Tương Ngữ

Chương 49: Che lấp -7




Liên tiếp vài tiếng còi xe vang lên khiến Kiều Vũ Tụng tỉnh giấc. Anh mở mắt ra, nhìn thấy dòng xe cộ tấp nập bên ngoài, lúc này mới nhận ra họ đã về tới Cẩm Dung từ lúc nào.

Nhạc trong xe vẫn phát ra từ danh sách nhạc của anh, Tống Vũ Tiều đã đeo tai nghe được một thời gian. Kiều Vũ Tụng khẽ cau mày, cầm điện thoại đang sạc lên và liếc nhìn nguồn điện.

Xác nhận rằng nó đã được sạc đầy, anh tắt nhạc.

Ngay sau đó, Tống Vũ Tiều nhìn về phía anh hỏi: "Anh tỉnh rồi à?"

"Ừm." Kiều Vũ Tụng cất điện thoại vào túi và nói, "Nếu không muốn nghe, em có thể tắt âm thanh đi. Dù sao anh ngủ cũng không nghe được. Muốn nghe cái gì, kết nối trực tiếp với điện thoại của em là được. "

Cậu đầu tiên là không hiểu, sau đó nói: "Em không có vấn đề, tai nghe là nghe hướng dẫn điều hướng."

Chính mình hiểu lầm, Kiều Vũ Tụng ngay lập tức xấu hổ. Lúc này, kết nối điện thoại di động với Bluetooth đã quá muộn nên phải đáp ứng một cách khô khan " Ừm". Anh cố gắng thay đổi chủ đề, "Đã đến đường Bắc Trung Sơn rồi."

"Ừ." Tống Vũ Tiều không biết đường đi, chỉ nghe giới thiệu trong điều hướng. Cậu thấy Kiều Vũ Tụng rõ ràng đã thông thuộc đường xá ở đây, liền nói: "Xem ra em không cần nghe điều hướng nữa."

Nhìn thấy cậu tháo tai nghe, Kiều Vũ Tụng lại xấu hổ lần nữa vì hiểu lầm vừa rồi, anh không biết có phải Tống Vũ Tiều đang cố ý làm mình lúng túng hay không. Anh nở nụ cười nhàn nhạt.

"Tiếp theo chúng ta sẽ đi như thế nào?" Tống Vũ Tiều hỏi khi sắp đến ngã tư đường.

Kiều Vũ Tụng vội vã nhìn đường, nói: "Rẽ trái đi."

Tống Vũ Tiều nghe xong, nháy đèn xi nhan bên trái, nhìn vào gương chiếu hậu rồi chuyển làn đường.

Không có tiếng nhạc, bầu không khí yên tĩnh khiến Kiều Vũ Tụng lo lắng. Anh chợt nghĩ: Tống Vũ Tiều chọn đeo tai nghe định vị thay vì chuyển điện thoại di động kết nối Bluetooth, có phải vì không muốn âm thanh dẫn đường đánh thức anh không?

Nếu là sự thật, đổi lại lúc trước, Kiều Vũ Tụng cảm thấy Tống Vũ Tiều bên ngoài rất ôn nhu, nhất định anh sẽ hoài nghi ý nghĩ của mình. Nhưng cố tình, Tống Vũ Tiều nói rằng muốn theo đuổi anh.

Anh không thể chấp nhận được em, nhưng ít nhất từ ​​bây giờ, anh có thể hiểu rằng mỗi lần em lấy lòng anh, đối xử tốt với anh, anh có thể lý giải là vì em yêu thích anh."Nhớ đến lời Tống Vũ Tiều mới nói, anh lại thấy lúng túng, còn lại là Tống Vũ Tiều rất ôn nhu chăm sóc.

Một đường lái xe, cuối cùng hơn 10h tối cũng về tới, tầng dưới của căn hộ độc thân mà Bắc Hàng đã chuẩn bị cho các nhân viên ở Cẩm Dung.

"Chúc anh ngủ ngon." Tống Vũ Tiều nhìn anh cởi dây an toàn, nói.

Nghe vậy, động tác Kiều Vũ Tụng chần chờ rất nhiều.

Trong xe không có mở đèn, anh không thể nhìn rõ mặt Tống Vũ Tiều, mặc dù có thể nhìn rõ nét mặt và biểu cảm của cậu, nhưng anh không cách nào nhận biết cậu có mệt mỏi hay không.

