Tương Phùng! Có Chắc Là Hạnh Phúc?

Tương Phùng! Có Chắc Là Hạnh Phúc? - Chương 7: Khắc khẩu




"Một lời nói ra, ngựa giỏi đuổi không kịp. Em phải làm sao để anh biết là em không cố tình đây?"

Thiệt tình Từ Anh không thể tưởng tượng nổi những thứ đang diễn ra trước mặt mình. Chung cư hả? Cao cấp nữa hả? Đâu ra vậy trời?

Từ Anh mắt lớn mắt bé há mồm nhìn tòa chung cư trước mặt, chưa hiểu ra vấn đề là gì. Tần Dương cười:

- Bất ngờ không? Chủ tịch mua cho em đó!

- Tùy Phong?- Từ Anh ngạc nhiên- Tại sao anh ta lại mua cho em?

Tần Dương mím môi khẽ lắc đầu:

- Anh cũng không rõ. Chắc là chế độ mới cho nhân viên. Có thể cậu ấy sẽ nói tới chuyện này trong buổi họp chiều mai. Mà như vậy cũng tốt! Em không cần phải lo lắng về tiền phòng nữa rồi!

Từ Anh khẽ gật đầu nhưng trong lòng lại đang vẽ ra một nỗi lo lớn hơn nỗi lo "tiền phòng". Tên Chủ tịch đáng ghét, đến cả tiền bánh sandwich và tiền quần áo cũng đòi trả sòng phẳng, vậy mà hôm nay lại mua nhà cho cô. Không khéo lại cộng luôn vào khoản nợ trước...rồi sau đó cô biến thành con nợ của hắn. Lúc đó có mà cày cả đời cũng không trả nổi! Cái tên này nhìn vậy mà không phải vậy. Nguy hiểm quá!

Tần Dương vỗ vai Từ Anh:

- Anh đưa em lên nhé! Đi thôi!

Anh nói rồi cầm lấy túi đồ của cô, đi trước dẫn đường. Từ Anh chẳng biết làm gì hơn là đi theo con người phía trước. Bước vào căn hộ, cô thực sự cảm thấy sốc... Nội thất quá ư đầy đủ và cực kì hiện đại. Tất cả là của Tùy Phong cho cô thật hả trời? Có nên nhận không đây?

Tần Dương nhận một cuộc cuộc điện thoại ngắn rồi quay sang Từ Anh:

- Chủ tịch gọi anh về công ty có chuyện gấp! Em cứ việc nghỉ ngơi đi! 3 giờ chiều mai mới diễn ra cuộc họp nội bộ. Vậy nên sáng mai em cứ ở nhà nghỉ ngơi cũng được, không cần đi làm sớm quá đâu!

Từ Anh mím môi, khẽ gật đầu rồi tiễn Tần Dương về. Trong đầu cô lúc này không dám nghĩ thêm bất cứ điều gì nữa, càng nghĩ cô lại càng không thể hiểu được những chuyện đang xảy ra. Rốt cuộc anh ta muốn gì ở cô mà lại cho cô nhiều thứ như thế chứ?

Sáng hôm sau, Từ Anh đến công ty. Vừa ngồi vào bàn làm việc thì Tùy Phong lại gần, hỏi:

- Sao đi làm sớm vậy? Tôi tưởng chiều nay cô mới tới?

Từ Anh nhíu mày, thắc mắc tại sao hôm nay tên này lại tử tế như thế. Có khi nào hắn để ý đến cô rồi không?

- Đến rồi thì làm việc đi! Này! Tóm tắt sau đó đem vào phòng làm việc cho tôi. Nhớ là đúng 9 giờ 10 phút. Không được trễ!

Tùy Phong nói rồi bỏ đi. Từ Anh sốc không thốt nên lời. Mới nãy cô vừa nghĩ gì cơ chứ? Tử tế? Chỗ nào vậy? Cô vừa mới đến, cơm sáng nuốt còn chưa xuống bụng, vậy mà anh ta còn ném cho cô xấp tài liệu hàng ti tỉ trang thế này, không phải là đang muốn hành xác cô sao?

9 giờ 11 phút, Từ Anh đặt chồng tài liệu xuống bàn làm việc của Tùy Phong, nói:

- Xong rồi! Tôi nghỉ ngơi một lát, đừng làm phiền đấy!

Tùy Phong không ngẩng mặt lên, lạnh giọng:

- Mấy giờ rồi?

- 9 giờ 12 phút.

Anh ngước lên, nhướn mày nhìn cô, bắt bẻ:

- Trễ 2 phút. Cô không biết coi đồng hồ sao?

Từ Anh nghe anh nói mà ức không chịu nổi. Cô hận không thể bóp chết anh tại đây.

- 2 phút? Nhiều quá nhỉ? Từ sáng tới giờ tôi làm việc không nghỉ, anh ngồi trong này thảnh thơi sung sướng. Bây giờ lại còn bảo tôi chậm trễ. Anh rốt cuộc là thuộc thể loại gì vậy?

