Chúng ta tiến quân vào thành Lạc Dương cũng đã qua hơn nửa tháng, ngày Trung Thu ước định cùng Lâm Giai cũng có thể đếm trên đầu ngón tay. Ta nên đi con đường nào? Triều đình có chiếu, triệu ta hồi kinh ngay ngày mai, xem ra ngày ta chân chính được giải thoát sắp đến rồi. Ta cẩn thận lau chùi bảo kiếm mười năm qua luôn mang theo bên mình, có lẽ đây là lần cuối cùng ta có thể làm việc này, liệu ngày mai ta có thể trở về dịch quán hay không?
Một đêm vô mộng, ta tỉnh dậy vào canh tư, rửa mặt, chải đầu, mặc xong y phục, ta chăm chú nhìn chính mình trong gương đồng. Từ một thiếu niên ngây thơ giờ đây đã hoá thành một tướng quân oai hùng uy phong, bừng bừng khí thế. Đây thật sự là ta sao? ta nhẹ nhàng nở nụ cười, những lời đệ đệ đã từng nói vẫn còn vang bên tai ta: Ngươi cảm thấy ngươi là ai, thì ngươi chính là người đó.
Ta đã làm được rồi, nhưng như vậy thì có ý nghĩa gì? Ta lẳng lặng đi đến hoa viên, rút ra bảo kiếm, một đạo bạch hồng quang loé lên, ta không biết bản thân đến tột cùng muốn làm gì, chỉ là cảm thấy trong lòng buồn bực ở trong bóng đêm múa kiếm, không ngừng làm lá cây xào xạc rơi xuống. Ta càng múa càng nhanh, múa đến tận bình minh.
Bên kia ngọn núi giả cũng có một nữ tử dậy từ rất sớm, Tiểu Triện.
Nàng cùng Lâm Giai, Lưu Dịch đều ở lại dịch quán, xem ra nàng cũng một đêm không ngủ. Ta biết nàng đang ngưng thần nhìn ta, nhưng ta vẫn không nhìn nàng. Ta sợ, cho dù chỉ nhìn nàng một lần, bản thân cũng sẽ rơi vào vực sâu vạn trượng.
“Tướng quân, ngựa của ngài đã chuẩn bị xong.” Một lão nô bộc dắt theo ngựa của ta, mang một hộp đựng thức ăn, cung kính đứng bên cạnh ta. Ta theo bản năng dừng lại, mang bảo kiếm tra vào vỏ.
“Đây là thức ăn sáng Lâm cô nương đặc biệt chuẩn bị cho ngài.” Lão nô bộc nâng hộp thức ăn hướng ta nói. Ta thuận tay nắm lấy dây cương, thản nhiên nói, “Thay ta đa tạ hảo ý của nàng, ta đã ăn rồi. Cái này—sau khi ta đi rồi, phiền ngươi chuyển lời đến Lâm tướng quân cùng Lưu tướng quân, ta ở trong cung chờ bọn họ.”
Ta vội vàng nhảy lên ngựa nhưng trong lòng đầy chua xót.