Tương Ngữ

Chương 76: Bay giữa đêm -3




Có vấn đề với cống thoát nước trong phòng tắm. Kiều Vũ Tụng nhìn chằm chằm vào miệng cống một lúc lâu, dần dần xác nhận rằng lượng nước đọng đã giảm bớt.

Cơ thể anh hơi lạnh, làm da dẻ cũng thay đổi.

"Tiểu Tụng?" Tiếng gõ cửa của Tống Vũ Tiều làm anh sực tỉnh, "Anh có khỏe không?"

Kiều Vũ Tụng vội vã đáp: "Anh không sao, anh vẫn ổn. Em ngủ trước đi!"

"Anh mở cửa đi, em đưa cho anh máy sấy tóc." Tống Vũ Tiều nói.

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng phá lên cười và nói: "Anh vẫn khỏe mà, mặc quần áo xong sẽ ra ngoài, được chưa?"

"Cho anh 2 phút." Nói xong, không còn nghe tiếng của cậu nữa.

Kiều Vũ Tụng không nhịn được lườm một cái, đứng dậy cầm lấy khăn lau chùi thân thể.

Trên khăn không còn mùi vị gì nữa, chỉ cần nghĩ đến Tống Vũ Tiều dùng qua cái khăn này, Kiều Vũ Tụng bất giác đỏ mặt.

Anh treo khăn trở lại chỗ cũ và bắt đầu mặc quần áo.

Vừa mới mặc quần lót vào, giọng nói của Tống Vũ Tiều lại vang lên ngoài cửa "Kiều Vũ Tụng tiên sinh, anh còn mười giây. Mười, chín..."

Gì? Kiều Vũ Tụng choáng váng, trước khi có thời gian suy nghĩ, anh đã bắt đầu mặc vội bộ đồ ngủ trong tiếng đếm ngược.

Thời gian sắp hết, Kiều Vũ Tụng mặc bộ đồ ngủ còn chưa cài xong cúc áo, đã mở cửa bước ra.

"Hai." Tống Vũ Tiều ở ngoài cửa ngẩng đầu nhìn, thấy vẻ mặt vội vàng của anh, liền xì một tiếng: "Thao tác rất nhanh."

Kiều Vũ Tụng bất mãn trừng cậu, nhìn thấy cậu chỉ quấn một cái khăn tắm, ngắn đến mức cả bắp đùi đều lộ ra, mặt anh lập tức đỏ bừng, tức giận nói: "Sao không mặc đồ ngủ?"

"Em không tìm được." Tống Vũ Tiều vô tội nhún vai, "Cuối cùng vất vả cũng tìm thấy cái khăn này."

Nghe xong, mặt Kiều Vũ Tụng càng nóng hơn, anh lẩm bẩm: "Tìm không thấy, không tìm được? Nếu biết sớm chuyện này, sao còn làm ướt đồ ngủ của mình?"

Nói xong, anh bỏ qua Tống Vũ Tiều và đi về phòng, chưa kịp bước hai bước, anh đã bị Tống Vũ Tiều kéo lại, đẩy vào tường.

Kỳ lạ là Kiều Vũ Tụng không một chút kinh sợ, thậm chí anh còn phải nhịn cười.

"Anh thật không biết sao?" Tống Vũ Tiều ghé sát mặt anh, hỏi.

Kiều Vũ Tụng cố ý tránh ánh mắt cậu, chép miệng, nói: "Không biết."

"Thật không biết?" Lời còn chưa dứt, tay Tống Vũ Tiều đã luồn vào trong quần anh.

Kiều Vũ Tụng giật nảy cả mình, vội vàng chặn tay cậu trước khi cậu vén quần lót lên, tránh sang một bên, cầu xin tha thứ: "Này! Anh biết, anh biết. Đừng làm rộn nữa!"

Tống Vũ Tiều nhịn cười, hôn lên mặt anh, nói: "Em không làm rộn, muốn làm chính sự."

"Aiiii...đừng nghịch." Kiều Vũ Tụng cố gắng kéo tay Tống Vũ Tiều ra, nhưng không ngờ một bàn tay khác lại bắt lấy mông của anh.

Kiều Vũ Tụng bị cậu ép vào tường, không còn nơi nào để trốn, ngược lại anh còn hùa theo cậu cười rộ lên, một bên cười một bên xin khoan dung: "Đừng tới, Tiểu Tiều, chúng ta sẽ không làm nữa. Làm ơn đi, anh mới tắm sạch sẽ "

"Mang bao là được, sẽ không làm bẩn anh." Tống Vũ Tiều nói xong, nhìn anh đang kinh ngạc, lập tức hôn lên môi anh một cái.