Tùy Phong nghiêm mặt:

- Thể loại gì là thể loại gì? Cô làm xong muộn, không biết ăn năn hối lỗi mà còn cãi lí nữa hả?

- Cãi lí? Tôi cãi lí cái gì? Nói không đúng hay sao? Anh đúng là loại người không biết lí lẽ mà. Chả trách các nhân viên trước, không ai trụ nổi hết thời gian thử việc. Sống với anh đúng là cực hình mà...

- Cô câm miệng lại cho tôi!- Tùy Phong quát lớn.

Từ Anh ương bướng cãi:

- Tôi không câm đấy! Anh dựa vào cái gì mà bảo tôi câm miệng? Anh............Ưm...Ưm...

Từ Anh kinh ngạc trợn tròn mắt. Cái quái gì thế này? Anh ta.... Từ Anh cố hết sức đẩy Tùy Phong ra. Cô tức giận tát anh một phát, nghiến răng:

- Đồ đê tiện! Tại sao lại hôn... à không... sao lại cưỡng hôn tôi hả? Tôi đánh chết anh....

- Đánh cái gì mà đánh? Tôi chỉ là muốn giúp cô câm miệng thôi!

- Tên khốn này....

Tần Dương bước vào, nói:

- Tùy Phong! Đối tác đến rồi. Cậu mau ra ngoài đi!

Tùy Phong liếc xéo Từ Anh một cái rồi bảo:

- Tôi biết rồi!- Anh vừa nói vừa cầm chiếc áo vest bước nhanh ra ngoài.

.........................

- Hạo Thiên? Anh....- Từ Anh ngạc nhiên khi thấy con người trước mặt.

Hạo Thiên tròn mắt:

- Tiểu Từ? Em làm việc ở đây sao?

Từ Anh quay người định bỏ đi thì Tùy Phong lên tiếng:

- Này Nghiêm Từ Anh! Định trốn việc à?

- Chủ tịch Tùy! Tôi đã bảo anh đừng có lôi cả họ lẫn tên tôi ra mà gọi cơ mà. Với lại tôi là trợ lí của giám đốc Tần chứ đâu phải thư kí của anh. Đừng có vô lí như vậy nữa. Mệt mỏi thật!

- Nhưng tôi là chủ tịch....

- Tôi biết! Anh nói điều này nhiều lần rồi!

Cô nói rồi tiếp tục bỏ đi.

- Cô biết mà vẫn đi là sao? Quay lại mau lên!

Từ Anh nói vọng lại bằng chất giọng không thể "tỉnh" hơn:

- Vâng. Chủ tịch Tùy! Đi vệ sinh mà cũng phải báo cáo hay sao? Anh có cần đi theo canh chừng tôi không?

Tùy Phong đờ mặt, quay lại cười với vị đối tác trẻ tuổi:

- Chào anh. Anh là....

- Tôi là Lâm Hạo Thiên. Rất vui được làm việc với anh!

Tùy Phong khẽ nở nụ cười nhạt, mời Hạo Thiên ngồi rồi mau chóng vào chủ đề chính.

Khi xong việc, Tùy Phong tiễn Hạo Thiên ra về thì Từ Anh quay lại. Cô hỏi:

- Xong rồi à?

- Hai người là gì của nhau vậy?- Tùy Phong thắc mắc.

Từ Anh nhíu mày:

- Tại sao tôi phải nói cho anh biết nhỉ? Mà không sao. Anh chỉ cần biết chúng tôi đã từng ngủ với nhau. Vậy là được rồi!

Tùy Phong hơi ngạc nhiên nhưng rồi anh mau chóng thay đổi nét mặt:

- Này! Từ nay cô sẽ là trợ lí riêng của tôi. Trong cuộc họp chiều nay tôi sẽ thông báo cho mọi người. Cô rõ chưa?

Từ Anh sững người:

- Tôi? Trợ lí của anh? Tên khốn như anh lại định giở trò gì đây hả?

- Tôi không nói hai lần đâu. Cô cứ theo lời tôi mà làm.

Tùy Phong bỏ đi. Từ Anh tức đến phát điên lên được. Anh ta xem cô là gì chứ? Lúc nào cũng muốn cô nghe lời anh ta là sao? Mỗi ngày nói vài ba câu là đã tức sôi máu. Từ nay ngày nào cũng bị anh ta gọi tên chắc cô ăn không ngon ngủ không yên mất, khéo lại còn sinh ra ngu đần mộng mị nhiều thứ nữa. Bây giờ mà cô từ chối, kiểu gì anh ta cũng làm bộ mặt khinh thường, bảo rằng cô sợ anh ta. Khốn nạn! Tưởng cô sẽ chịu thua sao? Ảo tưởng. Cô sẽ làm cho anh ta phải cúi đầu phục tùng cô...một ngày không xa. Hãy đợi đấy, Tùy Phong!