Tướng Quân Hảo Khi

Chương 12: 12: Nhận Lỗi




Ba năm sống trong Huấn hình ti, cậu đã phải hứng chịu nhiều hình phạt tra tấn khắc nghiệt, nhưng địa điểm như phủ thái giám vẫn là lần đầu tiên mà Thẩm Tinh Phong bước vào.

Cậu bị lột sạch y phục, đè lên một cái giường nhỏ, hai tay bị hai sợi dây thừng trói chặt, hai chân trắng nõn mảnh mai cũng bị kéo ra hai bên trói lại.

Cứ cố ý mà duy trì trạng thái xấu hổ như vậy.

Trước mặt Thẩm Tinh Phong, Cao công công đầu tóc hoa râm cầm lấy con dao găm do thái giám bên cạnh giao cho, con dao găm ngắn sáng chói dưới ngọn đèn dầu vàng mờ.

"Thật đáng thương, hài tử, đợi lát nữa nhắm chặt hai mắt lại, cố chịu đựng một chút là xong thôi." (Aaaa, Tiêu Kì Hàn đâu đến cứu bé thụ đi chứ, edit đoạn này mà tức qué)

Cho dù Thẩm Tinh Phong có ngu ngốc đến đâu thì cậu cũng biết bọn họ chuẩn bị làm gì.

Cậu dùng sức vùng vẫy hai tay, mắt đỏ hoe, giọng nói run run: "Thả ta ra, thả ta ra! Ta không muốn!"

Đưa Thẩm Tinh Phong tới đây là Lý công công bên cạnh Duẫn Tu Duệ, ông ta cao giọng quát: "Nực cười, đều là nô tài, đến phiên ngươi nói muốn hay không muốn sao? Cao công công, người này được lục Hoàng tử đích thân hạ lệnh hầu hạ bên người, ngài động thủ nhanh lên một chút được không? Làm xong chúng ta còn phải đưa người về giao cho người trong điện."

Cao công công liếc nhìn thiếu niên đang phát điên trên giường.

Cổ tay trắng nõn bị chà xát đến bật máu, từng giọt máu đỏ sậm chảy xuống giường.

Trong lòng Cao công công cảm thấy thương hại, nhưng ông cũng chỉ là nô tài, sao có thể làm trái mệnh lệnh của lục Hoàng tử.

Sau đó ông rửa sạch tay sau đó cầm con dao găm đứng trước Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong bật khóc lớn.

Nước mắt từng giọt từng giọt cứ thế rơi xuống.

Khóe miệng run run gần như là van xin: "Làm ơn..cầu xin các người...cầu xin các người...."

Khi phụ thân cậu còn sống, cậu không được phép khóc: "Tinh Phong, con là con trai của tướng quân, nam tử Thẩm gia mình đồng da sắt, đổ máu không đổ lệ."

Nhưng qua tối nay, cậu...vẫn còn là nam nhân sao?

Mũi dao sắc bén chạm vào bộ phận dễ tổn thương nhất, Thẩm Tinh Phong dùng hết sức chống cự: Giết ta đi! Các ngươi giết ta đi!"

Trong lúc tuyệt vọng nhất thì từ bên ngoài vang lên một tiếng thông báo, "Ninh Nguyên Hầu đến!"

Cao công công dừng tay lại, vừa quay người đã thấy cánh cửa gỗ bị đá tung ra, Tiêu Kì Hàn sải bước đi vào.

Trong thời tiết lạnh giá, hắn chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, tóc tai rối loạn, bề ngoài xộc xệch gấp gáp.

Rõ ràng là nhận được tin tức đột ngột liền vội vàng chạy tới đây.

Cao công công và nhóm người lập tức quỳ xuống: "Nhìn thấy Hầu gia còn không mau...."

Tiêu Kì Hàn mặc kệ mọi người, vẻ mặt u ám nặng nề đi về phía Thẩm Tinh Phong.

Thẩm Tinh Phong run lên vì sợ hãi, môi cậu tái nhợt, môi dưới bị cắn đến bật máu, đôi mắt như chú nai nhỏ đầy sợ hãi và tuyệt vọng.

