"Mợ! Mợ nấu nhiều món quá! Trong ngon thật!" - Tịch Nam mắt sáng rực lên, xuýt xoa khen những món cô nấu.
Cô đã quá quen với việc này rồi, hôm nào nó cũng khen những món cô nấu, cô thì chỉ cười cười đáp lại thôi. Cô nghĩ rằng mình chỉ là có chút tài mọn nấu ăn, còn lại là nhờ thừa hưởng từ mẹ cô hết. Lúc trước cô cũng từng khen những món mẹ nấu như thế này, nhưng giờ cũng không thể khen được nữa... Cô lại nhớ đến mẹ cô, nhớ tay nghề nấu ăn rất chắc của bà, nhớ những lần bà đưa ra lời khuyên, tâm sự cùng con cái. Nhớ cách mà bà chăm sóc cho cha mỗi ngày... Giờ chỉ còn cô nhớ...
"Vĩ Thanh! Sao vậy"? Thấy vẻ mặt cô trầm lắng, ánh mắt dịu xuống còn hơi đỏ ở khóe mi, hắn hỏi cô. Nhưng cô thì gượng cười để trả lời hắn, nét mặt vẫn mang nhiều tâm tình:
- Không sao!
Mấy hôm sau, Gian Tâm bỗng gọi điện cho cô, bảo là sắp đến sinh nhật nên muốn Vĩ Thanh tham dự. Vĩ Thanh đương nhiên sẽ đồng ý rồi, bạn bè gọi sao cô dám từ chối được chứ. Ngày 27/11 là sinh thần của Gian Tâm, cô vẫn luôn nhớ điều này...
Năm đó, lúc cả hai đang còn học trung học, năm đó là cuối cấp. Cũng vào ngày 27/11 này, khi ước xong điều ước, Vĩ Thanh đã hỏi Gian Tâm ước gì vậy, Gian Tâm đã đứng dậy, tự tin mỉm cười và nói trước tất cả những bạn bè rằng Gian Tâm ước lớp trưởng sẽ trở thành người yêu của cô ta. Trời ạ! Đúng là Gian Tâm bạo thật, thích ai là tỏ tình với người đó, chẳng sợ gì cả. Nhưng cũng chính vì sự táo bạo đó của cô mà cậu lớp trưởng ôn nhu dễ thương kia chuồn về mất tiêu, chả dám lộ diện. Nghĩ đến Vĩ Thanh lại thấy buồn cười...
Nhưng là bỗng dưng hôm nay, Gian Tâm dặn dò cô rằng đừng cho Tịch Vũ biết chuyện cô sẽ đến dự sinh nhật của Gian Tâm, cô đã hỏi lí do nhưng mà Gian Tâm không nói... Đó mới là điều lạ...
Dù không biết lí do tại sao nhưng mà cô đành chịu vậy. Cô chỉ nói với Tịch Vũ là đi dự sinh nhật của một người bạn mới quen. Hắn ta muốn để cô thư thả cho nên cũng không xen vào chuyện này, tuy nhiên vẫn luôn dặn dò cô:
- Nhớ rõ VAC* đó!
- Em biết rồi! Em đi đây!
Cô đón xe và rời khỏi nhà, hắn ta thì tất nhiên đang không ngừng quan tâm cô, thiết nghĩ để vợ yêu của hắn đi ra ngoài một mình như vậy liệu có ổn không? Nghĩ rồi hắn lắc đầu, cau mày lại, đặt người thả lỏng trên giường, hít một hơi thật sâu rồi thở dài.
*VAC: Về sớm - Cẩn thận- An toàn, quy tắc do Tịch Vũ đặt ra