Tướng Quân Lấy Chồng - Nhiễu Lương Tam Nhật

Chương 74: Hoàn




Sáng hôm sau hai đứa trẻ thức giấc đói đến mềm người, Hoắc Thời Anh đã dặn dò bà giúp việc chuẩn bị thức ăn đầy đủ từ sớm rồi, lúc ngồi quanh bàn ăn hai thằng nhóc ăn ngấu nghiến như chết đói, vừa nhìn tướng ăn hùng hổ của Thừa Tự, là Hoắc Thời Anh biết ngày nó không phải đứa kén ăn, vậy cũng coi như là một thằng nhóc dễ nuôi rồi.

Cơm nước xong Hoắc Thời Anh dẫn hai đứa trẻ đến học đường, Thừa Tự mặc quần áo của Đông Tuấn, trông cũng giống như một cậu ấm con nhà giàu bình thường mà thôi, Hoắc Thời Anh nộp cho thầy dạy một khoản tiền, rồi bảo Đông Tuấn dẫn Thừa Tự vào lớp, những chuyện còn lại nàng không quản nữa, quay người đi thẳng về nhà.

Ngày đầu tiên hai đứa tan học về, một trước một sau đi qua cửa, có vẻ như không ai thèm để ý đến ai, quần áo trên người đều rất sạch sẽ, chào hỏi Hoắc Thời Anh xong liền cùng nhau quay về phòng, thỉnh thoảng ở dưới cửa sổ Hoắc Thời Anh lại nghe thấy Thừa Tự bảo Đông Tuấn làm bài tập thầy giao hộ nó, nhưng Đông Tuấn không chịu, Thừa Tự nổi cáu, hai thằng nhóc lại lao vào đánh nhau, Hoắc Thời Anh giả vờ như không nghe thấy, quay về phòng.

Đến lúc ăn cơm tối hai thằng nhóc xuất hiện ở bàn ăn, một thằng thì mặt có hai vết xước, thằng còn lại thì một mắt tìm bầm, Hoắc Thời Anh vẫn coi như không nhìn thấy gì, ăn xong bảo bà giúp việc tắm rửa cho chúng rồi xua về phòng ngủ.

Ngày thứ hai sau khi tan học, lũ trẻ cùng nhau bước vào cửa, lần này quần áo của chúng có hơi xộc xệch, nhưng lại nắm tay nhau, những đứa trẻ trong trấn đều rất ngang tàng, vốn dĩ lúc có một mình, dáng vẻ sạch sẽ của Đông Tuấn rất dễ bị người ta cô lập, nhưng lần này lại có thêm Thừa Tự, mà Thừa Tự lại là đứa không bao giờ để mình bị thiệt, không khó để Hoắc Thời Anh đoán ra hai thằng nhãi này đánh nhau ở bên ngoài rồi, lúc lũ trẻ ngồi làm bài tập, Hoắc Thời Anh lại đi nghe thử, trong phòng không có tiếng đánh nhau nữa, mà là âm thanh rì rầm nói chuyện của hai đứa trẻ, thỉnh thoảng còn vang lên tiếng cười tinh quái của Thừa Tự, Hoắc Thời Anh vẫn làm ra vẻ không biết gì để mặc chúng.

Đến ngày thứ ba, mặt trời đã lặn xuống núi được hai canh giờ rồi chúng mới quay về, Hoắc Thời Anh ở trong phòng nghe thấy tiếng hai đứa lén lút lỉnh vào trong sân, hai thằng nhóc dính chặt người vào chân tường đi men theo đó về phòng, Hoắc Thời Anh mỉm cười, nhủ thầm Đông Tuấn bị Thừa Tự dạy hư rồi.

Đến bữa cơm tối, hai đứa trẻ mặt mũi sạch sẽ đi ra ăn cơm, quần áo đã được thay sang bộ mới, nửa đêm lúc chúng đã ngủ say Hoắc Thời Anh đi vào phòng lục tìm ra hai bộ quần áo lấm lem bùn đất, nàng cũng chẳng nói năng gì, vứt vào phòng tắm sang hôm sau nhờ bà giúp việc giặt cho.

Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, hai đứa trẻ càng lúc càng trở nên nghịch ngợm, sau khi tan học còn dám to gan lớn mật không về nhà, có một hôm Hoắc Thời Anh cố tình ra ngoài tìm, thấy hai đứa trẻ đang dẫn theo một đám nhóc chơi đánh trận giả ở sườn đồi, Thừa Tự là thủ lĩnh, dẫn một đám lính anh dũng xông vào trận địa, Đông Tuấn thì ngồi lên vai một thằng bé khác miệng hò hét ing ỏi, chắc chắn là quân sư quạt mo rồi, nàng nhìn cảnh ấy cứ cười mãi, nhưng trong lòng lại thoáng ưu tư, hoàn cảnh thế nào sẽ nuôi dạy là một đứa trẻ thế ấy, nàng có hơi lo lắng nếu Thừa Tự cứ sống ở đây sẽ biến thành một thằng bé hoang dã mất, không biết bao giờ người đến đón nó mới tới.

Đến tháng Tám, mặt trời ở sa mạc vẫn rất chói chang, hai đứa trẻ nghịch ngợm quên trời đất suốt hai tháng nên đen trũi, sẩm tối Hoắc Thời Anh tắm cho chúng xong, bản thân nàng cũng thu dọn sạch sẽ tươm tất, rồi lôi từ trong nhà ra một tấm thảm lớn trải ra giữa sân rồi cùng hai đứa trẻ nằm hóng mát.

Trước lúc bà giúp việc về còn đưa cho họ một quả dưa hấu được ngâm dưới giếng, Hoắc Thời Anh bổ ra cho lũ trẻ ăn, Đông Tuấn ăn đến nỗi miếng nhoe nhoét nước dưa, bụng căng tròn cả lên, ăn xong quệt miệng, rồi chui vào dưới cánh tay Hoắc Thời Anh, hai mẹ con nằm kề vai nhau trên tấm thảm ngắm sao, Thừa Tự cũng ăn xong, chùi miệng, ngoái đầu lại thấy hai người đang nằm, ánh mắt liền tối hẳn đi, Hoắc Thời Anh vẫn quan sát nó, thấy vậy liền vẫy vẫy tay: “Qua đây.”

Thừa Tự gượng gạo nhích lại gần, Hoắc Thời Anh liền kéo nó lại kẹp dưới cánh tay còn lại của mình, thân hình Thừa Tự lập tức cứng đờ, nàng liền thuận thế xoa xoa lưng cho nó, cuối cùng thằng bé cũng chịu thả lỏng, từ từ dựa sát vào, cuối cùng một tay dè dặt gác lên trước ngực nàng, Hoắc Thời Anh ôm lấy hai đứa trẻ, trong lòng mãn nguyện nhắm mắt lại, nàng biết, cuối cùng mình đã thu phục được thằng bé này rồi.

Mười lăm tháng Tám, bà giúp việc chuẩn bị rất nhiều đồ, buổi trưa Hoắc Thời Anh cho bà về, đến chiều nàng nhìn thời gian rồi đến học đường đón lũ trẻ tan học.

Hôm nay là ngày lễ nên học đường cho tan học sớm, Hoắc Thời Anh vừa đến cửa thì vừa hay gặp một đám trẻ con lao nhao ùa ra khỏi phòng học, Thừa Tự và Đông Tuấn kẹp ở giữa, Đông Tuấn vừa nhìn thấy nàng liền hưng phấn lao đến hét to: “Mẹ, Trịnh Thừa Tự bôi mực lên người thầy giáo!”.

Thừa Tự đang đi ở đằng sau nghe thế liền nhảy lên lưng Đông Tuấn, kẹp lấy cổ bạn gào to: “Hoắc Đông Tuấn, cậu là cái đồ mách lẻo.” Cứ thế hai đứa trẻ đánh qua đánh lại nhau.

