Tướng Quân Vô Địch

Tướng Quân Vô Địch - Chương 1-2




Mắt nâu xinh đẹp bỗng chốc trợn trừng, không thèm để ý mình đang bị đau, Ấn Tâm lật đật chống tường xám lạnh như băng, gắng gượng đứng lên từ mặt tuyết, hoảng hốt tìm kiếm khắp nơi ‘cơm áo cha mẹ’ của mình.



Quần áo của cô, lộ phí đều ở trong gói đồ, còn có cả bánh ngọt bột bắp nóng hổi chưa kịp thưởng thức kia. Nếu gói đồ đã mất rồi, nàng chỉ còn có thể ăn không khí mà thôi!



Sự thật này quả thật kinh khủng, dọa Ấn Tâm hết hồn, nước mắt trào ra, rơi lả chả. Bỗng nhiên bên trong con hẻm tối lại truyền đến một loạt âm thanh náo động.



Theo âm thanh nhìn lại, chỉ thấy một bóng người bỗng nhiên bay ra từ hẻm nhỏ, bóng dáng cao lớn, ‘ầm’ một tiếng, đụng phải tường đá. Tường đá chịu không nổi sức va chạm này, không ít mảnh đá nhỏ bắn ra bốn phía. Trong vô số những mảnh đá đó, còn có cái bay đến chân của nàng.



Nhìn thấy người Hồ suy sụp ngã ngồi dưới chân tường, tuy rằng Ấn Tâm vội vã tìm lại gói đồ, nhưng lại lo lắng cho an nguy của đối phương, đang suy tính có nên tiến lại phụ giúp một tay hay không thì có hai nam tử mặc trang phục người Hán từ từ đi ra từ trong hẻm.



Hai người đang đứng nghiêng người lại, khiến nàng không thể nào nhìn rõ diện mạo. Chỉ là hai người nàycó thân hình vô cùng cao to, so với người Hồ bản xứ thì tuyệt đối không thể thua kém.



Nhìn thấy nguyên nhân không bình thường, nàng lập tức trốn vào phía sau góc tường hỗn loạn, chỉ dám thò đầu ra ngoài, lén lút nhìn động tĩnh trong hẻm tối.



“Tiểu tử, ta khuyên người tốt nhất giao đồ ra đây! Nếu không thì đừng trách ta cho ngươi thêm một chưởng.” Cùng một lúc, nam tử mặc áo bông màu nâu chợt giơ lên nắm đấm, mấy đốt ngón tay lồi ra kêu răn rắc, nghe thật dọa người.



“Cái gì, cái gì chứ?” Người Hồ giả ngu, bàn tay giấu diếm nắm chặt lại, nhưng cẩn thận nhìn lại, sẽ thấy trong khe hở lộ ra một khúc vải đỏ.



Ấn Tâm càng nhìn khúc vải đỏ này càng cảm thấy quen mắt, nhưng lại không có can đảm cắt ngang loại không khí gươm đã tuốt ra khỏi vỏ này.



“Còn muốn giả ngủ? Thật sự chán sống rồi mà!” Nam tử áo nâu cười hừ, nắm tay giống như tảng đá lớn vung ra không hề báo trước, ai ngờ lại bị nam tử áo đen đưa tay ra đỡ.



“Tướng quân?” Nam tử áo nâu bất mãn kêu lên.



Nam tử áo đen - - cũng là Đông Phương Thú Thiên, lắc đầu.



“Giao ra gói đồ, tạm tha cho ngươi.” Hắn quay đầu lại, lạnh lẽo nhìn người Hồ trên đất, chỉ là thân thể cường tráng mới bước tới trước một bước, khí thế khiếp đảm kinh hồn dọa trắng mặt người Hồ kia.



“Này, làm sao có thể? Chuyện này… Đây là bọc quần áo của tiểu dân, tại sao ngài——"



"Lại còn, ngươi muốn trở lại biên cương tiếp tục làm việc à?”



Lần này, tên người Hồ kia sợ tới mức nói không ra tiếng, vội vàng ném gói đồ xuống mặt tuyết.



Gói đồ màu hồng, cho dù bị người vò nát, còn dính không ít tuyết trắng, nhưng nàng chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra được, đó chính là ‘áo cơm cha mẹ’ của mình.



“Aaa, là gói đồ của ta.” Nàng vừa mừng vừa sợ, chạy đếnhẻm tối, đang muốn cúi người nhặt gói đồ lên thì bỗng nhiên cảm thấy một luồng cảm giác áp bức từ đằng trước đè xuống.



Nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc chạm phải cặp mắt sắc bén như mắt chim ưng, đang chăm chú nhìn nàng. Khổ nổi nàng lại không thể nào động đậy, chỉ có thể sửng sốt nhìn hắn.



