Tương Ngữ

Chương 51: Xuyên mây -1




Trước khi trở về Thành phố Tây, Tống Vũ Tiều đưa Kiều Vũ Tụng đến sân bay tham gia cuộc họp chuẩn bị.

Phút cuối cùng chia tay, cậu đột nhiên nói với anh, mấy ngày kế tiếp điện thoại di động của mình sẽ không sử dụng được, nếu Kiều Vũ Tụng gửi tin nhắn, cậu cũng không thể nhận được. Nếu gặp bất cứ chuyện gì, Kiều Vũ Tụng có thể trực tiếp ghi lại lời nhắn, cậu sẽ liên lạc ngay khi điện thoại có tín hiệu liên lạc.

Kiều Vũ Tụng có thể có chuyện gì? Nhiều năm trôi qua, một mình anh phiêu lưu ở bên ngoài, dù có độc thân hay không, anh cũng thích tự mình giải quyết mọi việc. Kỳ thực nghĩ kỹ lại, ngay cả khi anh qua lại với Tống Vũ Tiều, người sau cũng không thể cho anh bất kỳ sự giúp đỡ đáng kể nào. Anh cảm thấy rằng Tống Vũ Tiều nhất định cũng nhìn ra được.

Thế một người không cô đơn, không hiu quạnh thì làm sao còn muốn yêu đương?

Có lẽ đó là cảm giác muốn liên lạc ngay cả khi không có việc gì. Như Tống Vũ Tiều đã nói, chỉ cần thừa nhận rằng anh yêu thích, anh không cần phải "tìm kiếm rắc rối" nữa.

Vào ngày bay thay thế, anh đã đến sân bay, mà nó còn là chặng bay dài nữa. Nghĩ rằng ngày hôm sau là lịch trình chính thức, là ngày đầu tiên của bay ba chặng, Kiều Vũ Tụng cầu nguyện rằng chuyến bay hôm nay sẽ không bị delay.

Làm xong kiểm tra nồng độ rượu, Kiều Vũ Tụng đến phòng họp và nhìn thấy các đồng nghiệp trong phòng đang xì xào.

Nhưng khi họ phát hiện anh đi vào, ngay lập tức thay đổi chủ đề.

Tuy rằng các nàng vẫn mặt mày hớn hở như cũ, mà Kiều Vũ Tụng liếc mắt một cái liền nhìn ra các nàng đang nói không phải là việc lúc nãy.

"Chuyện gì vậy mọi người?" Những người này anh chưa quen thuộc với ai, sau khi ngồi xuống, anh tò mò hỏi.

Một cô gái tóc ngắn cười nói: "Không có chuyện gì, hôm nay chỉ nói chuyện phiếm của đội trưởng."

"Thật sao?" Kiều Vũ Tụng nghĩ nếu hỏi thêm nữa, anh cũng sẽ không nghe được câu chuyện phiếm thú vị nào, đơn giản là không hỏi.

Tiếp viên trưởng tuy rằng trẻ tuổi, lại hay lải nhải, cuộc họp trước chuyến bay kéo dài 40 phút, tất cả những người có mặt ở cuối buổi đều ngáp dài.

Lên xe trung chuyển, Kiều Vũ Tụng lấy sổ ghi chép nhét vào vali lên máy bay, xong lấy điện thoại ra, muốn gọi điện thoại cho Tống Vũ Tiều, anh nhìn thấy một cô gái nhỏ ngồi bên cạnh, anh lại cất điện thoại đi.

"Anh Kiều, hình như lần đầu tiên chúng ta bay cùng nhau nhỉ?" Giọng cô ấy nghe rất ngọt ngào, nhưng dáng vẻ lại rất bình thường.

Kiều Vũ Tụng đã chuẩn bị sẵn tâm lý và không có ý định tìm hiểu kỹ về họ, nhưng khi đồng nghiệp đến gần, anh không thể làm ngơ, bởi vì trong công ty, anh không biết lúc nào mình sẽ đắc tội với ai.