Giống như bị trúng độc Kiều Vũ Tụng không nghĩ ra cách nào để phản bác lại lời nói của Tống Vũ Tiều, thậm chí anh còn nghi ngờ mình chưa thực sự phản đối.

Môi Tống Vũ Tiều chạm vào môi anh, anh không chút suy nghĩ mà hé miệng. Khi đầu lưỡi chạm vào lưỡi Tống Vũ Tiều, anh liền nhào lên tìm kiếm trong miệng Tống Vũ Tiều.

Kiều Vũ Tụng mơ hồ nghe thấy tiếng cười của cậu trong hơi thở của mình, không khỏi cảm thấy thích thú.

Đáng tiếc, đêm khuya sự mệt mỏi kéo đến với, sau nụ hôn, hơi thở bình thường trở lại, anh nhẹ giọng: "thật sự em đừng tới, mai anh ra ngoài trước 5h30, ngày mai không có thời gian ngủ, đêm nay anh muốn nghỉ ngơi thật tốt."



Nghe vậy, Tống Vũ Tiều không khỏi tiếc nuối, hối hận chính mình không suy nghĩ kỹ càng. Cậu buông tay trên vai Kiều Vũ Tụng.

Nhìn thấy cậu bỏ cuộc dễ dàng như vậy, Kiều Vũ Tụng cảm thấy may mắn, cũng thấy mất mát một chút. Anh gật gật đầu, sợ Tống Vũ Tiều thất vọng, liền hôn cậu.

Tống Vũ Tiều không nhịn được cười, nói: "Trước khi đi ngủ, anh có thể tìm cho em một cái quần lót để mặc không?" Nói xong, cậu cúi đầu nhìn mình.

Kiều Vũ Tụng cúi đầu vừa nhìn, khuôn mặt đỏ bừng, vừa đi vào phòng vừa lẩm bẩm: "Sao không buộc lại một chút? Nhất định là cố ý."

Tống Vũ Tiều dựa vào trên tường, vô tội nói: "Là anh vừa nãy ôm em, cọ quẹt làm rơi mà."

Kiều Vũ Tụng ngồi xổm trước vali để tìm đồ lót, nghe vậy anh quay lại phản bác, "Không thể nào!"

Nhưng anh đang ngồi xổm, tầm mắt thấp, vừa quay đầu lại liền nhìn thấy "vật" kia, trong lòng nhảy dựng, vội vã quay lưng lại, ném cái quần lót màu trắng ra sau lưng, qua đỉnh đầu.

Như một lá cờ đầu hàng, Tống Vũ Tiều nhịn cười, cầm lấy rồi mặc vào.

Chờ Tống Vũ Tiều mặc quần, Kiều Vũ Tụng vẫn ngồi chồm hỗm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Tống Vũ Tiều thấy lỗ tai anh đỏ bừng như cá hồi tươi, thừa dịp anh không quay đầu lại, còn lặng lẽ cúi người thổi vào lỗ tai anh.

"Aaaa!" Kiều Vũ Tụng sợ hãi xoay người ngã vào trong vali, nhìn thấy Tống Vũ Tiều thành công mà cười ha ha, anh tức giận đến mức muốn đánh người.

Cố tình Tống Vũ Tiều lúc cười lên, khoang bụng rút lại, Kiều Vũ Tụng nhìn cơ bụng của cậu, tránh không được thất thần, nhanh chóng trút bỏ cơn tức giận, đứng dậy đi tới bên giường, nói:"Ấu trĩ! Đi ngủ!"

Tống Vũ Tiều thật vất vả nhịn cười, mới vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Kiều Vũ Tụng đã tắt đèn.

"Nếu không bật đèn, em không dám hứa chắc lên giường sẽ chạm vào thứ gì." Tống Vũ Tiều dựa vào trí nhớ, đi tới bên giường.

Kiều Vũ Tụng thầm mắng trong lòng, bật đèn pin điện thoại di động lên, buồn bực nói: "Có thể thấy chưa? Giả bộngây thơ!"

Tống Vũ Tiều vén chăn lên, ngồi trên giường, nói: "Đíchthật là ngây thơ."

Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng không nói nên lời, ra lệnh: "Nằm xuống, anh tắt đèn."

Vừa dứt lời, đèn vụt tắt trước khi Tống Vũ Tiều nằm xuống.

Tống Vũ Tiều dở khóc dở cười, hỏi: "Hai ta gối chung một cái gối?"

"Không còn cách nào! Chỉ có một cái." Anh tức giận đáp.

Nghe ý này, thật giống yêu cầu một cái gối là lỗi của Tống Vũ Tiều. Cậu vừa bực mình vừa buồn cười, cuối cùng nằm xuống.

