Tương Ngữ

Chương 97: Scandal và lời đề nghị -2




"Alo?" Kiều Vũ Tụng kéo vali và bước ra ngoài, "Em nghỉ ngơi chưa?"

Tống Vũ Tiều giọng nói có chút bối rối, đáp: "Không có, em đang làm việc."

Kiều Vũ Tụng giật mình hỏi: "Vậy cúp máy trước, lát liên lạc với em sau?" Mặc dù bây giờ đã rất muộn rồi.

Cậu nói: "Không sao đâu, em muốn nghe giọng nói của anh. Anh đang ở đâu? Vừa xuống máy bay?"

Kiều Vũ Tụng bên này thực sự có một chút ồn ào, trả lời ừ một tiếng.

Tiếp tục bước đi, Kiều Vũ Tụng thấy mình bị đội ngũ bỏ lại phía sau. Anh thầm nghĩ mình cũng không tập trung gọi điện thoại, làm sao trong nháy mắt không có người nào ở trước mặt? Kiều Vũ Tụng phải dừng lại và nhìn xung quanh, ngạc nhiên khi thấy rằng anh đã bỏ lại những người khác phía sau.

Hình như có một chuyến bay khác đáp sân bay cùng lúc, anh không biết ai trên chuyến bay đó, có thể là một minh tinh, gây náo loạn tưng bừng. Hầu hết các đồng nghiệp của Kiều Vũ Tụng đều bị thu hút bởi sự náo nhiệt, nên họ chậm rãi bước đi.

Kiều Vũ Tụng không biết tại sao lại không có hứng thú với loại ngôi sao này, cùng người hâm mộ đón máy bay, nên anh đi ra ngoài một mình.

Không ngờ, chưa kịp bước hai bước, anh đã nghe thấy có người gọi tên mình.

Vì đang nói chuyện điện thoại với Tống Vũ Tiều nên Kiều Vũ Tụng tạm dừng bước. Khi anh quay đầu nhìn lại, là Tạ Hạo Triết, bạn trai cũ của anh.

Kiều Vũ Tụng cực kỳ kinh ngạc, suýt nữa không nghe rõ Tống Vũ Tiều nói cái gì.

Thấy Tạ Hạo Triết đang định nói, anh cười xin lỗi, chỉ chỉ vào điện thoại trong tay, đối phương thông minh hiểu ý ngậm miệng lại.

"Ngày mai ba chặng khá ngắn, nói không chừng chúng ta có thể ăn tối cùng nhau." Kiều Vũ Tụng nói.

Tống Vũ Tiều mỉm cười "Được rồi. Ngày mai anh muốn ăn gì? Em đi mua thức ăn về nấu."

Kiều Vũ Tụng vui vẻ nói: "Có thật không?"

"Ừm, ở cùng nhau nhiều ngày như vậy, em vẫn chưa cho anh xem tài nghệ nấu nướng của mình." Nói xong cậu cười.

Kiều Vũ Tụng theo bản năng tưởng tượng ra dáng vẻ đắc ý của Tống Vũ Tiều, nhưng nghe giọng điệu của cậu, không hiểu sao, Kiều Vũ Tụng cảm thấy được cậu có tâm sự. Sau khi do dự, Kiều Vũ Tụng cố ý dùng giọng điệu đùa cợt hỏi "Có phải em đã làm chuyện có lỗi với anh, nên mới đột nhiên muốn biểu hiện không?"

Tống Vũ Tiều bật cười nói: "Cũng thật là như vậy."

Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng sửng sốt -- đây không phải là câu trả lời anh muốn nghe.

"Em sẽ nói cho anh biết khi anh quay lại." Tống Vũ Tiều thở dài.

Trong vô thức, Kiều Vũ Tụng và những người khác bước ra ngoài cổng đến. Tống Vũ Tiều nói như vậy, anh làm sao có thể yên tâm? Anh dừng lại và ủ rũ hỏi: "Có chuyện gì vậy? Nếu nó phức tạp, hãy nói ngắn gọn. Nói cho anh biết ngay bây giờ."

