Tướng Quân Hà Vãng

Chương 2




Mẫu thân của Chữ Tiểu Triện, Lâm phu nhân, đã qua đời nhiều năm về trước nhưng Lâm lão tướng quân đối với vong thê dụng tình quá sâu nên không hề tái giá. Lâm Giai cùng Lâm Chữ Tiểu Triện từ nhỏ đến lớn đều sống trong quân doanh. Nhiều năm chiến sự liên miên, Lâm Giai theo thời gian cũng trở thành một thiếu niên anh tuấn thần võ, y nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực bên cạnh Lâm lão tướng quân; còn Chữ Tiểu Triện lại là một viên dạ minh châu bên trong doanh trại. Tiếng cười vui vẻ cùng tiếng ca ngọt ngào của nàng luôn là thuốc giảm đau cho các tướng sĩ.

Một ngày khi đang canh gác, tay cầm trường kiếm, lưng đeo cung tiễn, ta dọc theo bên ngoài doanh trại xem xét chung quanh. Các tướng sĩ trong trướng đã sớm tiến vào mộng đẹp. Ban đêm ở vùng xa mạc hoang vu lại đặt biệt yên tĩnh. Ánh trăng chiếu xuống từng hạt cát xa xa nhìn lại giống như mặt hồ yên tĩnh ở cố hương.

Bỗng nhiên từ phía sau núi truyền đến một tiếng kinh hô.

Lòng ta chấn động, vội vàng chạy tới phía sau núi.

Dưới ánh trăng, một nữ tử áo trắng đang hoảng sợ cầm một đoản kiếm, tóc tai hỗn độn, sắc mặt trắng bệch -- không phải ai khác mà chính là nàng, Lâm Chữ Tiểu Triện. Xung quanh nàng đang bị bao phủ bởi vô số ánh mắt sắc bén của hoang mạc Dã Lang!

Ta lặng lẽ lắp tên, kéo cung nhắm ngay đầu Dã Lang đầu đàn

"Ba"

Dã Lang kêu thảm một tiếng liền ngã mình xuống đất. Con sói đầu đàn đã chết, bầy sói liền như ong vỡ tổ bỏ chạy tứ tán. Ta chạy đến bên cạnh Chữ Tiểu Triện. Nàng chưa kịp kinh hô đã bị ta một tay ôm lấy, lấy tốc độ nhanh nhất chạy xuống núi.

- --

"Người ta chỉ muốn lên núi tìm tiểu tuyết thôi!" Lâm Chữ Tiểu Triện không để ý đến Lâm lão tướng quân đang trừng mắt nhìn về phía nàng, "Người lại không chịu kêu ca ca giúp ta tìm."

"Ta không phải đáp ứng ngươi sẽ bắt một con khác cho ngươi sao?" Lâm Giai lúc này cũng tức giận đến đỏ mặt tía tai, "Một nữ hài tử trong đêm khuya lại dám cả gan một mình chạy ra sau núi, cho dù ngươi không đụng phải Dã Lang, nếu gặp phải binh của Hung Nô thì phải làm sao? Cho dù may mắn không gặp Hung Nô, chẳng may rơi vào bão cát thì phải làm sao?" Y đối với muội muội thật sự vô cùng sốt ruột nên cũng quên đi cách nói chuyện nhẹ nhàng thường ngày.

"Bắt một con khác? Ca ca, ngươi không phải đã biết tiểu tuyết theo ta ở cùng một chỗ ba năm rồi sao? Nó hiện tại mất tích, ngươi không giúp ta tìm lại thì thôi, lại còn mắng ta..." Mắt Lâm Chữ Tiểu Triện ánh lên lệ quang.

"Hỗn trướng!" Lâm lão tướng quân giận dữ nói,"Cường địch đang ở trước mặt, mỗi người đều có việc phải làm! Ngươi lại muốn tướng sĩ của ta giúp ngươi tìm một con hồ ly."

"Vậy cho nên ta liền chính mình..."

"Chính mình đi tìm?" Lâm lão tướng quân không để nàng nói hết một câu đánh gãy lời nói của nàng, lạnh lùng nói tiếp, "Nếu không phải y phát hiện ra ngươi, ngươi đã sớm thành bữa tối của Dã Lang!"

"Cái gì chứ!" Lâm Chữ Tiểu Triện dậm chân nói,"Nếu không phải hắn chạy tới, ta đã sớm đem toàn bộ Dã Lang giết hết!"

"Ngươi?!" Lâm Giai nhìn nhìn nàng, gương mặt đầy nghi vấn, "Ngươi có thể giết Dã Lang? Hừ!"

"Ta không thèm nói chuyện cùng các người, phiền chết đi được! Ta muốn nghỉ ngơi." Lâm Chữ Tiểu Triện tức giận với thái độ của phụ thân cùng huynh trưởng quay đầu chạy ra khỏi quân trướng.

"Cảm ơn ngươi đã cứu tiểu nữ, nếu ngươi không ngại ta hy vọng ngươi có thể làm thị vệ của ta."

Ta gật đầu trước ánh mắt chân thành của Lâm lão tướng quân.