Thầy giáo tủm tỉm cười từ trong phòng đi ra, Hoắc Thời Anh xấu hổ bước tới nói: “Con trẻ trong nhà nghịch ngợm quá, thật xin lỗi thầy.”

Thầy giáo là một ông thầy rất giỏi, trên người mặc trường bào màu xanh, da trắng râu dài trông rất thanh cao, Hoắc Thời Anh biết thật ra học vấn của thầy giáo rất cao, trước kia từng làm sư gia cho nhà người ta, về sau vì chủ nhà liên lụy mà bị đày đến đây, đừng thấy cửa trấn Đông Doanh là một nơi cằn cỗi mà nhầm, nơi đây thật ra là vùng đất ngọa hổ tàng long đấy.



Thầy giáo mỉm cười lịch sự, nói với Hoắc Thời Anh: “Không sao, trẻ con nghịch ngợm là chuyện rất bình thường, hai đứa trẻ này đều cực kỳ thông minh, là nhân tài đáng để bồi dưỡng, cô thật là người có phúc đấy.”

Hoắc Thời Anh vội nói: “Đâu có, là do thầy đã nâng đỡ thôi.”

Hai người họ đứng cửa học đường nói vài câu khách sáo qua lại, cuối cùng lũ trẻ cũng ý thức được rằng ở trước cửa học đường người ta hay xấu hổ hơn, nên thôi không đánh nhau nữa nép vào người Hoắc Thời Anh.

Hoắc Thời Anh chào tạm biệt thầy giáo rồi dẫn hai đứa trẻ về nhà.

Về đến nhà nàng dặn chúng đi rửa tay chân sạch sẽ, định bụng sẽ cùng chúng ra sân làm bánh trung thu, nguyên vật liệu bà giúp việc đã chuẩn bị đầy đủ cả rồi, đến cả khuôn cũng có, chỉ cần nhồi nhân vào trong vỏ rồi ấn vào khuôn là xong, hai đứa trẻ nghịch ngợm vui quên trời đất, bánh chẳng làm được bao nhiêu, mà nhân đã bị chúng ăn gần hết, cả người lấm lem dầu mỡ.

Hoắc Thời Anh tự mình làm được vài cái bánh đem vào bếp để hấp, bỏ xửng hấp vào trong nồi xong, nàng lại đi ra ngắm lũ trẻ chơi đùa. Giờ đang là lúc mặt trăng lên cao, bốn chiếc đèn lồng thắp lên ánh sáng đỏ rực, bao trùm cả khoảng sân, trong không khí tràn ngập mùi thơm từ những món ăn của các hộ gia đình xung quanh, đám trẻ chạy nhảy xung quanh nàng, mọi thứ trở nên an yên quá đỗi, bỗng trước cửa nhà có tiếng xe ngựa dừng lại, Hoắc Thời Anh thậm chí còn không phát hiện ra cỗ xe đến từ lúc nào.

Sau đó trước cửa nhà vang lên ba tiếng gõ rất lịch sự, trong lòng Hoắc Thời Anh hiểu ra liền sai Thừa Tự: “Thừa Tự con ra mở cửa được không?”.

Thừa Tự vui vẻ vỗ vào người Đông Tuấn, vừa phá lên cười vừa chạy ra mở cửa, Đông Tuấn xông lên định đuổi theo nhưng bị Hoắc Thời Anh ngăn lại, nàng ôm Đông Tuấn đến trước ngực, cầm khăn tay lau hết vụn nhân vừng trên mặt con đi.