Cảm giác được Tống Vũ Tiều đã nằm xuống, Kiều Vũ Tụng theo bản năng quay mặt vào tường, không cẩn thận, vô tình nhường cả cái gối ra ngoài.

Tống Vũ Tiều sờ lên gối, hỏi: "Người đâu rồi?"

Anh do dự một lúc, rồi đặt đầu lên gối lại.

Tuy rằng vừa nãy Tống Vũ Tiều đã từ bỏ, nhưng hai người cùng nhau nằm trên giường, Kiều Vũ Tụng vẫn không nhịn được lo sợ bất an. Nghĩ đến chuyện vừa rồi trong phòng tắm, tim Kiều Vũ Tụng đập càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức anh phải thừa nhận rằng đó không phải là lo lắng, mà là hồi hộp và mong đợi.

Thêm một lần nữa? câu hỏi này xuất hiện trong đầu Kiều Vũ Tụng, suy nghĩ của anh tràn ra ngoài tầm kiểm soát. Anh nằm mơ cũng không tưởng tượng được rằng mình sẽ có Tống Vũ Tiều, anh đã mơ như vậy rất nhiều lần. Cho nên khi giấc mơ thành hiện thực, chúng ta không ngừng tìm cớ để chứng minh giấc mơ có thật hay không? Làm sao chứng minh? Chỉ có thể phát sinh thêm nữa một lần, hoặc, rất nhiều lần nữa.

Không được! không được! 5 giờ sáng phải rời giường, hiện tại đã gần 12 giờ đêm, đã rất muộn rồi. Nghĩ đến ngày mai bay 4 chặng, Kiều Vũ Tụng khó chịu, tại sao anh phải bay 4 chặng vào ngày đầu tiên? Cứ như vậy, ban ngày anh căn bản không có cơ hội chợp mắt, ít nhất nửa đêm mới có thể trở về.

Điều gì sẽ xảy ra nếu anh không ngủ và mắc sai lầm trong công việc? Trạng thái tinh thần không tốt, nếu bị hành khách phàn nàn thì phải làm thế nào? Kiều Vũ Tụng đã dùng những lý do này để thuyết phục bản thân ngừng suy nghĩ bậy bạ, nhưng cuối cùng, anh lại khiến bản thân càng thêm rục rà rục rịch.

"Tiểu Tiều, em ngủ rồi sao?" Không biết qua bao lâu, Kiều Vũ Tụng rốt cuộc không nhịn được thấp giọng hỏi, trong lòng cam đoan chỉ cần Tống Vũ Tiều không trả lời, anh lập tức ngủ.

Đáng tiếc, hay đúng hơn là may mắn thay, Tống Vũ Tiều đã trả lời "Vẫn chưa."

Kiều Vũ Tụng hơi động lòng, suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: "Không nghĩ tới, thân hình của em thật tuyệt."

"Hả?" Tống Vũ Tiều bất mãn nói, "Tại sao không nghĩ tới?"



Nghe cậu nói chuyện như trẻ con, Kiều Vũ Tụng càng không nhịn được cười, giải thích "Bởi vì em gầy và đeo kính, trông giống như thư sinh yếu ớt. Vì vậy, anh nghĩ sức lực ..." Anh càng nói, mặt càng đỏ, cảm giác mình đã biểu đạt đến mức không sai biệt lắm, đơn giản không nói nữa.

Tống Vũ Tiều im lặng một lúc mới hỏi: "Anh thích không?"

Kiều Vũ Tụng bối rối một chút, nhẹ giọng nói: "Thật thích."

"Vậy thì tốt." Tống Vũ Tiều nói, "Sáng mai, em đưa anh đến công ty. Anh đưa chìa khóa ở đây cho em, sau khi đưaanh đi, em quay lại lấy đồ của anh. Tối mai em sẽ đón anh, chúng ta trực tiếp quay lại nhà em. "

Kiều Vũ Tụng nghe được trong lòng nóng lên, anh ừ một tiếng trầm thấp.

Tống Vũ Tiều xoa xoa tóc anh.

Đầu ngón tay xuyên qua mái tóc, xoay nhẹ trên da đầu Kiều Vũ Tụng. Da đầu Kiều Vũ Tụng tê dại, không giải thích được, thân thể anh bắt đầu nóng lên. Anh khẽ thở ra, và hỏi bằng một giọng mà anh suýt nữa nghe không rõ, "Vậy thì ... em có thích không?"

"Cái gì?" Tống Vũ Tiều nghi hoặc.

Kiều Vũ Tụng cau mày, thầm nguyền rủa trong lòng.