Nhìn thấy cô gái này tuổi còn trẻ đã có thể làm tiếp viên trưởng khoang sau giống như mình, Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng không thể làm lơ cô ấy nên gật đầu, "Vâng, trước đây chưa từng bay cùng."

"Chúng ta có lịch trình khác nhau, không có nhiều cơ hội để gặp." Cô ấy nói, "Tôi tên là Hoàng Mộng Giai, đã bay được 3 năm."

Mới bay 3 năm? Kiều Vũ Tụng kết luận rằng lý lịch của cô không bình thường, anh liền giới thiệu bản thân.

Nghe xong, cô lập tức nói: "Nghe nói anh Kiều từng ở trụ sở, thường bay tuyến quốc tế?"

Hóa ra cô đã nghe nói đến anh từ lâu, Kiều Vũ Tụng cảm thấy lời giới thiệu bản thân vừa rồi là thừa. Mặc dù không biết trong hồ lô của cô bán thuốc gì, Kiều Vũ Tụng vẫn thành thật gật đầu: "Không phải bay thường xuyên, nhưng mọi chu kỳ đều sẽ có lịch."

"Ồ ..." Cô ghé vào tai anh, nhỏ giọng hỏi "Căn cứ của chúng ta mới mở tuyến quốc tế, đang thiếu tiếp viên trưởng, anh có nghe nói không?"

Kiều Vũ Tụng thực sự có nghe nói Cẩm Dung sẽ sớm mở hai đường bay quốc tế mới, để bay đến châu Âu, nhưng anh chưa bao giờ nghe nói về việc thiếu tiếp viên trưởng. Anh lắc đầu, khó hiểu trước sự bí ẩn của cô, và nói, "Tôi chưa nghe nói, có phải là thông tin nội bộ không?"

Cô bĩu môi không tán thành nói: "Không phải nội bộ, chỉ là có người muốn giấu diếm thôi."

Nhìn vẻ mặt của cô, Kiều Vũ Tụng không khỏi nghĩ đến cuộc trò chuyện với những người khác trước cuộc họp, nhưng thật không tiện nghĩ lại. Anh không quan tâm đến các chuyến bay quốc tế, đặc biệt là sau khi gặp lại Tống Vũ Tiều, anh muốn ở lại Trung Quốc càng nhiều càng tốt.

"Cô muốn ứng tuyển?" Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng cô đang nói chuyện phiếm.

"Tôi có thể làm gì đây? Tôi không có đủ trình độ, tiếng Anh lại không tốt. Tôi còn phải thi tuyển nữa đây." Nàng nhẹ giọng lại nói "anh Kiều, anhkinh nghiệm phong phú, đã bay nhiều năm như vậy, đã đến lúc thăng chức rồi, tuyến Quốc tế, đãi ngộ tốt hơn nhiều. "

Kiều Vũ Tụng không có quan tâm.

Có lẽ thấy anh thờ ơ, Hoàng Mộng Giai kỳ quái nói: "Anh không muốn thăng chức sao? Cơ hội tốt như vậy. Đừng để một số người không xứng được lợi!" Nói xong, cô hướng phía sau chớp chớp mắt

Có vẻ như anh đã bị lôi kéo vào cuộc xung đột nội bộ nhóm của họ. Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm trong lòng, bởi vì thân phận khác thường của cô, nên không tiện từ chối trực tiếp, nói: "Để sau đi, tôi sẽ tìm hiểu tình hình."

Cô gật đầu lia lịa.

Cách đây không lâu, anh mới nghe nói trụ sở chính công khai tuyển tiếp viên trưởng, bây giờ lại nghe nói tuyến quốc tế ở Căn cứ Cẩm Dung tuyển tiếp viên trưởng. Nhắc lại lý do mà anh đã đề cập khi tám chuyện trời đất với Kỷ Vi Ny, Kiều Vũ Tụng chỉ mong đừng gặp lại cô trong lúc này.

