Thằng bé mắt leo nheo bỗng mở to tròn lên, nó một phần ngạc nhiên, một phần vui cười, hai tay dụi vào đôi mắt, nó dang hai tay ôm lấy người Vĩ Thanh nói:
- Thật sao? Em không bị bỏ rơi à?
Cô xoa đầu nó, nói:
- Hì... Không đâu, em dễ thương vậy mà!
"Chị ơi! Em có thể gọi chị là mẹ không?" Nó hỏi như 1 lời khẩn cầu đáng yêu.
-Hmm... Được rồi, từ bây giờ chị sẽ là mẹ của em.
Thằng bé vui mừng, không quên dụi đôi mắt, nó cứ kêu mẹ mẹ suốt, nó cứ cho là nó không bị bỏ rơi. Bỗng chốc Vĩ Thanh cảm thấy, thằng nhỏ này hơi bị lanh rồi đấy.
"Được rồi! Ngủ thôi!" Cô dỗ dành nó, rồi sang một phòng khác ngủ cùng nó, tại đèn phòng cô có lẽ đã hỏng rồi, lúc nãy cứ chớp tắt suốt.
Ngày sau cô có hỏi khéo một số chuyện trong gia đình của thằng bé., cô mới biết được, hóa ra cha nó là một người nghiện ma túy hiện đang trong trại cai nghiện, mẹ nó thì vốn có nhan sắc nên được 1 đại gia nuông chiều, giờ bỏ nó ở đây để theo người đó. Cô cũng đồng cảm với đứa nhỏ, tên nó là Lưu Hà Khang, chỉ mới 5 tuổi. Tiểu Khang đã được Vĩ Thanh nhận nuôi, cô luôn nói với đứa bé, một ngày nào đó cha mẹ nó sẽ đến đón nó thôi. Nó vẫn tin và những ngày tháng bình thường cứ trôi qua.
- Nhớ anh không?- Giọng nam trầm ấm phát ra từ chiếc điện thoại.
- Nhớ thì sao? Mà không nhớ thì sao?- Cô vừa mỉm cười vừa trả lời Tịch Vũ.
- Em vẫn không lãng mạn như ngày nào!
- Đúng rồi! Em không lãng mạn gì hết cả! Nên không biết nhớ ai đâu!
- Thật không? Lớn rồi không chơi nói dối nhá!
Trong lúc đó, cô nghe một tiếng nữ rất dễ thương và phải nói là giọng cực kì cool luôn, cô ta nói tiếng Nhật, chắc là đang nói gì đó với anh nhưng mà anh không thèm trả lời, vẫn đang chờ đợi câu trả lời của cô.
- Ở gần anh có phụ nữ?
- Ừ! Đừng ghen, chỉ là nhân viên thôi!
- Ai thèm ghen chứ! Tự luyến!
- Vậy mà vẫn có một cô gái yêu một người như vậy!
Cô im lặng. Còn hắn ta lại nói tiếp.
- Anh sắp giải quyết xong rắc rối này rồi. Khi nào về anh sẽ gọi cho em!
...
Tuy nhiên, sau đó rất lâu, cô không thể liên lạc với hắn được nữa, cô đã đến công ti để hỏi về hắn, nhưng mà chỉ nhận được thông tin là vụ rắc rối bên ấy chưa xong, anh không thể về được. Cô chỉ biết được vậy, ngoài mặt thì cố gắng bình tĩnh nhưng thực chất là rất đang lo lắng cho hắn. Cũng không điều tra được bên phía Tịch Vũ đang giải quyết việc gì mà lại lâu và nghiêm trọng đến vậy, cô đành chờ đợi, hắn bảo cô không cần phải đến làm việc khi không có hắn nên cô cũng chỉ ở lại nhà hắn ta.
1 năm sau
S
au 1 năm không có bất kì tin tức gì, gọi cho nhau cũng không được. Tịch Vũ trở về nước. Hắn ta không khác gì mấy sau 1 năm, cũng như tình cảm dành cho Vĩ Thanh không có gì thay đổi.
Hắn bước xuống xe, trên người khoác bộ vest đen thanh lịch, tay xách va li tiến đến cổng biệt thự.
"Nơi đây không có gì thay đổi, còn Vĩ Thanh, không biết cô ấy thế nào rồi, cô ấy có giận mình không?"- Hắn ta nghĩ rồi lại bấm chuông vài cái.
Tịch Vũ mong hình dáng người mình yêu đi ra mở cổng lắm rồi, nhưng không ngờ, kẻ bước ra là 1 thằng nhóc cỡ 5-6 tuổi, nó hẳn là đang hoài nghi Tịch Vũ.
"Ông là ai?"- Tiểu Khang khoanh hai tay uy nghiêm hỏi.
Tịch Vũ ngạc nhiên một phần, phần còn lại là do tức quá, hắn ức chế nói lại đứa trẻ kia:
- Cái gì? Ông? Này nhóc gọi ai là ông thế hả? Chú đây còn trẻ lắm đó!
Tiểu Khang tiến lại gần cánh cổng, săm soi Tịch Vũ rồi nhận xét:
- Này ông xem đi này, với mái tóc dày thế kia, trên mép ông còn có cả râu nữa, có râu tức là già rồi đó!
Nghe thằng bé nói vậy, hắn ta lặp tức quay lại chỗ gương chiếu hậu ô tô, xem kĩ lại khuôn mặt. " Đúng là có râu thật, nhưng đâu đến nỗi ba mươi mấy tuổi đâu? Vẫn men mà nhỉ?". Xong rồi hắn quay lại với thằng bé:
- Vớ vẩn! Nhóc là ai mà lại ở đây thế hả! Cha mẹ nhóc đâu?
- Hứ! Đây là nhà tôi đó, còn mẹ tôi hả, xì... còn lâu tôi mới nói!
Rồi thằng bé chạy vào trong nhà, mặc kệ Tịch Vũ đứng đập cổng ầm ầm ở ngoài.
"Chết tiệt, ta mà bắt được ngươi thì toi rồi, cũng tại lúc đi mình không đem chìa khóa, hừ"- hắn hậm hực, có lẽ đây là điều khiến hắn rất ức chế, mới về thôi mà đã... có nhà mà không được vào nhà. Còn Vĩ Thanh? Thằng nhóc đó? Bao thắc mắc cứ loay hoay trong tâm trí hắn.
Trong lúc hắn ngồi trong xe và chờ đợi, có 1 chiếc taxi khác từ sau chạy tới rồi đừng xe trước mặt mình, hắn quan sát.
Vĩ Thanh từ trong xe bước ra, cô đang thắc mắc, không biết xe ai đỗ trước cổng thế này, nhìn vào kính xe thì cũng chỉ thấy 1 màu đen thôi, cô cũng không muốn quan tâm nên mặc kệ, cô lấy chìa khóa ra mở cổng.
Tịch Vũ đã nhận ra cô, hắn tức tốc mở cánh cửa ô tô, lao ra nắm lấy tay Vĩ Thanh.
- Vĩ Thanh, cuối cùng anh cũng gặp lại em rồi!