỗng có chút chật chội. Hứa dung hoa nhìn qua mọi người, cuối cùng dừng lại ở Tô Khiêm Dương, bỗng nhiên hỏi một câu “Hoàng thượng sẽ vì người trong lòng ngài mà ngay cả tính mạng cũng không cần chứ?”



Một câu hỏi kì lạ như vậy bỗng nhiên lại đến khiến người ở đây đều ngẩn ra. Hứa dung hoa hỏi nghiêm túc, nghiêm túc đến mức hỏi xong đều nhìn thẳng vào Tô Khiêm Dương, thấy hắn không trả lời thì lặp lại một lần nữa “Hoàng thượng ngài thế nào?”



Tô Khiêm Dương trầm mặt xuống “Buông Hiền phi ra, ngươi có biết bản thân đang làm cái gì hay không?”



Hứa dung hoa càng nắm chặt chủy thủ trong tay “Thiếp thân đương nhiên biết mình đang làm gì. Vì thế hoàng thượng, sao ngài còn không trả lời?” Từ khi nàng phóng hỏa để cứu Định vương ra ngoài hắn lại không chịu đi, tỷ tỷ vì che chở nàng mà sợ tội tự sát, nàng đã không còn để ý tới tính mạng này nữa rồi.



Hoàng hậu đứng một bên thấy Hứa dung hoa siết càng chặt chủy thủ, cất lời khuyên nhủ “Hứa dung hoa, có chuyện gì phải làm vậy. Hiền phi còn đang có thai. Ngươi trước hết thả nàng ra rồi từ từ nói.”



Ai ngờ Hứa dung hoa không thèm nể mặt nàng “Hoàng hậu ngài không phải cũng không trông mong đứa nhỏ này sao? Một đao của ta liền có thể giải quyết mối họa này trong lòng ngươi.”



Hoàng hậu đổi sắc mặt, lời nói mềm mỏng chuẩn bị ở miệng đều bị nuốt trở về.



Hứa dung hoa nhìn Tô Khiêm Dương, đáy mắt hiện lên chút thiếu kiên nhẫn “Hoàng thượng, ngài còn chưa trả lời vấn đề của ta.”



Đời này của Tô Khiêm Dương chưa từng chịu qua bức bách như vậy, tâm lý nghẹn khuất thế này là lần đầu tiên. Sắc mặt trắng bạch của Tương Như Nhân đi vào mắt hắn, hắn trầm giọng nói “Trẫm là vua một nước, gánh vác thiên hạ. Sẽ không vì một nữ tử mà tùy ý vứt bỏ tính mạng của bản thân.”



Hứa dung hoa nở nụ cười, nói với Tương Như Nhân “Xem, trên đời này chỉ có vương gia mới có thể vì ngươi mà tính mạng cũng không cần, vậy mà vì sao ngươi lại có thể phụ lòng hắn.” Trên mặt tươi cười của Hứa dung hoa có buồn có vui, tay cầm đao đưa tới gần, từ thì thào trở nên điên cuồng chất vấn Tương Như Nhân “Vì sao? Vì sao ngươi phụ lòng hắn? Tại sao lại đi thích một người không sẵn lòng trả giá tính mạng vì ngươi? Trong lòng hắn chứa thiên hạ, chỗ dành cho ngươi cũng thiếu, ngươi lại còn chọn hắn. Vương gia có chỗ nào không tốt, vì sao ngươi cô phụ hắn? “



Tương Như Nhân sắp bị nàng siết hít thở không thông, hai tay gắt gao che chở bụng. Bọn thị vệ cũng không dâm tới gần, sợ kinh động Hứa dung hoa sẽ hành động gây đả thương người.



Hoàng hậu cừa rồi bị trả lời lại một đòn như vậy, hiện tại sẽ không muốn mở miệng nữa. Tô Khiêm Dương nhìn Hứa dung hoa không ngừng thì thào, tầm mắt nhìn vào chủy thủ của nàng “Hứa dung hoa, hiện tại ngươi buông Hiền phi ra, trẫm có thể không truy cứu trách nhiệm này.””Ta không cần sự khoan thứ của ngươi.” Hứa dung hoa khinh thường nói “Hoàng thượng lo lắng như vậy là lo lắng cho đứa nhỏ hay lo lắng cho Hiền phi đây?”



