Tương Phùng! Có Chắc Là Hạnh Phúc?

Tương Phùng! Có Chắc Là Hạnh Phúc? - Chương 18




Quả thật, Vương Thế không ngờ rằng Từ Anh lại cứng đầu như vậy. Anh gọi về còn không chịu về, đòi hỏi anh đến mời mới chịu. Đành rằng đây chính là lời cô nói lúc ra đi nhưng anh không hề nghĩ đó là thật. Đến hôm nay mới biết, người anh xem như em gái mấy năm qua đã có thể làm khó anh rồi. Người tài như cô, anh hạ mình một lần cũng không phải là không thể. Thứ quan trọng chính là thể diện. Đường đường là lão Đại của cả một tổ chức, chẳng lẽ lại cúi đầu trước một cô lập trình viên thấp cổ bé họng?

- Hạo Thiên!- Vương Thế lớn tiếng gọi.

- Em đây ạ!

- Chú chuẩn bị xe, đưa anh đến gặp Tiểu Từ.

- Thật sao?- Hạo Thiên ngạc nhiên- Anh đồng ý đến gặp em ấy sao?

Vương Thế cười khẩy:

- Nó biết ra giá, chẳng lẽ anh không biết trả giá? Giá cao quá, trả được đến đâu thì trả thôi!

Hạo Thiên mừng thầm. Chuyến này Vương Thế hạ mình, chắc chắn sẽ đón được Từ Anh về, vậy là đợt này tổ chức sẽ không lo thất bại nữa!

Từ Anh vừa về đến nhà thì ngay lập tức nhận được điện thoại của Tùy Phong. Cô hơi bực mình. Vừa đồng ý cho cô về, bây giờ lại đổi ý muốn cô quay lại làm việc hả?

- Em mới về tới nhà!

- Có người đến tìm em!- Người bên kia cất giọng trầm trầm.

- Là ai?

- Người từng ngủ chung giường với em!

Từ Anh vừa nghe được, liền nổi điên:

- Anh nói chuyện cho cẩn thận! Đừng có mà ngậm máu phun người!

Tùy Phong bật cười:

- Anh nói gì sai? Rõ ràng đó là em nói với anh! Bây giờ anh ta đến đòi lại em. Anh đang phân vân không biết có nên trả em lại cho anh ta không!

- Anh đợi em! Em đến xem thử là ai!

Từ Anh không đợi Tùy Phong trả lời, nhanh chóng cắp túi xách chạy tới công ty. Quả nhiên, người cần gặp đang ngồi đợi ở phòng tiếp khách. Từ Anh ngỡ ngàng. Người ngồi đó không phải là lão Đại sao?

Từ Anh bước vào, Tùy Phong cũng có mặt. Cô lên tiếng:

- Để mọi người đợi lâu rồi!

- Tiểu Từ!- Hạo Thiên lên tiếng.

Từ Anh cười nhạt, vào thẳng chủ đề chính:

- Hai người đến tìm em có chuyện gì?

Tùy Phong nói:

- Anh có lẽ nên đi chỗ khác, nhường chỗ cho ba người!

Tùy Phong rời khỏi đó, Vương Thế trầm mặc nãy giờ, hắng giọng:

- Em nói đi! Muốn thế nào thì mới chịu về?

- Em nói từ đầu rồi còn gì? Cứ theo đó mà làm!

- Anh là lão Đại của em!

Từ Anh cười rõ tươi:

- Em cũng không ép buộc! Nếu không làm được thì mời anh về cho, em không có thời gian đôi co với hai người!

Cô định quay đi thì Vương Thế cương quyết:

- Nếu em thật sự muốn như vậy, anh sẽ thuận theo ý em! Nhưng hiện em đang trực thuộc tại JR, sau khi quay về tổ chức liệu có thể hết mình dành thời gian cho công việc cũ?

- Với hảo hữu, em trước giờ luôn luôn hết mình, nguyên tắc làm việc không có thiên vị. Công tư phân minh! Trước đó, em muốn biết, Thân Hạ Vy bây giờ ra sao?

Hạo Thiên trả lời thay Vương Thế:

- Đã giao cho Thiên Duy giải quyết! Sau này sẽ không để cô ta quấy rầy em!

- Được rồi!- Vương Thế thở dài- Không nói nhiều nữa, mục đích của anh đến đây là muốn đón em về. Tiểu Từ, anh thừa nhận trước đây là anh sai, anh chân thành xin lỗi em, hi vọng em có thể quay về với tổ chức. Nhân tài như em, nếu để em đi lần nữa thì thì thật là uổng phí! Em quay về đi có được không? Em muốn anh quỳ xuống đây cũng được, anh kiểu gì cũng nghe lời em hết!