Dù đường bay liên chuyến rất dài, nhưng rất may Kiều Vũ Tụng - vị trí số 3 chỉ đảm nhiệm khoang lái và khoang hạng nhất. Những người ở khoang lái tính tình tương đối, giao tiếp dễ dàng; trong bốn chuyến bay, không có hành khách nào khó khăn trên khoang hạng nhất, Kiều Vũ Tụng đã kết thúc dễ dàng.

Điều đáng tiếc duy nhất là ban đêm trở về căn cứ bị hoãn 2 tiếng, sau khi máy bay hạ cánh, không có thông báo từ đài quan sát không lưu và máy bay không thể hạ cánh đến bãi đậu được chỉ định. Kiều Vũ Tụng cảm thấy rằng mình sắp chìm vào giấc ngủ.

Kiều Vũ Tụng trở về căn hộ, đã là 2h sáng.

Chuyến bay tiếp theo là lúc 10h, anh chỉ có chưa đầy 6 giờ để nghỉ ngơi.

Anh đi tắm, mà mí mắt gần như khép lại, sau đó dọn dẹp, sắp xếp lại vali.



Lúc trước qua đêm ở Tích Tân, Kiều Vũ Tụng giữ thẻ kiểm soát ra vào và chìa khóa nhà của Tống Vũ Tiều. Vừa rồi gặp mặt, anh quên trả lại cho cậu, hiện tại đang cầm trong tay, Kiều Vũ Tụng suy nghĩ có cần phải trả lại không.

Nếu ở lại qua đêm ở Tích Tân, tại sao không ở nhà của Tống Vũ Tiều?

Mặc dù những ngày này anh không thể liên lạc được với Tống Vũ Tiều, nhưng anh cảm thấy rằng với mối quan hệ hiện tại của họ, anh có thể không cần hỏi ý kiến ​​của Tống Vũ Tiều. Ý nghĩ đó hiện lên trong đầu anh, Kiều Vũ Tụng vừa thấp thỏm vừa đắc ý. Anh thậm chí tự hỏi lúc trước Tống Vũ Tiều yêu cầu anh giữ thẻ phòng, có phải đã dự liệu được ngày này.

Cho dù như vậy, lễ phép cùng cẩn thận, Kiều Vũ Tụng vẫn gửi cho cậu tin nhắn: Ngày mai anh có chuyến bay đến Tích Tân, qua đêm sẽ ở lại nhà em.

Anh định gửi một câu hỏi, nhưng nghĩ rằng Tống Vũ Tiều mấy ngày sau mới đọc được tin nhắn này. Nên đơn giản chỉ gửi tin nhắn thông báo.

Sau bổ sung thêm một tin: Thứ ba, anh sẽ bay ba chặng. Chặng thứ hai là Xuân Lâm bay Tích Tân, có dừng lại ở thành phố Tây. Không biết khi nào em về Tích Tân? Lúc đó em vẫn ở Thành phố Tây sao?

Kiều Vũ Tụng không mong đợi tin nhắn gửi đi sẽ được hồi âm, anh đặt điện thoại sang một bên và nhắm mắt ngủ.

Tuy rằng Tống Vũ Tiều nói trước mấy ngày tới không liên lạc được, nhưng tin nhắn gửi đi cũng không có hồi âm, Kiều Vũ Tụng cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Trên chuyến bay đến Tích Tân, bất cứ khi nào có thời gian rảnh, anh đều không khỏi đắn đo có nên ở nhà Tống Vũ Tiều không.

Tại sao Tống Vũ Tiều không nói khi nào mới liên lạc với anh?

Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng trong lòng không nhịn được có chút oán giận.

Tin tức của Kỷ Vi Ny là thật, lúc trò chuyện trên máy bay, Kiều Vũ Tụng nghe được những tin tức tương tự từ những tiếp viên hàng không khác.

Thấy Kiều Vũ Tụng không biết gì, họ cười và nói rằng anh quá "Phật hệ". Tuy nhiên, tin tức của Hoàng Mộng Giai cũng được lan truyền rộng rãi, Kiều Vũ Tụng nhìn ra được có 2 tiếp viên hàng không khao khát vị trí tiếp viên trưởng tuyến quốc tế hơn cả trụ sở chính. Nhưng đến cuối câu chuyện, họ khách sáo nói thêm rằng họ không có cơ hội.