Đại sảnh người đến người đi, mà Kiều Vũ Tụng vẫn chăm chú nghe giọng nói trên điện thoại, ngoài ra, anh không nghe thấy gì.

Những người đứng bên ngoài hàng rào với bảng điện tiếp ứng, băng rôn và giơ hoa tươi như cách một tầng thủy tinh thật dầy, Kiều Vũ Tụng biết bọn họ đứng ở nơi đó, nhưng lại không nghe thấy âm thanh của bọn họ.



"Hai ngày nữa, em phải đi công tác ở Thành phố Tây. Lần này đi thời gian tương đối dài." Giọng điệu của Tống Vũ Tiều đầy thăm dò.

Nghe xong, tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch. Một lúc lâu sau, anh cười gượng gạo nói: "Không sao, dù sao anh cũng thường bay rất nhiều. Công việc của em là thường xuyên đi công tác phải không?" Anh dừng lại, "Bao lâu?"

Một lúc sau, Tống Vũ Tiều trả lời: "Ba tháng, mùa xuân sang năm trở về."

Tim Kiều Vũ Tụng đập nhanh hơn, như muốn nhảy ra khỏi cổ họng. Anh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận suy đoán: "Sau đó thì sao? anh tìm em được không? Hay là như lần trước, điện thoại không gọi được, nhắn tin cũng không đọc được?"

"Nên ... thời gian tiếp xúc sẽ ít đi. Em không thể rời khỏi thành phố Khoa học và Công nghệ." Tống Vũ Tiều cẩn thận đáp.

Đầu của Kiều Vũ Tụng trống rỗng một lúc, anh còn chưa kịp nghĩ nên nói gì thì sau lưng đột nhiên có người va mạnh vào anh. Anh lảo đảo đi về phía trước 2 bước, khi nhìn lại thì túi qua đêm đã bị rơi xuống đất.

"Đằng Lập Quân! ! !"

" Quân Quân ! Nhìn bên này !!"

" Quân - em yêu anh - aaa-"

Dường như tín hiệu với thế giới bên ngoài đột nhiên được kết nối, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Đằng Lập Quân một khắc kia, cuối cùng cũng nhận ra những cô gái chen chúc trong sảnh đến là ai, cuối cùng cũng nhận ra tên của người nào được viết trên bảng điện và băng rôn.

"Tôi xin lỗi, túi của anh đây." Một trong những trợ lý của Đằng Lập Quân đã va vào Kiều Vũ Tụng. Nhóm người họ có thể coi là một đội hình hoành tráng, chỉ có một vài nhân viên bảo vệ, chịu trách nhiệm về sự an toàn của Đằng Lập Quân.

Thế nào mà Đằng Lập Quân, một ngôi sao lưu lượng thu hút hàng triệu sự chú ý của mọi người - lại để ý thấy trợ lý của anh ta va phải một người qua đường. Khi Kiều Vũ Tụng quay lại, anh ta dừng lại và nhìn anh.

Gặp lại Đằng Lập Quân, Kiều Vũ Tụng chợt nhớ ra anh ta đã hỏi số điện thoại của mình trên chuyến bay vài tháng trước.

Kiều Vũ Tụng đã cho anh ta số điện thoại của anh do bị áp lực là người phục vụ khách hàng, nhưng sau đó anh đã tắt chức năng "cho phép tìm thấy tôi bằng số điện thoại" trong phần mềm trò chuyện. Sau đó, Đằng Lập Quân đã gửi cho anh một tin nhắn ngắn mà Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ đọc. Tin nhắn này hiện nằm ở cuối hộp thư đến của Kiều Vũ Tụng, cũng còn là trạng thái chưa đọc.