Lời nói của Hứa dung hoa không ngừng khiêu chiến uy nghiêm của Tô Khiêm Dương. Hắn nghiêm mặt nhìn Hứa dung hoa. Vương gia, nàng nói vương gia rốt cuộc là ai.





Hứa dung hoa chính là bộ dáng ta dù sao cũng không muốn sống, vậy nên ngươi cũng đừng nghĩ được tốt. Nhìn qua từng người một, trên mặt nàng mang theo chút cười “Hoàng thượng nhất định là không biết đâu, vương gia mưu phản đều là vì Hiền phi. Bây giờ vương gia còn ở lại trong cung không chịu rời đi cũng là vì Hiền phi. Hoàng thượng ngài nhất định sẽ mặc cảm thôi. Vương gia đối với Hiền phi dụng tâm đến độ này, ngài là làm không được.”



Mọi người ở đây đều giật mình. Cố Ngâm Hoan ở trong lòng Tô Khiêm Mặc, lo lắng nhìn Tương Như Nhân.



Dường như đối với phản ứng của Hứa dung hoa mọi người còn chưa có vừa lòng “Hiền phi lại rất nhẫn tâm, đối với ái mộ của vương gia làm như không thấy, còn nói nàng chỉ gả cho thiên tử. Vương gia thật ngốc, chuẩn bị nhiều năm như vậy mưu phản vì nàng. Kết quả thì sao, mấy năm nay Hiền phi nương nương ngươi có từng đi Thanh Huyền cung liếc mắt nhìn hắn một cái?”



“Lửa ở Thanh Huyền cung là ngươi phóng?” Ánh mắt sắc bén của Tô Khiêm Dương nhìn về Hứa dung hoa.



Hứa dung hoa hào phóng thừa nhận “Là ta phóng, vương gia bị nhốt trong Thanh Huyền cung rất vất vả nhưng hắn không muốn rời đi. Người cũng đã cứu ra hắn cũng vẫn không đồng ý đi, nhất định ở lại trong cung. Tương Như Nhân, ngươi nói xem ngươi có phúc đến bao nhiêu để vương gia vì ngươi làm tới mức này.” Hứa dung hoa nói xong liền bắt đầu rơi lệ.



Những lời này đã đủ khiến mọi người ở đây đều kinh ngạc. Hiền phi nương nương luôn được hoàng thượng sủng ái còn có quan hệ với Định vương. Định vương mưu phản còn là vì Hiền phi. Nhưng Tương gia đối với chuyện này đều là dốc sức đứng sau lưng hoàng thượng. Hiền phi nếu là chủ sự mưu phản, Tương gia kia đã sớm đi theo mưu phản.



Nghĩ như thế, mọi người đều cảm thấy Hứa dung hoa này là điên rồi. Nhìn bộ dáng này rõ ràng là nàng đã yêu Định vương gia đến điên cuồng, cầu mà không được, lấy Hiền phi để trút giận.



Hứa dung hoa nhưng là phi tử của hoàng thượng a. Lại ở trước mặt mọi người bày tỏ tình cảm với Định vương như vậy. Khác nào là đánh vào thể diện của hoàng thượng a.



Thấy mọi người trầm mặc, Hứa dung hoa lôi kéo Tương Như Nhân từng bước lùi về sau, cách khung cửa sổ không còn bao nhiêu. Mi mày Tô Khiêm Dương vừa động, Hứa dung hoa liền giật giật chủy thủ trong tay “Các ngươi không tin sao?”



Tô Khiêm Mặc phía sau Tô Khiêm Dương lên tiếng “Ngươi chỉ là hạng nữ lưu như vậy sao có thể lấy được chìa khóa trong tay thị vệ?”