Sau khi cuộc họp kết thúc, Kiều Vũ Tụng mở điện thoại, vẫn không thấy Tống Vũ Tiều trả lời.

Anh mở phần mềm tin tức trên điện thoại di động và tìm kiếm từ khóa, nhưng không thấy tin tức nào liên quan đến thành phố Tây.

Kiều Vũ Tụng bất lực. Cô gái đi cùng anh hỏi anh ở đâu, có muốn đi taxi chung không, anh suy nghĩ rồi nói anh ở nhà một người bạn.

Lần thứ hai ở nhà Tống Vũ Tiều, cảm giác phi thường kỳ diệu.

Kiều Vũ Tụng vẫn chưa quen thuộc với nơi này, nhưng trong khoảng thời gian vừa qua không có ai đến đây, dép vẫn nguyên chỗ anh đã để trước khi rời đi, gối dựa trên ghế sofa cũng vậy.

Những khối LEGO trên bàn cà phê vẫn được giữ nguyên.

Ngổn ngang, Kiều Vũ Tụng nhìn thấy bộ đồ ăn và đũa đặt trên mặt bàn, và nhớ lại vẻ ngoan đạo và lén lút của mình khi vào nhà lần đầu, anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Lần này, anh thoải mái hơn rất nhiều.

Khi sử dụng sữa tắm và dầu gội của Tống Vũ Tiều, anh không còn kiểm soát số lượng nữa; khi sử dụng sữa rửa mặt và nước cạo râu của Tống Vũ Tiều, anh không cố gắng làm mọi thứ giống hệt như trước nữa.

Sau khi tắm xong, Kiều Vũ Tụng bật TV lên. Tối thứ 7 không thiếu show tạp kỹ, anh chọn show truyền hình thực tế đời thường để xem để giết thời gian trước khi đi ngủ.

Sau khi xem một lúc, mi mắt của Kiều Vũ Tụng đánh nhau. Nhưng anh vẫn không nỡ đi ngủ, anh do dự hồi lâu đối mặt với đồ chơi Lego trước mặt, cuối cùng cũng không xếp lại.

Suy nghĩ một chút, anh trở lại phòng ngủ và lấy hộp đàn Cello đặt bên rèm cửa sổ.

Lần trước ở nhờ, Kiều Vũ Tụng đã phát hiện ra chiếc hộp lớn này, nhưng lúc đó anh bị thu hút bởi những thứ trong phòng và không còn sức lực để thắc mắc đó là gì. Lần này, anh nhận ra rằng có thể là một loại nhạc cụ nào đó bên trong, khi mở hộp ra đó là một cây đàn Cello.

Tống Vũ Tiều chơi đàn Cello, chẳng trách cậu thích nghe nhạc cổ điển bản đàn Cello.

Cảm giác dây đàn, từ dày đến mỏng, thậm chí anh còn không nhận ra khi mình ấn mạnh vào dây, nhưng khi Kiều Vũ Tụng bắt đầu bắt chước một nhạc công, anh cảm thấy đầu ngón tay đau nhức. Anh xoa xoa đầu ngón tay tê dại, nhớ đến vết chai trên đầu ngón tay của Tống Vũ Tiều, chợt nhận ra đó là dấu vết lưu lại khi cậu luyện đàn.

Không biết lúc Tống Vũ Tiều chơi đàn Cello trông như thế nào. Kiều Vũ Tụng tưởng tượng ra chiếc đàn Cello trông hơi cũ kỹ này.

Cảm giác đầu ngón tay xoa sau tai của Tống Vũ Tiều đột nhiên trở nên rõ ràng, không thể giải thích được, tai của Kiều Vũ Tụng nóng lên.

Anh đóng hộp đàn, đặt nó trở lại vị trí cũ và nằm trên giường.

Kiều Vũ Tụng mở app nghe nhạc trong điện thoại di động ra, nhớ lại và tìm kiếm "On the Wings of Song" trong hộp tìm kiếm.

