Người thiếu niên nằm thẳng trên chiếc giường mềm mại, nước da tái nhợt không có chút huyết sắc, sau tai có vết hằn sâu như rãnh nước kết lại vảy đen, thậm chí vùng da sau cổ cũng có màu xanh tím.
Hai tay cậu vẫn siết chặt, nắm thành nắm đấm, góc cổ tay có chút quái dị.
Xương cổ tay đứa trẻ này hình như đã bị gãy, sau đó không được điều trị nên khi hồi phục đã trở nên cong vẹo.
Gãy xương để lại di chứng, e sơ là đời này không nâng được vật nặng.
Haiz, đứa trẻ này, đã bị phế rồi.
Tuy đã hành nghề mấy chục năm, nhưng ông chưa từng thấy một người nào bị tra tấn đến thê thảm như vậy.
Hơn nữa vẫn còn là một đứa trẻ.
Lòng nhân từ trỗi dậy, Giang thái y liên tưởng đến đứa con trai nhỏ ở nhà của mình vô lo vô nghĩ, lại nhìn thiếu niên đang nằm trên giường, trong lòng không khỏi thở dài hai tiếng "Thiện tai."
"Giang thái y, đừng chậm trễ." Tiêu Kì Hàn ở phía sau thúc giục.
Giang thái y như từ trong mộng tỉnh lại, vội vàng bước tới kiểm tra.
Thời gian một nén nhang, Giang thái y lau đi mồ hôi trên trán nói: "Bẩm Hầu gia, vết thương của người này bị nhiễm trùng nặng, hơi thở yếu ớt, sốt kéo dài, nguy hiểm đến tính mạng."
Tiêu Kì Hàn đứng lên đến bên cạnh giường ngồi xuống sốt ruột nói: "Chính là nguy hiểm mới cần đến ngươi, ngươi nói những điều bổn Hầu đã biết rồi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết xem có cứu được hay không, thế nào?"
Tiêu Kì Hàn xuất thân là một thường dân, hắn luôn lễ độ khiêm tốn với mọi người, chưa bao giờ cư xử như một Hầu gia ở địa vị cao, giọng điệu phẫn nộ như vậy là rất hiếm thấy.
Giang thái y chỉ cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, mồ hôi lạnh trên trán chảy dài xuống: "Trước đun cho hắn bát canh nhân sâm, còn hắn có thể sống hay chết thì chỉ có thể tùy thuộc vào vận mệnh của chính mình. Chỉ có điều Huấn hình ti này ẩm thấp lạnh lẽo, thực sự không thích hợp để phục hồi bệnh tình, nếu Hầu gia muốn người này được hồi phục thì vẫn phải tìm cách chuyển người này tới một nơi khác điều trị a..."
Sắc mặt Tiêu Kì Hàn trở nên u ám, ánh mắt rơi vào trên mặt Thẩm Tinh Phong, ngược lại hiện ra chút ôn nhu hiếm thấy.
Làm sao mà hắn không biết chứ, nhưng ngày ở Huấn hình ti Thẩm Tinh Phong đã phải chịu cực khổ như thế nào.
Nhưng là đem một tên nô lệ tội nhân từ trong Huấn hình ti ra ngoài, đâu có dễ dàng như vậy?
Hai năm trước Chu quốc sụp đổ, Tiêu Kì Hàn không thể đếm được đêm đó đã chết bao nhiêu người, mùi máu tanh nồng nặc bao phủ khắp tường cao trong cung điện này, lâu vậy rồi cũng không thể tiêu tán được.
Vạn Hác Hoàng đế chỉ mới đăng cơ được hai năm, triều đại mới thành lập này vẫn còn trong sự bảo bọc của hắn, Thiên tử hiện giờ vừa tàn nhẫn lại đa nghi, ngay cả Tiêu Kì Hàn có công giúp hắn lên ngôi, hắn vẫn cảm nhận được ánh mắt đề phòng cùng sát hại của Vạn Hác Hoàng đế với hắn.
Vì vậy ngay sau khi Vạn Hác Hoàng đế lên ngôi hắn liền tự nguyện từ bỏ binh quyền.