Bên kia Thừa Tự vừa “Lạch cạch” mở cửa xong, liền hét toáng lên “Á!”, cực kỳ lạ là nó thấy người ta nhưng lại không chào hỏi gì, chạy xộc về như có lửa đốt mông, hét to với Hoắc Thời Anh và Đông Tuấn: “Đông Tuấn, Đông Tuấn, hỏng rồi, hỏng rồi, phụ hoàng tớ tới rồi, ông ấy sẽ đón tớ về, cậu có về với tớ không?” Nói xong nó lại ngước nhìn Hoắc Thời Anh, kiên định nói: “Không được con phải dẫn mọi người về cùng.”

Nhưng Đông Tuấn lại dường như không cùng mạch suy nghĩ với bạn, nó mở miệng hỏi: “Phụ hoàng cậu là ai?”.

Thừa Tự nghe thế cũng đờ ra, đáp: “Phụ hoàng tớ chính là cha tớ.”

“Sao cậu lại gọi cha cậu là phụ hoàng?”.

“Vì ông ấy là Hoàng thượng mà!” Thừa Tự nhìn Đông Tuấn như nhìn một thằng ngốc đáp.

Hai đứa trẻ đứng cách nhau một cái bàn, gân cổ lên nói toàn chuyện lạc đề, sau lưng Thừa Tự có một người đi tới, dáng người cao ráo, sống lưng thẳng tắp, trên người mặc trường bào màu xanh ngọc, chân đi ủng cao cổ, hắn bước từng bước đến dưới ánh đèn, đôi đồng tử vẫn như ba năm trước, đen như mực, hắn nhìn Hoắc Thời Anh đang ngồi ở đó nói: “Để đến đây kịp ngày mười lăm, mà đi trong gió cát suốt ba ngày liền, không biết chỗ nàng có nơi nào để ta tắm rửa không?”.

Hoắc Thời Anh cẩn thận quan sát hắn, đúng là trên người có lấm lem cát bụi pha chút mệt mỏi thật, nàng không nói năng gì, đứng dậy đi vào trong bếp chuẩn bị đun nước, Thừa Tự trợn tròn mắt quay đầu lại nhìn cha mình, Hoàng thượng xoa xoa gáy thằng bé nói: “Đen đi, cao lên, có vẻ cũng tiến bộ nhiều.”

Thừa Tự kéo ống tay áo cha nó nói: “Sao phụ hoàng lại tới đây đón con, con muốn dẫn cả Đông Tuấn và Hoắc Thời Anh về cùng cơ.”



Hoàng thượng chỉ cười không nói, đi tới trước bàn ăn ngắm nhìn bánh trung thu mọi người làm, Thừa Tự vẫn tiếp tục nằn nì: “Nếu thực sự không được, thì không dẫn Hoắc Thời Anh nữa, dẫn Đông Tuấn về thôi.”

Đông Tuấn lập tức lầm bầm nói: “Còn lâu tớ mới theo cậu về.” Hoắc Thời Anh đang ở trong bếp nghe thế cứ cười mãi.

Nước nóng đã đun xong, để ở trong phòng tắm, chậu tắm cũng dùng cái chậu mà bình thường bọn trẻ thường tắm, người đàn ông ngay cả một người hầu cũng không dẫn theo, thậm chí quần áo để thay cũng không mang, may mà vóc dáng hai người bọn nàng tương đương nhau, nên Hoắc Thời Anh lấy quần áo của mình mang ra hỏi hắn có mặc không, người đàn ông này thật sự không câu nệ chút nào, cầm lấy đi vào phòng tắm.

Bên này, Hoắc Thời Anh gọi hai đứa trẻ vào ăn cơm tối, vì vụ bánh trung thu coi như không thành rồi, dọn dẹp sân thôi, người đàn ông tắm xong đi ra lại lùa hai đứa trẻ đi tắm, xong đó xua chúng về giường, lúc Hoắc Thời Anh đi ra thì thấy hắn đang mặc trường bào của nàng ngồi trong sân, tay cầm khăn của nàng lóng ngóng lau tóc.