Cảm thấy thân thể bên cạnh có chút cứng ngắc, Tống Vũ Tiều kinh ngạc. Ngay lập tức, cậu bắt đầu kích động. Trong khi Kiều Vũ Tụng im lặng, Tống Vũ Tiều mò mẫm cổ và xương quai xanh của anh cho đến khi chạm vào nút áo ngủ.

Tống Vũ Tiều cởi liên tiếp 2 nút áo, nhưng vẫn không có nghe thấy Kiều Vũ Tụng ngăn cản, ngây người một lúc mới hỏi: "Anh ngủ rồi à?"

Kiều Vũ Tụng nín thở, mím chặt môi và không trả lời.

Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi rút bàn tay đang mò trong áo ngủ của anh ra, đặt nhẹ lên vai Kiều Vũ Tụng.

Một lúc lâu sau, Kiều Vũ Tụng nghe thấy cậu không còn động tĩnh, trong lòng chợt lạnh.

Ở trong bóng tối, Kiều Vũ Tụng mở to hai mắt, cái gì cũng không nhìn thấy. Anh cảm thấy hơi thở của Tống Vũ Tiều trở nên đều đều, trong lòng càng thêm mất mát, anh tự lẩm bẩm một mình, "Ngủ mất rồi..."

Không ngờ, vừa dứt lời, miệng còn chưa kịp khép lại, môi Tống Dư Kiều đã lướt tới che phủ trước. Cùng lúc đó, Tống Vũ Tiều, giống như một ngư ông thành thục, nhanh chóng xuống nước thăm dò và bắt chính xác con cá của mình.

"Hừm ..." Kiều Vũ Tụng không khỏi kêu lên, nhưng miệng không nói nên lời vì nụ hôn của Tống Vũ Tiều.

Anh vùng vẫy, càng giãy giụa, càng ngã vào vòng tay của Tống Vũ Tiều, thở gấp không ngừng. Anh liều lĩnh vuốt ve cơ thể Tống Vũ Tiều trong bóng tối, cố gắng bù đắp phần vừa rồi anh chưa kịp thưởng thức, anh nghe thấy âm thanh Tống Vũ Tiều đang bóp chất bôi trơn, hỏi: "Không phải đã hứa sẽ không tới sao?"

Tống Vũ Tiều vừa bực mình vừa buồn cười, lật người anh lại, kề sát sau tai anh hỏi: "Có từ nào gọi là khẩu thị tâm phi không? Em nghĩ nó khá thích hợp để miêu tả anh."

Mặt Kiều Vũ Tụng trở nên nóng bừng.

"Hơn nữa, người nói lời này là anh. Em hứa với anh khi nào?" Tống Vũ Tiều nói, ôm anh vào lòng.

Kiều Vũ Tụng yên lặng, nhưng anh thực sự không nghĩ ra được điều gì để bác bỏ. Anh phải thừa nhận rằng khi nghe Tống Vũ Tiều xé bao cao su, đại não anh đã lên đến cao trào. Anh nghe thấy Tống Vũ Tiều hỏi câu đó, âm thanh đầu tiên anh phát ra, câu trả lời chính là 'yêu thích'.

........

"Tiểu Kiều? Anh Tiểu Kiều!" Số 3 lên tiếng.

Kiều Vũ Tụng đang lơ mơ bị cô đánh thức, anh ngượng ngùng cười nói: "Thực xin lỗi, cô vừa nói cái gì?"

Trong mắt cô hiện lên một chút nghi vấn, nhưng có lẽ là vì cấp bậc, trên mặt vẫn cười nói: "Đã có thông báo hành khách lên máy bay."

Kiều Vũ Tụng nghe xong suýt đổ mồ hôi lạnh vì sự chậm trễ, vừa quay đầu lại thì thấy một nữ hành khách xách chiếc hộp vuông, bước vào khoang với vẻ mặt cô đơn, vội vàng nói: "Chào mừng lên máy bay. "

"Chào mừng lên máy bay!" Số 3 theo nữ hành khách lên khoang hạng nhất.

Kiều Vũ Tụng đứng ở chỗ cũ chào đón các hành khách khác, một lúc sau anh mới mơ hồ nghe thấy số 3 với nữ hành khách vừa rồi có chút bất đồng, nên bước nhanh vào và nhắc nhở: "Tiểu Tuyết, cô ấy mua 2 ghế, nên cô ấy muốn đặt chiếc hộp ở ghế khác, hãy để cô ấy đặt. Cô có thể giúp cố định bằng dây an toàn. "

Sau khi nghe xong, số 3 đã mở to mắt không tin nổi.

Nữ hành khách tỏ vẻ biết ơn, Kiều Vũ Tụng mỉm cười thông cảm với cô và tiếp tục đi chào đón hành khách.