Trong Huấn hình ti này chia thành nô lệ thường và nô lệ tội nhân như Thẩm Tinh Phong.
Bọn họ hầu hết đều đã từng là vương tôn công tử, gia đình lâm vào vòng lao lí, bị giáng làm nô lệ, nếu như không có sự chấp thuận của Hoàng đế, họ sẽ không thoát ra khỏi được đây cho đến khi chết.
Trong mắt Tiêu Kì Hàn sóng cuộn dâng trào, mãi một lúc lâu sau, hắn ta mới mở miệng gọi: "Dương công công."
Bên ngoài cửa nghe thấy mà lên tiếng: "Có nô tài."
"Ngươi đi vào đây."
Dương công công bước vào quỳ xuống trước mặt Tiêu Kì Hàn, chờ đợi vị Hầu gia trẻ tuổi này mở miệng phân phó.
"Từ hôm nay trở đi bổn Hầu sẽ phái người mang canh nhân sâm cùng thuốc tới đây, ngươi phải tận mắt nhìn hắn uống hết, Dương công công, bổn Hầu biết Huấn hình ti có quy định của Huấn hình ti, cho nên bổn Hầu không tiện can thiệp vào chuyện này, nhưng nếu người này có mệnh hệ gì trong Huấn hình ti, công công tự mình cân nhắc một chút."
Vai Dương công công run lên một cái, vội vàng nói: "Nô tài đã rõ."
"Hôm nay bổn Hầu đã nói gì với ngươi?"
Dương công công giọng khàn khàn: "Ngài nói, nếu hắn ta...."
Ông ta đột nhiên hiểu ra điều gì đó, giọng nói thay đổi đột ngột: "Hôm nay nô tài chưa từng gặp Hầu gia, cũng không biết Hầu gia làm gì cả.
Tiêu Kì Hàn cười lạnh: "Ngươi rất thông minh, Bổn hầu thích người thông minh như vậy, ta hy vọng thủ hạ dưới tay ngươi cũng thông minh như ngươi vậy."
Dương công công nở nụ cười miễn cưỡng: "Xin Hầu gia yên tâm."
"Ra ngoài đi."
Tiêu Kì Hàn vẫy tay, đem người đuổi hết ra bên ngoài.
Căn phòng đột nhiên trở nên yên tĩnh, Tiêu Kì Hàn dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Thẩm Tinh Phong, thanh âm trầm trầm nói: "Công tử, chờ ta thêm một chút, sẽ sớm thôi, ta nhất định sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."
Điện Thanh Phong là cung điện của Duẫn Tu Duệ.
Ảnh vệ Cố Thập Tứ được Duẫn Tu Duệ phái ra ngoài đã trở lại.
Duẫn Tu Duệ bóp chặt cái chén trong tay, hơi nhíu mày: "Thật sao?"
Cố Thập Tứ cúi đầu lạnh giọng đáp: "Đúng là như vậy, năm ngày trước Ninh Nguyên Hầu quả nhiên gị thái y đến cho tên nô lệ hèn mọn kia, thuộc hạ cũng tận mắt thấy mấy tên thái giám đem canh nhân sâm cùng thuốc tốt nhất đi vào, nhưng người của Huấn hình ti miệng ngậm rất chặt, hỏi thế nào cũng chỉ nói là thái giám phụ trách bị cảm."
Duẫn Tu Duệ sắc mặt tái nhợt, "Kì Hàn huynh...cũng thật to gang! Tiếp xúc riêng tư với tội nhân tiền triều, này cũng đủ để cáo trạng hắn ta trước mặt phụ hoàng!"
Kì Hàn huynh luôn làm mọi việc thận trọng, sao lại....
Nghĩ đến bóng lưng của Tiêu Kì Hàn vội vàng rời đi trước chính điện ngày hôm đó, Duẫn Tu Duệ âm thầm nắm chặt cái chén.
Cố Thập Tứ không dám phát ra âm thanh nào.
Một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Duẫn Tu Duệ: "Bãi giá, bổn điện muốn đến Huấn hình ti."