“Bình vương gia cũng nói là hạng nữ lưu, vậy hạng nữ lưu am hiểu công cụ hữu lực nhất là cái gì?” Hứa dung hoa cười. Tô Khiêm Mặc liếc nhìn qua Tô Khiêm Dương, “Là cái gì?”



“Tất nhiên là thân mình.” Hứa dung hoa vừa nãy vừa khóc, phấn son đã nhem nhuốc, nay lại cười, nhìn có chút khó coi, nhưng một chút nàng cũng không quan tâm “Thị vệ trông giữ chìa khóa rất dễ câu dẫn. Ta đi ba lượt liền lấy được khuôn mẫu của chìa khóa.”Nón xanh như vậy đội lên đầu (giống như cắm sừng), Tô Khiêm Mặc đã không biết biểu tình thế nào để nhìn đường ca. Thông đồng với thị vệ, phóng hỏa Thanh Huyền cung, trước mặt hoàng thượng còn nói lên ái mộ đối với Định vương, yêu đến mạng cũng không cần. Hiện tại còn bắt giữ Hiền phi. Nói một câu thôi, nàng kia đúng là chịu thiên đao vạn quả cũng chưa hết tội.



Tô Khiêm Dườn ẩn nhẫn lửa giận, gằn giọng “Hứa dung hoa, trẫm nói lại lần nữa. Thả Hiền phi ra, nếu không Hứa gia đều phải chịu liên lụy theo ngươi.”




“Ta không cần Hứa gia.” Hứa dung hoa căn bản không để ý “Ngoại trừ tủ tỷ ra không ai đối tốt với ta. Hoàng thượng nếu thích thì cứ giết đi.”



Hứa dung hoa cúi đầu nhìn Tương Như Nhân cười nói “Hoàng thượng nhất định không biết ngươi có bao nhiêu nhẫn tâm, ngay cả đứa nhỏ cũng có thể không cần.”



Lời này nói ra lại thêm một phen khiếp sợ.



Hứa dung hoa nhìn sắc mặt Tương Như Nhân ngày càng tái nhợt, ngẩng đầu nhìn Tô Khiêm Dương “Hoàng thượng, ngài bị lừa bịp thật sự rất đáng thương. Ngài cũng không biết đi, thời điểm ngài còn là thái tử. Thái tử phi và trắc phi của ngài đã từng vụng trộm ước định đấy.”



Sắc mặt của hoàng hậu cũng biến đổi theo, Hưa dung hoa hài lòng nhìn phản ứng của mọi người “Hiền phi nương nương từng ước định cùng thái tử phi ba năm vô sinh. Thái tử phi đáp ứng rồi. Nhưng hoàng thượng đi thường xuyên như vậy, Hiền phi có thân dựng rồi phải làm sao. Tất nhiên sau đó Hiền phi liền nhẫn tâm không cần đứa nhỏ này, đẻ non.”



Hứa dung hoa nói xong còn nở nụ cười “Hoàng thượng ngài thật đáng thương. Hai nữ nhân bên cạnh lừa gạt như vậy, ngài lại một chút cũng không biết.”



Trong đầu Tô Khiêm Dương nhất thời hiện lên hình ảnh Tương Như Nhân bệnh triền miên hơn một tháng. Quay đầu nhìn lại cũng thấy sắc mặt tái nhợt không thể che đậy của hoàng hậu.



“Ngươi làm sao biết được?” Tô Khiêm Dương lạnh lùng hỏi.



Hứa dung hoa đưa chủy thủ tới gần bụng Tương Như Nhân “Là vương gia nói với ta. Vương gia biết hoàng thượng ngài không biết chuyện. Đây là giết hại hoàng tự a. Hoàng thượng, đây là Hiền phi ngài sủng ái nhất. Lòng nàng còn có chỗ tối, ngài là không biết đi.”




Giờ phút này Tương Như Nhân đã muốn hít thở không thông sắp hôn mê rồi. Bỗng nhiên Hứa dung hoa kéo nàng đến cạnh khung cửa sổ mở tung. Lưng Hứa dung hoa tựa hoàn toàn vào khung cửa. Tương Như Nhân một tay bắt lấy cánh tay Hứa dung hoa, bụng đau quá.



