"Có phải hay không bởi vì nữ nhi ngốc kia của ta không biết ăn nói? Tiểu Triện đã nói qua với ta, ngươi còn trẻ tuổi còn nhiều thời gian, cũng không nên suy nghĩ nhiều như vậy."
Ta cúi đầu không nói gì đối diện Lâm lão tướng quân, gương mặt y đã ngăm đen sau bao nhiêu năm trên sa trường giết địch.
"Tiểu muội của ta không xứng với ngươi sao? Ngươi...tên tiểu tử này! Tiểu Triện nói nếu không thể gã cho ngươi nhất định cả đời không lấy chồng! Ngươi đừng quên bản thân không hơn người nhưng lại được làm vệ binh của cha ta, ta còn xem ngươi như huynh đệ tốt nhất."
Ta vẫn cuối cúi đầu không nói gì, lời của Lâm Giai lại tiếp tục nổ vang bên tai ta.
"Ngươi có biết lần đó vì sao Lý Xa lại thay ngươi nhận một tên hay không? Vì hắn nhìn ra người Tiểu Triện ái thượng là ngươi. Hắn không muốn làm nàng thương tâm. Trên thực tế người cứu ngươi một mạng chính là Tiểu Triện."
"Ta biết." Ta tự nói thì thào.
"Ngươi đã biết? Ngươi đã biết vì sao còn muốn cự tuyệt nàng? Ngươi cảm thấy muội muội của ta dễ dàng khi dễ như vậy có phải hay không? Ngươi cảm thấy bản thân rất tài giỏi có phải hay không? Ngươi cảm thấy Lâm gia chúng ta muốn trèo cao có phải hay không?" Lâm Giai khí tức dâng lên hung hăng nắm lấy áo của ta. "Ta nói cho ngươi biết, trên thế gian này nếu có ai dám cả gan tổn thương tâm của muội muội ta, ta cam đoan già trẻ lớn bé trong nhà hắn sẽ không được sống yên."
Ta phất tay rời khỏi tay hắn, ngồi xuống bàn tự tay rót một chén rượu nói, "Ta có khổ tâm, thật xin lỗi nhưng ta cũng không muốn tổn thương tâm của Tiểu Triện cô nương."
"Ta mặc kệ ngươi có khổ tâm gì! Nếu ngươi đã muốn đả thương lòng của nàng vậy ta nói cho ngươi biết, xem như ta nể tình ngươi cùng ta vào sinh ra tử, ta cho ngươi thêm một cơ hội nữa. Trước trung thu năm sau, nếu ngươi dám không cùng Tiểu Triện bái đường thành thân. Ta thề ngươi cũng sẽ giống như chén rượu này!"
"Leng keng." Chén rượu trên tay ta bị Lâm Giai một kiếm chém xuống đất vỡ vụn.
"Trung thu? Ta...?" Ta mờ mịt nhìn Lâm Giai rời khỏi lều, Lâm tướng quân cũng đành thở dài theo sau y.