Nhìn thấy kết quả, anh sững sờ một lúc - hóa ra anh đã sưu tầm bài hát này từ lâu, nhưng chẳng có chút ấn tượng nào.

Khi anh nhấp vào bài hát mà anh đã lưu, âm thanh của piano phát ra từ điện thoại. Nghe thấy không giống bài hát trên điện thoại di động của Tống Vũ Tiều, anh tự hỏi tại sao mình lại lưu nó.

Cho đến khi anh nhấp vào bài hát trong album có đoạn piano - câu trả lời đã được tiết lộ.

"On the Wings of Song", tiếng Đức là "auf fgeln des gesanges". Lý do tại sao Kiều Vũ Tụng lưu bản nhạc piano này, là vì anh đã xem bộ phim có bài hát này làm nhạc phim. Ngày công chiếu của bộ phim là 13 năm trước, tựa phim là: "Cuộc sống trong rừng sâu "(nguyên văn<你曾在的森林> )

Đây có phải là lý do Tống Vũ Tiều thu bản nhạc Cello cùng tên? Hay đơn giản là cậu thích đàn Cello?

Trái tim của Kiều Vũ Tụng đang đập loạn, nếu không trực tiếp hỏi Tống Vũ Tiều anh sẽ không có đáp án. Tuy nhiên, anh sẽ không hỏi Tống Vũ Tiều đâu. Dù câu trả lời là gì thì anh cũng thấy vui sướng vì nó.



Điện thoại lặp lại đoạn piano này, Kiều Vũ Tụng từ từ chìm vào giấc ngủ.

Thức dậy, vẫn không có tin tức Tống Vũ Tiều. Anh thử gọi cho Tống Vũ Tiều, chỉ có âm thanh của hệ thống: thuê bao tạm thời không liên lạc được.

Không quen biết bất kỳ bạn bè nào Tống Vũ Tiều cũng thật bất tiện, Tống Vũ Tiều vừa biến mất, anh không biết được bất cứ tin tức gì.

Chủ nhật chỉ có một chuyến bay trở về Cẩm Dung, nhưng vì ngừng giữa chừng kéo dài tới 5 giờ. Kiều Vũ Tụng xem xét các động thái của chuyến bay trong ngày, có vẻ như không thể tránh khỏi chậm trễ. Dù vậy, anh vẫn phải tham gia buổi họp trước chuyến bay theo đúng thời gian quy định.

Kiều Vũ Tụng đến gần buổi trưa mới ra ngoài.

Trước khi đi, anh xếp dép gọn gàng và tùy ý, không còn cố tình sắp xếp như trước nữa.

Kiều Vũ Tụng đi ra ngoài, khi đóng cửa lại, anh nghe thấy tiếng hàng xóm đóng cửa.

Anh giật mình, quay đầu lại thì thấy không phải là bà cụ lần trước anh gặp, là một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đeo kính cận.

Người bên kia tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy anh bước ra từ nhà Tống Vũ Tiều.

Kiều Vũ Tụng không biết bình thường Tống Vũ Tiều trong ấn tượng của hàng xóm như thế nào.

Làm sao họ lại kinh ngạc khi gặp anh, trong tiềm thức anh cảm thấy xấu hổ.

Ngay sau đó, ánh mắt của người bên kia chuyển từ ngạc nhiên sang tò mò, rõ ràng không ngừng soi mói anh.

Kiều Vũ Tụng rất xấu hổ, nhưng anh vẫn giữ nụ cười lịch sự trên môi và chủ động: "Xin chào."

"Xin chào." Anh ta khẽ gật đầu, "Anh là người nhà của Tống Vũ Tiều?"

Bà cụ đã hỏi câu tương tự trước đây, có vẻ như nếu không phải quan hệ thân mật như người nhà, Tống Vũ Tiều sẽ không giữ lại qua đêm. Chẳng lẽ, đơn vị của họ đã có những quy định liên quan? Nghĩ đến đây, Kiều Vũ Tụng không khỏi mừng thầm nói: "Ừm. Tôi đang đi công tác, nên tạm thời ở lại nhà cậu ấy."

