Mạnh Võ là một người xuyên việt, kiếp trước là một bộ đội đặc chủng, trong một lần làm nhiệm vụ cấp S, vì cứu chiến hữu mà bất hạnh hy sinh, sau đó không biết thế nào mà hồn xuyên đến dị giới.
Đây là một thế giới giống Trung Quốc thời cổ đại, Trung Nguyên vương triều còn gọi Chu triều, hoàng thất họ Chu, tương đương triều Minh đời trước. Chu quốc giáp danh nhiều cường địch nhưng tuyệt không để mất dù chỉ một tấc đất, quân đội cường đại, bá tánh sinh hoạt cũng coi như an cư lạc nghiệp. Nhưng thế giới này không có nữ nhân như địa cầu, giới tính nhân loại chia làm hán tử cùng ca nhi. Mặc kệ là hán tử hay là ca nhi thì đặc điểm bên ngoài đều giống như nam giới thế giới cũ, điểm khác chính là hán tử phần lớn cường tráng hữu lực, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng mà ca nhi đại bộ phận thon gầy văn nhược, cả người đường cong tương đối nhu hòa, làn da trắng nõn. Bọn họ trên người sẽ xuất hiện một viên nốt ruồi đỏ ngẫu nhiên, đây là đặc điểm phân biệt ca nhi với hán tử. Ở nơi này hán tử phụ trách dưỡng gia, ca nhi phụ trách giúp chồng dạy con. Có thể nói đây là điểm làm Mạnh Võ thập phần cao hứng với thế giới này.
Mạnh Võ là đồng tính, kiếp trước hắn thích lớp trưởng bộ đội, đáng tiếc lớp trưởng là thẳng nam, sau xuất ngũ về nhà liền cưới vợ sinh con, Mạnh Võ chỉ có thể từ bỏ. Bởi vì nguyên nhân đó, nhiều năm qua hắn có bạn giường lại không có bạn đời. Cho đến hắn xuyên qua.
Hắn xuyên qua một thân thể hán tử, điều này làm cho hắn cảm thấy thực may mắn, còn may không trở thành ca nhi, hắn chính là cái thuần công. Nói về nguyên thân, cũng là làm người thổn thức.
Nguyên thân cũng tên Mạnh Võ, là một đứa trẻ sinh ra và lớn lên ở thôn Mạnh gia, theo lý thuyết hắn không nên tới đến chiến trường, để cuối cùng năm ấy mười bốn tuổi liền chết ở trên chiến trường. Nhưng chính đại bá xấu xa đem hắn nhét vào quân đội để chiếm đoạt tài sản thừa kế. Bọn họ ước gì hắn chết ở trên chiến trường, kết quả cũng quả nhiên đại bá hắn được như nguyện.
Mạnh Võ năm nay 24 tuổi, bất tri bất giác hắn đã ở thế giới này sinh sống mười năm, trong mười năm này hắn từ một quân tốt nhỏ hèn từng bước một đi đến vị trí tướng quân, gian khổ không tả xuể, rốt cuộc chiến tranh cũng sắp kết thúc. Theo lý thuyết hắn nên tiến vào triều đình, hưởng vinh hoa phú quý, sống trong vinh quang, vinh sủng. Nhưng hắn tự nhận không quen lục đục chốn quan trường, chỉ sợ được chim bẻ ná (chỉ kẻ vô ơn, quên kẻ đã giúp mình), bị những quan thần trong triều đùa chết. Hơn nữa đời trước hắn cô độc cả đời, đến chết cũng không có một người tri âm, đời này có cơ hội, hắn càng muốn rời xa triều đình, trở về điền viên, cưới một ca nhi xinh đẹp, bình phàm hạnh phúc mà sống một đời.
Nhưng thân phận hắn hiện giờ hết sức quan trọng, muốn đi cũng không được dễ dàng như vậy. Mà cũng may quân doanh có một vị hoàng tử tới kiếm quân công, Mạnh Võ móc nối với hoàng tử. Hai người đạt đến sự thỏa hiệp, cuối cùng trong một trận chiến sử dụng thủ thuật che mắt, Mạnh tướng quân thất thủ Kinh Châu, "chết" trên chiến trường, Tứ hoàng tử "hùng tài đại lược, nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, ngăn cơn sóng dữ", lấy được thắng lợi. Một bộ sách lược này từ đầu tới đuôi được Mạnh Võ cẩn thận cân nhắc, bảo đảm không có sơ hở. Tứ hoàng tử tuy không có tài mang binh đánh giặc nhưng thắng ở thông minh, kỹ thuật diễn hạng nhất, cùng Mạnh Võ biên soạn ra kịch bản nhìn không ra điểm nào sai. Cứ như vậy Mạnh Võ giả chết thoát thân, dùng quân công thay đổi tự do cộng thêm một vạn lượng bạc trắng và một ân tình của Tứ hoàng tử. Mạnh Võ cảm thấy đây là một cuộc mua bán có lời, đương nhiên, Tứ hoàng tử xem ra cũng nghĩ như thế, có phần quân công này, hắn nắm đằng chuôi. Mà biến nhân tình của Tứ hoàng tử thành nhân tình của hoàng đế, đây coi như một khoản đầu tư của Mạnh Võ. Trong thời đại quân chủ, nhân tình này tương đương một tấm bùa hộ mệnh.
Một vạn lượng mà Tứ hoàng tử cấp đều là ngân phiếu một nghìn lượng, vì để thuận tiện sử dụng, hắn lấy một tờ ngân phiến đổi thành tám tờ 100 lượng và 20 thỏi mười lượng, về sau có gì sẽ điều chỉnh sau. Lo liệu xong hắn liền lặng lẽ dọn đồ trở về quê hương.
Lời tác giả: tỉ giá và giá trị tiền trong truyện tương đương thời Minh. ( 1 lượng bạc trắng =10 lượng đồng =1000 văn)