Cậu ấy vẫn còn là một đứa trẻ a! Hắn là người đã bảo vệ cậu từ khi còn nhỏ, nhìn thấy quá trình trưởng thành của cậu!

Tiêu Kì Hàn lúc này gần như nổi trận lôi đình, trong không khí vang lên âm thanh của lưỡi dao sắc bén, sợi dây bị cắt đứt, Thẩm Tinh Phong ngã trên giường lập tức cuộn mình lại thành một đoàn.

Trong mắt Tiêu Kì Hàn tràn đầy sát khí, nghiến răng nghiến lợi: "Y phục."

Cao công công cùng nhóm người ngơ ngác.

"Y phục!"

Tiêu Kì Hàn thấp giọng gầm gừ.

Cao công công vội vàng lấy một bộ y phục sau đó đưa cho Tiêu Kì Hàn.

Tiêu Kì Hàn cầm lấy bộ quần áo sau đó quấn quanh Thẩm Tinh Phong, ôm chặt thân thể vẫn còn đang run rẩy của cậu trong vòng tay của mình.

"Ngoan, đừng sợ, đừng sợ."

Thẩm Tinh Phong ôm chặt cánh tay Tiêu Kì Hàn không buông, hai mắt đầy cảnh giác nhìn xung quanh.

Tiêu Kì Hàn nắm lấy mu bàn tay lạnh giá của cậu: "Đừng sợ, ta đưa ngươi về nhà."

Minh Lan là thị vệ xuất sắc nhất bên người Tiêu Kì Hàn, hắn ta thấp giọng nhắc nhở: "Hầu gia, không thể."

Khuôn mặt Tiêu Kì Hàn lập tức run lên, sững sờ một lát, sau đó buông Thẩm Tinh Phong ra, dặn dò Cao công công: "Trước nhốt hắn lại, ngày mai bổn Hầu với điện hạ sẽ bàn bạc lại sau đó mới tính tiếp."

Hắn ta nói xong liền quay người định đứng dậy.

Thẩm Tinh Phong níu chặt ống tay áo của hắn, hoang mang thở gấp: "Đưa ta đi...đưa ta đi...."

Sắc mặt Tiêu Kì Hàn âm trầm.

Minh Lan đáp: "Ngươi chỉ là tên nô lệ thấp hèn, như thế nào lại muốn rời đi cùng Hầu gia? Mau buông tay ra."

Thẩm Tinh Phong nắm chặt góc áo mang theo tiếng khóc nức nở: "Tiêu Kì Hàn, đừng bỏ ta lại ở chỗ này, đưa ta đi, tùy ngươi muốn trừng phạt ta ở Huấn hình ti như thế nào cũng được...."

Tiêu Kì Hàn cau mày.

Minh Lan sợ hắn mềm lòng, gấp gáp nói: "Hầu gia suy nghĩ kĩ!" Tiêu Kì Hàn khom lưng xuống, vuốt vuốt má Thẩm Tinh Phong: "Ta hứa, bọn họ sẽ không tổn thương ngươi, dù chỉ là vết thương nhỏ nhất, được không?"

Nói xong, hắn kéo cổ tay Thẩm Tinh Phong ra, sau đó quay người rời đi.

Minh Lan cúi đầu xuống nhìn Thẩm Tinh Phong đang sợ hãi, gọi Cao công công sang một bên.

"Hầu gia không cho phép tịnh thân hắn, ngài tìm một nơi nhốt hắn vào trước, giữ người này lại là một tai họa lớn, chỉ cần hắn không trở thành thái giám, những việc khác ngài có thể tự mình quyết định."

Cao công công được nhét một thỏi vàng vào lòng bàn tay.

Cao công cả kinh nén giọng nói: "Đây...đây là ý của Hầu gia sao?"

"Không phải ý của Hầu gia, ta chỉ là một thị vệ nho nhỏ, như thế nào dám làm chủ chuyện này?"

Cao công công liếc nhìn Thẩm Tinh Phong rồi cúi đầu: "Chúng ta hiểu rồi."