Nghĩ đến giữa bọn họ còn có đoạn giao tiếp khó xử như vậy, Kiều Vũ Tụng không khỏi lúng túng khi đối mặt với Đằng Lập Quân. Sự bối rối đã làm phản ứng của anh chậm nửa nhịp, và chỉ sau khi trợ lý nhắc nhở một lần nữa, anh mới nhớ cầm túi qua đêm và nói lời cảm ơn.

Kiều Vũ Tụng liếc nhìn Đằng Lập Quân với lương tâm cắn rứt, thấy người bên kia mỉm cười tinh nghịch với anh, nụ cười lưu manh và trẻ con, đó là biểu cảm yêu thích của người hâm mộ.

Ngay lập tức, tiếng hò hét của người hâm mộ tràn ngập bầu trời.

Chỉ nghe rầm một tiếng, Kiều Vũ Tụng nghe thấy tiếng động liền nhìn sang, thấy một fan quá khích đã nhảy qua lan can, ngã xuống đất, bị an ninh sân bay chặn lại.

Không nên ở đây lâu, Kiều Vũ Tụng vội vàng cúi đầu đi về phía lối ra khác.

Dù sao cũng là đêm khuya, sau khi rời đi đám fan hâm mộ đón máy bay, đường cho người đi bộ cũng không có mấy người.

Kiều Vũ Tụng bước nhanh đến khu vực chờ taxi, cầm điện thoại di động lên xem xét, mới thấy anh vẫn đang nghe điện thoại, mà đầu bên kia Tống Vũ Tiều vẫn luôn không có cúp máy.

"Alo? Tiểu Tiều, em vẫn còn ở đó?" Kiều Vũ Tụng vội vàng hỏi.

Tống Vũ Tiều đáp: "Vẫn còn. Vừa rồi xảy ra chuyện gì? Có vẻ rất ồn ào."



Kiều Vũ Tụng rất ghét gặp fan ở sân bay đón máy bay, nhất là những ngôi sao lưu lượng chủ động tiết lộ hành trình của mình. Fan đón máy bay lần nào cũng bị chặn lại, nước chảy không lọt, trước mắt ảnh hưởng đến việc đi lại của người khác.

Anh không nhịn được phàn nàn với Tống Vũ Tiều, cảm ơn người tài xế taxi đã giúp anh xếp hành lý của mình, rồi ngồi vào sau xe taxi.

"Anh có hay gặp những người nổi tiếng đi máy bay không?" Tống Vũ Tiều tò mò hỏi.

Kiều Vũ Tụng bĩu môi nói: "Cũng bình thường. Thực ra bây giờ đi máy bay không phải là tiện nhất. Nếu khoảng cách gần hơn, một số người sẽ chọn đi bằng tàu cao tốc."

"Em chưa từng nghe nói về việc cófan đi đón tàu cao tốc." Tống Vũ Tiều nói.

Nghe cậu nói như thế, Kiều Vũ Tụng mới phát hiện tựa hồ thật không có, không thể nhịn cười: "Có lẽ ga tàu cao tốc không thuận tiện cho việc chụp ảnh tự sướng."

Tống Vũ Tiều bị anh chọc cười.

Nói xong chuyện của người khác, tâm trạng của Kiều Vũ Tụng lại trở nên chán nản vì Tống Vũ Tiều sẽ đi công tác trong 3 tháng. Anh suy nghĩ một chút, hỏi "Là một dự án quan trọng sao? Về cái gì?"

"Không có chuyện gì, chính là, em đã làm nhiều năm như vậy, phải có giai đoạn tính thành quả." Tống Vũ Tiều trả lời cho qua chuyện.

Kiều Vũ Tụng nhất thời thất vọng, không nên mong đợi Tống Vũ Tiều sẽ tiết lộ chi tiết công việc với mình, anh hỏi: "Không thể liên lạc nhiều, vậy thìliên lạc với nhau như thế nào?"

Tống Vũ Tiều do dự một chút, sau đó trả lời: "Em không rõ nữa. Nếu muốn liên hệ, bên này em sẽ nộp đơn yêu cầu."