Hoắc Thời Anh liền đi tới, cầm lấy cái khăn trong tay hắn xoa nhẹ mái tóc dài của hắn, rồi lau cho khô, hắn ngoái đầu lại, mỉm cười nhìn nàng, đây là lần đầu Hoắc Thời Anh thấy hắn cười như vậy, nên có chút thất thần, hắn nói: “Ta đã đợi ba năm rồi, mới khiến nàng chịu đến gần mình như vậy.”

Bàn tay Hoắc Thời Anh khựng lại, nàng khẽ đáp: “Hoàng thượng… hà tất phải thế.”

Hoàng thượng quay lưng về phía nàng từ tốn nói: “Đáng lẽ ra không nên là nàng, nhưng tại sao lại cứ bắt ta gặp phải nàng.”

Lần gặp đầu tiên giữa cảnh tuyết rơi lúc chiều tà, cuộc gặp gỡ khiến tâm hồn nàng rung động ấy dường như đang hiện ra sống động ngay trước mắt, động tác của Hoắc Thời Anh dừng lại, nàng từ từ ngồi xuống bên cạnh hắn.

Hắn lặng lẽ nhìn nàng: “Ta chưa bao giờ tin nàng không có tình cảm với ta, vì thế cố chấp đuổi tới đây, nàng có bằng lòng theo ta quay về không?”.

Hoắc Thời Anh ngước lên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Năm đó, giữa cảnh chiều tà tuyết rơi, ta nhìn thấy chàng đột nhiên đi tới. Nhưng đến ngày thứ hai, chàng lại khiến ta nhìn thấy chàng ngồi ở vị trí cửu ngũ chí tôn, từ đó về sau ta cũng chỉ có thể nhìn chàng từ xa mà thôi. Bao nhiêu năm qua, ta vẫn luôn nhìn chàng…” Hoắc Thời Anh nhìn vào đôi mắt bất lực và ảm đạm của hắn, “Sau này cuối cùng ta cũng đành chấp nhận, ta nghĩ cả cuộc đời này đến tận lúc chết ta cũng không thể nào trải qua cảm giác tâm hồn rung động ấy thêm một lần nào nữa.”

Hoắc Thời Anh thấy băng giá trong đôi mắt hắn tan ra, thấy ngũ quan trước giờ luôn căng cứng dần trở nên thả lòng, thấy hắn giơ tay về phía mình, hai bàn tay run rẩy, Hoắc Thời Anh ghé sát mặt lại gần, để hắn chạm vào má nàng.

Hắn nâng mặt nàng lên dường như muốn hôn nàng, nhưng lại không biết nên hôn ở đâu trước, đắn đo quan sát nàng một lúc, cuối cùng đôi môi hắn hôn lên trán nàng, sau đó ôm chặt nàng vào lòng.

Chiếc đĩa bạc khổng lồ treo lở lửng trên trời cao, dưới đất được rắc một tầng sương muối, Hoàng thượng ôm Hoắc Thời Anh trong lòng mãi không chịu buông tay, hai đứa trẻ nằm bò trên ô cửa sổ trong căn phòng phía tây nhìn ra, Thừa Tự nói với Đông Tuấn: “Mẹ cậu sắp tìm cha dượng cho cậu rồi đấy.”

Đông Tuấn cũng không vừa: “Cha cậu cũng sắp tìm mẹ kế cho cậu rồi đấy.”

Thừa Tự quay người lại xòe tay nhún vai nói: “Cậu vẫn thảm hơn tớ, chí ít cha tớ là cha ruột.”

Đông Tuấn nghe thế vô cùng suy sụp, cực kỳ lo lắng việc mình sẽ có thêm một người cha dượng, tối đó bức bối không sao ngủ được, nhìn thấy Thừa Tự bên cạnh ngủ gáy o o chảy cả nước miếng, tức đến ứa gan, cảm thấy thằng nhãi này hơn mình vì có một người cha ruột, lợi thế quá lớn, thế là trong lúc bạn dựa vào vai mình ngủ chảy cả nước dãi liền co chân đạp cho Thừa Tự một phát, dính cả vào tường.HOÀN