Hứa dung hoa không chú ý tới trán nàng dầy đặc mồ hôi lạnh, đặt dao nhỏ lên bụng nàng, đầu đao nhắm ngay giữa bụng “Nữ nhân nhẫn tâm như vậy sao có thể còn ở lại trên đời này. Ngươi không xứng với tình yêu của vương gia, ngươi cũng không xứng được sống tốt. Ta đưa ngươi rời đi, đời sau nhớ phải làm người tốt...” Nói còm chưa xong, nghe phù một tiếng. Hai tròng mắt Hứa dung hoa bỗng mở to, chủy thủ trong tay lỏng dần rồi rớt xuống chân Tương Như Nhân.



Lực trói của nàng cũng nơi lỏng, Tương Như Nhân quằn quại, đứng không vững đổ ngồi xuống đất. Ngẩng đầu lên nhìn, Hứa dung hoa như bị nghẹn ở cổ không cách nào thở được.



Dần dần khóe miệng nàng tràn ra chút máu tươi. Hứa dung hoa gắt gao nhìn nàng, nháy mắt toàn bộ thân mình đổ xuống cạnh nàng, sau lưng là một mũi tên cắm ngay tim.




Lúc té trên đất, mặt còn hướng về phái bên này, mắt trợn to trừng nàng.



Tương Như Nhân cảm giác được dưới thân một trận đau đớn, trước mắt bỗng tối sầm, hôn mê bất tỉnh. . .



Tương Như Nhân hôn mê một ngày một đêm mới tỉnh lại, mở mắt ra mông lung mơ màng, mãi cho đến khi nhìn rõ đây là chiếc giường quen thuộc của mình thì tâm trạng mới được thả lỏng.



Đưa tay sờ sờ bụng, Tương Như Nhân vẫn kinh ngạc nằm kia nhìn chằm chằm đỉnh giường, trong đầu một mảnh hỗn loạn.



Chuyện nghi ngờ trong lòng những năm gần đây, bởi vì cái chết của Hứa dung hoa đã hoàn toàn được vạch trần buộc nàng phải tin rằng Định vương gia làm phản là vì nàng.



Một câu nói từ mười lăm năm trước, nàng cũng không biết được rằng nó lại có tác động lớn như vậy đến Định vương.



Trong lòng Tương Như Nhân như có một tảng đá đè nặng khiến nàng khó thở, như sắp hít thở không nổi.



Hứa ma ma ở bên cạnh phát hiện nàng tỉnh, thân thiết hỏi nàng có chỗ nào không thoải mái hay không. Tương Như Nhân mở miệng tính nói, sau lại lắc đầu “Ta ngất đi sau đó xảy ra chuyện gì?”



Hứa ma ma sờ trán nàng “Tiểu thư ngài đã hôn mê một ngày một đêm rồi. Lúc hoàng thượng ôm ngài về Chiêu Dương cung dọa mọi người hoảng hồn. Thái y bắt mạch cho ngài nói bị kinh hách động thai khí, nghỉ ngơi rồi sẽ không sao.”



Tương Như Nhân im lặng “Hoàng thượng ôm ta trở về?”



“Đúng vậy.” Hứa ma ma nhìn vẻ mặt Tương Như Nhân, lo lắng nắm lấy tay nàng “Sắc mặt hoàng thượng cũng không được tốt. Sau khi buông ngài xuống, nghe thái y nói qua mới rời đi. Nói là chờ ngài tỉnh lại thì đi thông báo một tiếng.”



“Tạm thời đừng đi.” Tương Như Nhân nghiêng người quay mặt vào trong. Hiện tại nàng không muốn gặp ai.



Mà giờ phút này bên trong Cảnh Nhân cung, hoàng thượng khoanh tay đứng tại kia sắc mặt âm trầm, nhìn hoàng hậu quỳ gối trước mặt, nhất nhất yên tĩnh.