Kiều Vũ Tụng nghe được tâm trạng nặng nề, sự kiệt sức sau chuyến bay dài cuối cùng đã ép vỡ anh. Anh che cái trán, thất vọng nói "Anh rất muốn ngày mai không bay nữa, sáng mai quay về liền. Nhưng mà, ngày mai em phải đi làm sao?"

"Tiểu Tụng." Tống Vũ Tiều im lặng vài giây, sau đó nói: "Em yêu anh."

Nghe lời bày tỏ, không hiểu sao Kiều Vũ Tụng thấy khó chịu, anh nói: "Anh biết! Nhưng, việc này có ích gì? Anh nghĩ anh quá bận rộn, và anh không thể sống ở nhà vài ngày trong một tháng. Nhưng anh không mong đợi em bận rộn hơn anh. Anh cũng yêu em, nhưng có ích gì? Cái gì cũng đều không có!"

Tống Vũ Tiều bất lực thở dài nói: "Công việc của em là như vậy, anh biết rõ điều đó. Anh nên biết trước rằng mọi chuyện sẽ như thế này, từ khi biết em làm công việc này."

"Anh biết, tất nhiên anh biết! Đó là lý do tại sao anh đã nói sẽ không hẹn hò!" Kiều Vũ Tụng buồn bực mất tập trung, không kìm được tức giận hét lên.

"Đừng nói ngu ngốc như vậy." Tống Vũ Tiều nhẹ giọng nói.

"Anh xin lỗi." Kiều Vũ Tụng cố gắng bình tĩnh và ổn định hô hấp. Anh cần bình tĩnh một chút, phát hiện tài xế đang nhìn mình chằm chằm trong gương chiếu hậu, anh đã tự nhắc mình phải kiềm chế.

Tuy nhiên, những gì Tống Vũ Tiều nói thực sự khiến anh tức giận. Cho đến khi bình tĩnh lại một chút, anh vẫn không nghe thấy Tống Vũ Tiều nói chuyện. Vì vậy, anh lạnh lùng nói: "Tống Vũ Tiều, nói thật, anh không biết công việc của em là gì, bởi vì em hầu như không nói với anh điều gì. Tuy nhiên, em nói đúng, anh đã đoán được tính chất công việc của em sẽ như thế này. Nên anh đã không thông cảm cho em. Câu trả lời của anh không đúng, em đi đi, anh đợi em ở nhà, anh xin lỗi. Là lỗi của anh, anh xin lỗi, xin lỗi. "

Tống Vũ Tiều trầm mặc một lúc, mới nói: "Tiểu Tụng, anh đừng nói như vậy. Em cũng bất ngờ đột nhiên bị sắp xếp công tác. Nhưng đây không phải việc em có thể chủ động, em cũng không ứng phó kịp, cũng không phải chỉ có gia đình của chúng ta. Em nói đều là sự thực, anh kích động như thế, chúng ta rất khó giao tiếp."

Kiều Vũ Tụng vốn đã tràn đầy oán khí, nghe cậu nói vậy, anh cảm thấy buồn cười. Anh tức giận đến bật cười, gần như muốn khóc, nói: "Đúng vậy, những gì em nói đều là sự thật. Vậy nên anh phải chấp nhận vô điều kiện, anh còn không có tư cách để phàn nàn sao? Cái gì đều là sự thực, cái gì em hẳn phải biết, tất cả đạo lý đều là một mình em. Chỉ cần em có lý, người khác nói gì đều là lãng phí công sức, lãng phí tình cảm. Tống Vũ Tiều, em biết không? Anh rất ghét thái độ này của em."

Tống Vũ Tiều nghe xong, giọng điệu trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều, nói: "Có vẻ như em không thể nói rõ qua điện thoại. Ngày mai chờ anh về rồi hãy nói đi."

Anh nghe thấy hàm ý "nói nhiều cũng vô ích" trong giọng điệu của Tống Vũ Tiều, anh nghiến răng nói: "Được." Dứt lời lập tức cúp điện thoại.