Vương Thế định quỳ xuống thì Từ Anh vội vã níu tay anh, giọng cô buồn buồn:

- Lão Đại, em xin lỗi! Do em quá cố chấp thôi! Anh không cần làm vậy đâu! Như vầy đi, ngày mốt em sẽ ghé lại nhà, giúp được các anh chuyện gì em sẽ cố hết sức!

- Nói vậy là em không về?

- Em vẫn còn việc ở đây, chưa về cùng các anh được. Nhưng em sẽ ghé qua thường xuyên mà, các anh yên tâm! Em đã nói là sẽ làm, nhất định không phụ lòng các anh đâu!

- Được! Vậy anh sẽ quay về đợi em. Mong em sớm hoàn thành công việc bên này!

Từ Anh cúi đầu, tiễn hai người họ tới cổng công ty rồi quay trở vào tìm Tùy Phong. Cô lao vào ôm lấy anh, than thở:

- Tùy Phong! Em chắc sắp đi khỏi đây rồi!

- Quyết định bỏ anh?- Tùy Phong nhíu mày.

Từ Anh khổ sở:

- Anh ấy là lão Đại của em, cũng chính là người cho em ngày hôm nay, em không thể phụ lòng anh ấy được!

- Còn anh là gì?

- Em xin lỗi! Vị trí của em, anh có thể tìm người khác mà, đúng không?

- Nếu anh nói em không được đi khỏi đây thì sao?

Từ Anh nhìn anh, buồn bã:

- Tùy Phong, em tin anh sẽ không làm vậy với em! Chúng ta dù sao cũng từng cùng nhau đồng cam cộng khổ, sao anh có thể vô tình như vậy?

Tùy Phong siết lấy eo Từ Anh, đặt lên trán cô một cái hôn thật nhẹ, thì thầm:

- Tiểu Từ, em đi khỏi đây cũng được, không làm việc cho anh nữa cũng được. Anh chỉ cần em, buổi sáng thức dậy cùng anh, buổi trưa có thể cùng anh ăn bữa cơm, tối đến chỉ cần nằm cạnh anh, để anh có thể ôm em mà ngủ. Như vậy là đủ!

- Anh.......

- Em đi đâu, làm việc cho ai, ở cùng ai cũng được, chỉ cần nhớ đến anh, khi mệt mỏi đừng ở một mình mà hãy đến tìm anh, anh dù bận trăm công nghìn việc cũng nhất định dành thời gian ở cùng em. Như vậy có được không?

- Nhưng mà.......

- Em về nhà lão Đại của em sống như trước cũng được, dọn hết đồ đạc của em ở nhà anh về đó cũng được, chỉ cần làm cho anh những việc nêu trên thôi, được không?

Từ Anh không nói gì, gật đầu. Tùy Phong ôm lấy cô:

- Người tài như em bây giờ tìm không dễ, nếu em có thể ở lại thì tốt, không thì cũng không sao!

Từ Anh siết lấy eo anh, cười:

- Em sẽ ở nhà anh, với điều kiện...........

- Gì chứ?

- Vì em không thể nấu ăn nên một ngày ba bữa anh nhất định phải làm cơm cho em, thực đơn do em quyết định.

- Được! Chiều em! Chỉ cần em thích là được!

Từ Anh bước về sau, cầm lấy túi xách:

- Em phải về nhà, dù sao em cũng đã xin nghỉ phép!

Tùy Phong với lấy áo khoác và chìa khóa xe:

- Anh đưa em về!- Nói rồi lấy gọi cho Tần Dương- Giám đốc Tần, tài liệu bên phòng chủ tịch, cậu qua lấy rồi giải quyết hết cho tôi!

Xong chuyện, hai người tay trong tay rời khỏi đó, cùng nhau đi xuống tầng hầm. Một ý nghĩ lướt qua trong đầu Từ Anh, cô thở dài. Dù sao cũng là số phận, cố gắng cũng khó thay đổi, thay vì chống đối thì hãy cứ thuận theo. Xa nhau bao nhiêu năm mà vẫn có cơ duyên gặp lại, chắc chắn không là ngẫu nhiên. Hứa cũng lỡ hứa rồi, vì chữ tín, không muốn vẫn phải bên cạnh.