Trong màn tuyết, ngũ quan nam tử áo đen sâu thẫm, nghiêm khắc khiến người ta sợ hãi. Mái tóc đen tuyền, còn đen hơn cả tóc nữ nhân, được quấn lại bởi dây thừng da. Mặc dù áo bào đen thùng thình, cũng không thể che giấu sức mạnhmãnh liệt trong cơ thể khổng lồ này.



Hắn, tàng trữ một loại mùi vị chết chóc, mặc dù hắn chỉ đứng đó một cách lẳng lặng.



Trong nháy mắt, nụ cười má lúm đồng tiền biến mất trên đôi môi đỏ mọng. Nàng liếm liếm đôi môi, không kiềm chế được mà khẩn trương lên.




“Cái này…” Nàng liếc nhìn bọc quần áo, rồi liếc nhìn hắn, vặn xoắng mười ngón tay thon dài, nhưng lại không đưa ra vội, “Là của ta.” Nàng nhỏ giọng nói.



Đông Phương Thú Thiên không nói gì, chỉ im lặng nhìn nàng.



Không có mũ áo choàng che phủ, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đã sớm bị đông cứng đến đỏ hồng. Tóc dài bị tuyết tan làm ẩm ướt, mỗi khi nàng phun ra một ngụm khói trắng, thân thể bé nhỏ bên trong áo choàng sẽ co rúm lại, khiến nàng giống như một con thỏ trắng tuyết gặp nạn, thoạt nhìn khiến người ta yêu thích không thôi.



“Thật sự là của ta…” Lắc lắc bàn tay nhỏ bé, nàng sợ hãi nói thêm lần nữa. Hàng mi dài không ngừng chớp chớp, để lộ trong lòng bất an.



“Nhặt lên đi.” Chiếc cằm cương nghị khẽ hất lên, cuối cùng Đông Phương Thú Thiên cũng mở miệng.



Giọng nói của hắn trầm thấp hùng hậu, súc tích uy nghiêm. Nàng không dám chậm trễ, lập tức ngoan ngoãn nhặt gói đồ lên.



“Mở gói đồ ra đi, nhìn xem có thiếu gì hay không.” Hắn lại ra lệnh.



“Được.” Nàng giống như một tên lính quèn, một khẩu lệnh, lập tức tuân lệnh, vội vàng để bọc quần áo xuống, kiểm tra từng cái bên trong.



Bánh ngọt bột bắp, hoàn toàn nguyên vẹn, vẫn còn nóng hổi, thật tốt quá!



Lộ phí, ừ, không thiếu đồng nào!



Quần áo, ngay ngắn chỉnh tề, không giống như có người đã lục qua.




“Hình như không thiếu thứ gì, cám ơn các ngươi.” Ôm gói đồ vừa mất mà được lại, nàng không khỏi vui vẻ ngẩng đầu lên, toét miệng cười.



Lúm đồng tiền xinh đẹp, trong sáng như tuyết, ngọt ngào như hoa. Sâu trong ánh mắt lạnh lùng sắc bén, trong nháy mắt hình như hiện lên một chút dao đông, nhưng lại giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.



“Ơi, ta dám bảo đảm, sớm muộn gì khuôn mặt nhỏ nhắn này cũng sẽ gặp phải phiền toái.” Tưởng Hổ đứng một bên lầm bầm, tiếp theo giẫm mạnh chân một cái, tiếng tường đá gầm vang, nứt ra một lỗ. Người Hồ dưới chân đang định nhân cơ hội chuồn êm,hoảng sợ ngã ngồi trên mặt đất.



“Tiểu cô nương, tại sao không thấy người nhà của ngươi? Đi một mình trên đường phố hỗn loạn rất nguy hiểm.” Tưởng Hổ quay đầu cười tít mắt.



Thời gian này phương Bắc không có chiến tranh, Tướng quân sẽ thừa dịp trở lại nông trường Gia Khẩu, giám sát khai thác mỏ bạc ở Mao Sơn, và xử lý buôn bán ở ‘Khắc Ngân phường’. Trừ những chuyệnnày ra, hắn có thể tuần tra bất chợt khắp nơi, tầm nã trộm cướp làm loạn, cả ngày giống như binh lính luyện tập, đi lại khắp nơi.



Mới vừa rồi, Tướng quân đang định đến ‘Khắc Ngân phường’ lấy hàng, lại để ý thấy hành động lén lút của người Hồ này, cho nên cố ý đi theo phía sau. Quả nhiên không bao lâu sau, vị tiểu cô nương hồn nhiên khả ái này đã bị cướp.



Nhìn Tưởng Hổ một cước đã có thể đạp thủng một lỗ trên trường đá, Ấn Tân không khỏi trợn tròn mắt, ngoan ngoãn trả lời: “Người nhà ta đều ở Trung Nguyên, một mình ta tới đây.”



