Mỗi ngày đều sẽ có người chủ động tuần tra bên ngoài trướng của Lâm Chữ Tiểu Triện.
Bọn họ đối với mối tình đầu trong mộng này không hề che dấu, luôn tìm cách thể hiện với Lâm Chữ Tiểu Triện. Một số thiếu niên trong quân trại sẽ ở ngoài trướng của Lâm Chữ Tiểu Triện thổi sáo đến say lòng người; hay sẽ chạy đến Viễn Sơn hái những loại trái cây ngọt nhất đặt ở bên ngoài lều của nàng; hay là ở trên sa trường nếu nhặt được một số chiến lợi phẩm giá trị thì nhất định sẽ tặng cho nàng. Lâm lão tướng quân dù biết chuyện vẫn biểu hiện khoan dung và rộng lượng đối với những thiếu niên theo đuổi nữ nhi. Chúng ta ở trong quân trại luôn đồng lòng nhất trí, nguyên nhân chủ yếu chính là Lâm tướng quân đối với chúng ta giống như thân sinh phụ thân luôn quan tâm cốt nhục của mình.
Đêm nay, biên quan phá lệ yên tĩnh. Ta cùng Lý Xa vẫn đang canh gác.
"Ta hy vọng chiến tranh có thể sớm ngày chấm dứt." Gương mặt Lý Xa nhìn về phía nam, "Phụ mẫu đều đã lớn tuổi, ta nghĩ nên trở về hảo hảo bồi ở bên cạnh bọn họ."
"Đúng vậy, chỉ chớp mắt chúng ta đã rời khỏi nhà tám năm." Ta nghĩ đến mái tóc bạc trắng của song thân, còn có tiểu đệ, tiểu muội. Không biết tất cả bọn họ có bình an hay không? Không biết việc ra đi không từ giả năm đó có làm họ thương tâm hay không? Mỗi ngày ta đều âm thầm cầu nguyện, hy vọng họ có thể bình an. Bên tai ta tựa hồ vang lên tiếng nước chảy cuồn cuộn trên sông Hoàng Hà cùng với tiếng phụ mẫu ở xa xa kêu gọi. Nước mắt ta lập tức tuông trào.
Ta đi nhanh vài bước bỏ lại Lý Xa ở một bên thở dài thở ngắn. Ta đến ngồi dựa vào một thân cây, hít thật sâu không khí giá lạnh của tái ngoại, cũng đem nước mắt nuốt trở lại.
Lý Xa từ trong vạt áo lấy ra một cây sáo trúc đưa cho ta. Chúng ta mỗi lần tưởng nhớ về gia đình sẽ đem hết nhớ thương thổi một đoạn tiêu, hy vọng người nhà ở nơi xa có thể nghe thấy được.
Tiếng tiêu ưu oán tung bay giữa bầu trời đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Ta nghĩ có lẽ phụ thân cùng nương thật sự có thể nghe thấy...
Nếu tiếng tiêu này có thể thay thế lời nói, ta càng hy vọng nàng có thể nghe thấy. Như vậy nàng có lẽ sẽ hiểu được ta trốn tránh nàng không phải bởi vì ta không thích nàng.
- --
Chữ Tiểu Triện mấy ngày nay vẫn tỏ ra buồn bực không vui, đương nhiên sẽ làm rất nhiều người lo lắng.
Nàng không còn đến trướng của chúng ta, cũng không còn thấy nàng mang theo tiểu hồ ly ở nơi nơi chơi đùa nữa. Nàng đột nhiên trở nên trầm mặc. Việc này làm cho tất cả mọi người ở doanh trại khó tránh khỏi ngạc nhiên.
"Lâm cô nương làm sao vậy?"
"Lâm cô nương sinh bệnh sao?"
Những câu hỏi như vậy đôi khi có thể nghe thấy, ta thật buồn bực: Nàng làm sao vậy? Sinh bệnh? Không vui? Có phải hay không vì giận ta? Không, không phải vậy, ta chỉ là một người tầm thường nàng nhất định không phải bởi vì ta mà...
Suy nghĩ một hồi ta quyết định nên đi thăm nàng một chút.
"Lâm cô nương, ngươi có ở bên trong hay không?" Ta đứng ở ngoài trướng hỏi.
"Ta không ở đây." Nàng nhất định biết là thanh âm của ta.
"Không ở đây? Vậy ta đi đây." Nếu nàng không muốn gặp ta miễn cưỡng làm gì?
"Ngươi muốn đi đâu?" Ta vừa xoay người muôn rời đi, phía sau đã truyền đến thanh âm của nàng.
Nàng đang đứng phía sau ta, gương mặt nhợt nhạt chậm rãi mỉm cười tựa như một đoá hoa xinh đẹp đang nhẹ nhàng nở rộ giữa bình minh.
"Mấy ngày nay, ngươi làm sao vậy?" Ta đi vào trong trướng liền hỏi nàng.
“Ngươi không biết sao?”
"Ta làm sao biết được? Ta cũng không phải con giun trong bụng ngươi."
"Đều bởi vì ngươi! Lại không để ý đến người ta." Gương mặt nàng đỏ lên, cúi thấp đầu xuống.
"Ngươi có biết trong quân trại tất cả binh lính đều yêu thích ngươi, mọi người đều nguyện ý quan tâm đến ngươi..."
"Ta chỉ muốn ngươi quan tâm ta." Thanh âm của nàng đủ thấp cơ hồ chỉ mình nàng có thể nghe thấy được.
"A, Lâm cô nương, ngươi đừng hiểu lầm ý của ta, ai, ta không phải không quan tâm ngươi, chính là những ngày qua xảy ra rất nhiều chuyện. Còn có..." Ta lập tức bối rối đứng lên,"Tóm lại, ngươi không cần đối với ta như vậy."
“Ta đối với ngươi thế nào?” Nàng ngẩng đầu lên, khó hiểu nhìn ta,“Ta đối với ngươi không tốt sao?”
“Không, không phải, ý của ta là ngươi không cần tiếp tục đối tốt với ta.” Ta nói xong câu đó liền vội vã chạy ra khỏi lều trại của nàng.