Anh ta trầm ngâm gật đầu.

Hai người cùng nhau đợi thang máy, Kiều Vũ Tụng do dự một lúc rồi hỏi: "Anh là đồng nghiệp của Tống Vũ Tiều phải không?"

"Ồ, vâng." Anh ta dường như đang suy nghĩ điều gì đó, khi nghe thấy lời anh nói, có chút giật mình.

Khi thang máy đến, họ cùng lúc bước vào thang máy. Kiều Vũ Tụng nhấn nút ở tầng một, còn anh ta đi đến tầng hầm.

Không có quảng cáo trong thang máy, bầu không khí yên tĩnh một cách kỳ lạ. Đột nhiên, người đàn ông nói: "Hình như cậu ấy đang đi công tác."

Anh hơi lo lắng, trả lời: "Đúng rồi. Cậu ấy đã đưa chìa khóa phòng cho tôi trước khi rời đi." Nói xong, anh thấy người đàn ông gật đầu, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Kiều Vũ Tụng không hiểu ra sao, đột nhiên nghĩ đến Tống Vũ Tiều có thể không công khai trong đơn vị? Nếu vậy, những gì anh vừa nói có phải là hiểu lầm không?

Anh bị suy nghĩ của mình dọa sợ đến toát mồ hôi lạnh, rất nhanh nhớ tới bạn trai cũ của Tống Vũ Tiều là đồng nghiệp cùng đơn vị. Nghĩ như vậy, Tống Vũ Tiều đồng tính luyến ái đã công khai trong đơn vị làm việc.

"Anh ..." Giọng nói ngập ngừng của người đàn ông cắt ngang dòng suy nghĩ của Kiều Vũ Tụng, khi Kiều Vũ Tụng nhìn anh ta, anh ta hỏi: "Hai người hẹn hò lâu chưa?"

Nghe đến đây, Kiều Vũ Tụng suýt sặc nước miếng. Anh vừa lúng túng vừa hoảng sợ, nhưng việc Tống Vũ Tiều công khai đã được xác nhận.

Kiều Vũ Tụng không biết phải trả lời như thế nào, nếu anh nói chỉ là bạn bè, sẽ giải thích thế nào về "người nhà" mà anh vừa nói? Sau khi do dự, anh cảm thấy Tống Vũ Tiều cũng sẽ không để ý, liền trả lời: "Cũng không lâu lắm, chỉ mới gần đây thôi." Nói xong, anh rõ rang thấy hai má mình nóng bừng.

Người đàn ông chớp mắt và lẩm bẩm, "Như vậy..."

Kiều Vũ Tụng thực sự không thể hiểu được ý của anh ta, anh dùng một nụ cười để che đi sự xấu hổ của mình và hỏi: "Sao vậy?"

"Ồ, không, tôi nghĩ là khá nhanh." Người đàn ông cười nhạt.

Anh thấy hoang mang.

"Chính là, tôi và cậu ấy vừa chia tay không bao lâu." Anh ta nhún vai.

Nghe đến đây, Kiều Vũ Tụng vô cùng sửng sốt.

Người đàn ông tò mò nhìn anh, đột nhiên cười tự giễu, sờ sờ chóp mũi, nói: "Dù sao, cậu ấy luôn làm việc rất hiệu quả. Làm việc gì cũng đều nắm chắc phần thắng trong tay."

Kiều Vũ Tụng không biết làm sao tiếp lời này, nhưng may mắn là thang máy rất nhanh đến tầng một.

Sau khi cửa thang máy mở ra, anh cười gượng với người yêu cũ của Tống Vũ Tiều, anh nói: "Tôi đi trước."

"Vâng, tạm biệt." Anh ta lịch sự gật đầu chào.

Kiều Vũ Tụng nhìn vào khuôn mặt của anh ta một lần nữa - là một nhà nghiên cứu khoa học quá mức đẹp trai.