Tướng Quân Hảo Khi

Chương 1: 1: Huấn Hình Ti Là Nơi Như Thế Nào




Tháng ba, mùa xuân se lạnh, bức tường trong Hoàng cung thâm trầm.

Bên trong Huấn hình ti, roi dài xẹt ngang trong không khí sau đó tạo ra những âm thanh sắc bén giáng xuống người thiếu niên đang quỳ trên mặt đất.



Thiếu niên kia khoảng mười bảy mười tám tuổi, là một mĩ thiếu niên tuyệt sắc.



Làn da trắng nõn, khắp toàn thân là những vết thương rướm máu, bị đánh đập dữ dội chỉ cắn môi dưới đến xanh tím cũng không kêu một câu.



Mái tóc đen dài đen nhánh bị mồ lạnh ướt đẫm dính vào hai bên má, máu cùng với mồ hôi không ngừng chảy vào chỗ da thịt bị hở, vết thương nóng bỏng như lửa đốt.

Những nô lệ còn lại từ lâu đã quen với cảnh tượng này, họ vẫn tiếp tục giặt giũ, giã gạo, quét dọn với vẻ mặt vô cảm…..





Trong tòa Huấn đình ti to lớn này, chỉ có âm thanh da thịt bởi tiếng bị đánh đập của người thiếu niên, âm thanh dồn dập khiến người khác cảm thấy đau răng.

Dương công công - thái giám phụ trách nơi này cầm cây phất trần trong tay từ bên ngoài đi vào, giọng nói sắc bén: “Hành động cẩu thả, đã vào đây rồi thì đừng nghĩ tới lười biếng, nếu không ngươi sẽ giống như hắn ta.”



Vừa dứt lời, người thiếu niên kia lại bị quất mạnh vào lưng, thân thể gầy yếu bị đập xuống đất, mái tóc che đi khuôn mặt tái nhợt, đôi đồng tử giãn ra vì đau.



Ngón tay tái nhợt mảnh khảnh dính đầy máu, hơi run rẩy trên mặt đất, cố gắng giãy dụa hai lần, sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Tên thái giám tra tấn Tiểu Hạ tử thu lại chiếc roi dính đầy máu, “Dương công công, nếu đánh nữa e rằng tên nô lệ hèn mọn này sẽ không thể sống nổi.”


Dương công công rũ bụi, bước tới dẫm chân lên người thiếu niên kia, thấy hắn còn thở, liền gọi vài người tới khiêng về phòng bên cạnh, ánh mắt đầy vẻ chán ghét: “Nhớ tìm người canh cho kỹ, nếu không được thì mang ra hố chôn tập thể, đừng để chết ở đây, xui xẻo thật đấy…”

Lời còn chưa dứt, một giọng nói dài từ ngoài cửa truyền đến.

“Lục Hoàng tử đến! Ninh Nguyên Hầu đến!”

Hai nam nhân trẻ tuổi với trang phục đẹp đẽ bước vào với tư thế ngẩng cao đầu.

Dương công công nở nụ cười, như gió xuân hớt hải chạy tới đón: “Nô tài đã thấy Điện hạ cùng Hầu gia, Điện hạ cùng Hầu gia làm sao lại cùng đến nơi bẩn thỉu như thế này, thật vinh hạnh cho nô tài.”

Lục Hoàng tử Duẫn Tu Duệ, mười bảy tuổi, là đệ đệ ruôt của Thái tử, thân phận tôn quý, trong cung ai cũng nịnh nọt lấy lòng.

Dương công công thấy tiểu Hoàng tử sủng ái nhìn mình, nụ cười trên mặt càng sâu.

Thái giám nhỏ bên cạnh Duẫn Tu Duệ nhét một túi bạc vụn vào tay Dương công công.


Dương công công hai mắt sáng trưng nhướng mí mắt lên, Điện hạ như này là…..



Duẫn Tu Duệ chớp mắt: “Ta có một người hầu, mấy ngày trước vi phạm cung quy, bị đưa tới đây làm lao động khổ sai, vốn chỉ là một nô tài, cũng không quan trọng lắm, bởi vì hắn đã phục vụ từ nhỏ, thiếu hắn cảm thấy có chút không quen, nên ta muốn nhờ công công giúp ta một việc, đưa người đến đây cho ta.”

Dương công công yên lặng cất tiền đi, gật gật đầu: “Sao phiền Điện hạ đích thân đến đây? Đối với mấy chuyện vặt vãnh như vậy, có thể phái người tới thông báo cho nô tài một tiếng là được.”

Dương công công vội hỏi tên nô tài đó sau đó cho người đưa đến.



Ninh Nguyên Hầu ở bên cạnh Duẫn Tu Duệ khẽ cười.



Đó là hai tiếng cười lạnh tràn đầy khinh thường cùng bỉ ổi.



Tuy rằng âm thanh không lớn nhưng cũng khiến người ta cảm thấy sợ hãi, mồ hôi lạnh của Dương công công lập tức lăn xuống.

Vị Ninh Nguyên Hầu - Tiêu Kì Hàn này là một đại nhân vật.


Ba năm sau khi thành lập Tề quốc,giang sơn này do Tiêu Kì Hàn một tay chiếm được, ba năm trước, trong trận chiến ở Hổ Vũ Môn, Tiêu Kì Hàn đã đem binh lính bắt sống vị Hoàng đế tiền nhiệm, và một tay đưa Hoàng đế hiện tại là Vạn Hác Đế lên ngai vàng.

Sau khi Vạn Hác Đế đăng cơ, hắn ta nhanh chóng từ chối binh quyền và trở thành một Ninh Nguyên Hầu lười biếng.



Tuy thực quyền đã suy giảm rất nhiều, nhưng trong triều không ai không nể nang vị Hầu gia trẻ tuổi nổi tiếng này.

“Thần nghe nói Bệ hạ đang định hôn ước cho Hầu gia, đã định là thiên kim tiểu thư của Tả Tương phủ, nô tài hôm nay coi như gặp nhiều may mắn, trước xin chúc mừng Hầu gia.”

Ninh Nguyên Hầu sắc mặt xẹt qua, ánh mắt nhìn thấy phía xa xa có vài tên thái giám mang theo một người bê bết máu, cằm hơi nhếch lên, cất lên giọng nói lạnh lùng: “Đó là ai?”

Dương công công liếc nhìn nói: “Ồ, đó là tên nô lệ hèn mọn của Huấn hình ti, ngày thường hay mâu thuẫn với mọi người, hôm nay còn nhục mạ quản sự nên lôi ra trừng phạt, làm bẩn mắt Hầu gia rồi, xin hãy tha thứ cho nô tài.”

Duẫn Tu Duệ ngạc nhiên thốt lên “a” một tiếng, “Huấn hình ti giờ vẫn còn có người cứng đầu như vậy?”

Đây là nơi giam giữ những nô lệ tội phạm và những người hầu sai vặt trong cung, ai mà không thành thành thật thật? Trên đời còn có kẻ ngốc nào chủ động đòi đánh nhau?

Dương công công hạ giọng “chẹp” một tiếng: “Điện hạ, Hầu gia không biết đấy thôi, tên nô lệ này tuổi không nhỏ, hắn vốn là con trai út của bại tướng Chu quốc Thẩm Hành Chi…”

Đôi mắt của Tiêu Kì Hàn trở nên lạnh lẽo, những ngón tay đang cầm chiếc quạt gấp đột nhiên bị khóa lại, dư quang nhìn về phía trước, vài tên tiểu thái giám đã dẫn người đến không biết nên đi đâu..