“Một mình?” Tưởng Hổ nhíu mày rậm, “Mùa đông ở biên cương giá lạnh, ngươi đến đây làm gì?”



“Ta tới tìm người.”



“Tìm ai?”



“Đông Phương Thú Thiên.” Ấn Tâm thành thật trả lời, rồi lại nhìn thấy nét mặt cổ quái của Tưởng Hổ.




Chỉ thấy hắn nhướng mày, đầu tiên là quay mặt liếc nhìn người nam nhân bên cạnh, sau đó quay sáng hướng nàng cười toét miệng: “À, vậy thì vận khí của ngươi cũng thật tốt.”



“Hả?” Nàng vừa mới lộ ra vẻ mờ mịt, Đông Phương Thú Thiên ở bên kia đã sải bước tới trước mặt nàng.



Khoảng cách được rút ngắn, nàng càng cảmnhận được sự cao lớn của hắn. Nàng phải cố gắng ngẩng đầu lên mới có thể nhìn rõ ràng khuôn mặt kiên cường tàn khốc nhưng lại khiến người ta không hiểu vì sao cứ chú ý tới hoài.



“Tìm ta có chuyện gì?” Nhìn cái đầu của con người đáng yêu trước mặt này còn chưa cao tới vai của mình, Đông Phương Thú Thiên không khỏi hoài nghi nàng có thể chịu nổi những ngày tiếp theo hay không? Tiết Đông Chí qua đi, khí hậu nơi này lại càng trở nên khắc nghiệt.



“Ta… ta không tìm ngươi.” Nàng khiếp sợ lắc đầu, lùi về phía sau một bước.



“Ta chính là Đông Phương Thú Thiên.’ Hắn thản nhiên tỏ rõ thân phận.



“Ngươi chính là Đông Phương Thú Thiên?” Mắt nâu kinh ngạc trợn tròn.



Thì ra hắn chính là Đông Phương Thú Thiên! Ôi! Chớ trách đại thúc áo nâu gọi hắn là Tướng quân. Nhưng mà tại sao so với tưởng tượng của mình thì hoàn toàn khác xa?



Nàng cho rằng làm tới chức Tướng quân, không có tuổi thì cũng phải thô lỗ phóng khoáng. Nhưng hắn thì lại lãnh khốc trầm lặng, đứng đó nhìn nàng chằm chằm, khiến nàng vô cùng khẩn trương…



Hắn hạ thấp giọng, hỏi: “Tìm ta có chuyện gì?”



“Ta... ách…” Ấn Tâm không tự chủ ôm chặt bọc quần áo, đang định giải thích rõ ràng mình tới đây bảo vệ hắn, đầu óc chợt dừng lại, bỗng dưng nhớ ra chuyện gì.



Hỏng bét, ngay cả bọc quần áo của mình còn giữ không được, lúc này nàng mở miệng nói muốn bảo vệ hắn, hắn tin à?



“Như thế nào?” Thấy nàng muốn nói gì lại thôi, hắn thu lại tính cách tra hỏi, từ đầu tới cuối, khuôn mặt tuấn tú không hề thay đổi.



“Chuyện này… Ta…”



“Không xong rồi, vách núi ở hầm mỏ đã sụp, rất nhiều người bị chôn ở bên trong, mau đi cứu người!” Bỗng nhiên trên đường cái truyền đến một loạt âm thâm kêu cứu.



“Tướng quân?” Tưởng Hổ đổi sắc mặt ngay lập tức.



“Báo tin, bảo nông trường nhanh chóng phái người tới hầm mỏ cứu tế.” Đông Phương Thú Thiên gặp biến cố không sợ hãi, quyết định nhanh chóng truyền đạt chỉ thị. Vừa nói chuyện, hắn vừa kéo mũ choàng sau lưng nàng lên, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng lại được che chở dưới mũ choàng một lần nữa. “Ngoài ngõ hẻm bên trái tám thước có một trạm dịch kinh doanh của người Hán, ngươi tự mình cẩn thận.”



“Sức lực của ta rất mạnh, ta cũng đi…”



Ấn Tâm đang muốn bày tỏ, mình có thể giúp được một tay, ai ngờ bóng dáng cao lớn kia đã sớm như cơn lốc, chạy tới trước đầu hẻm. Tưởng Hổ cũng kéo người Hồ dưới đất theo sát sau lưng.



Động tác của hai người nhanh như chớp, bóng dáng gần như biến mất trong giây lát.



Bông tuyết không ngừng rơi, Ấn Tâm chỉ có thể ngây người tại chỗ, tự mình ảo não bỏ mất một cơ hội.