Giữa chừng đã nghỉ ngơi trong trạm dừng chân trên đường, mà Tống Vũ Tiều đã lái xe một quãng đường dài 6 tiếng. Cứ nói lời chia tay như thế này, không cần hỏi cậu làm gì tiếp theo, về tình về lý đều không được, chưa kể, Kiều Vũ Tụng cũng không nhịn được quan tâm.

"Chờ một chút, em đi đâu nghỉ ngơi? Đã rất muộn rồi." Kiều Vũ Tụng hỏi xong, vì sợ cậu "chớp lấy cơ hội", nói thêm, "Không thể trực tiếp lái xe trở về, đúng không? Có một khách sạn ở đây, tại căn cứ của bọn anh. Anh sẽ đưa em đến đó, còn được giảm giá. "

Tống Vũ Tiều vẫn nghĩ về những người Nga. Trước đó, cậu đã gọi cho Thiệu Tuấn Huy để xác nhận đoàn chuyên gia người Nga sẽ đến vào buổi trưa, phải mất 6h để lái xe trở lại thành phố Tây, Tống Vũ Tiều không có ý định ở lại Cẩm Dung.

"Không đi, bây giờ cũng không muộn, em sẽ về thẳng. Nghỉ ngơi ở trạm dừng chân là được." Tống Vũ Tiều nói.

Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng không kềm được sự lo lắng của mình, nói: "Như vậy sao được? Em đã lái xe 6 tiếng, bây giờ còn là ban đêm, không nghỉ ngơi một chút mà lên đường, lỡ có chuyện làm sao bây giờ?"

Giọng điệu của anh rất căng thẳng, Kiều Vũ Tụng ngẩn người một lúc, sau khi suy nghĩ xong mới nói thật: "Ngày mai có vài chuyên gia Nga tới, lãnh đạo yêu cầu em tham gia chiêu đãi. Họ sẽ đến vào trưa mai, nên em phải về càng sớm càng tốt. Nếu nghỉ ngơi một đêm, chắc chắn là quá muộn, sáng mai cũng không có chuyến bay nào đến Thành phố Tây. "

Kiều Vũ Tụng không ngờ lịch làm việc của Tống Vũ Tiều lại kín như vậy, nghe xong thì ngạc nhiên nhưng rồi nghĩ lại có vẻ như anh đã thiếu sót.

—— Tống Vũ Tiều đang đi công tác, làm sao có thể rảnh rỗi? Anh suy nghĩ một chút liền hỏi: "Biết phải về ngay, còn chở anh tới đây?"

"Ai bảo anh thà rằng ngồi 6 tiếng xe lửa, cũng muốn đi gặp em?" Tống Vũ Tiều trêu ghẹo nói, "Còn là vé đứng."

Kiều Vũ Tụng yên lặng, trong một lúc không thể phân biệt được ai đúng ai sai. Có lẽ, không ai sai, nhưng khi họ bày tỏ ý yêu thích của mình, họ đã quá tranh giành nhau.

"Vậy thì... nếu không ..." Kiều Vũ Tụng bĩu môi, "Em lên lầu nghỉ ngơi ở chỗ của anh một lát? nhắm mắt lại vài tiếng rồi lên đường, có còn hơn không."



"Không phải nói rằng các chuyên gia Nga sẽ đến vào buổi trưa sao? Dù sao thì anh cũng phải ra ngoài vào lúc 3 giờ sáng. chúng ta hãy đi cùng nhau. Em xuất phát lúc 3 giờ, có thể trở lại Thành phố Công nghệ trước 10h, phải không? Tranh thủ thời gian, đừng chậm trễ. "

Lời nói của anh dường như đã trải qua nhiều lần cân nhắc, Tống Vũ Tiều khẽ mỉm cười, hỏi: "Để em lên lầu, anh không sợ em sẽ làm gì anh sao?"

Kiều Vũ Tụng lỗ tai nóng lên: "Em dám?"

Cậu bật cười, hỏi: "Xe đậu chỗ nào?"

Không ngờ trò đùa của cậu lại kết thúc nhanh như vậy, Kiều Vũ Tụng hơi run, nhanh chóng chỉ cậu lái xe vào bãi đậu.

Kiều Vũ Tụng biết rằng anh rất thích Tống Vũ Tiều, cho đến bây giờ, cả anh và Tống Vũ Tiều đều biết rõ điều đó, nhưng anh chỉ không muốn thừa nhận mà thôi.

Vốn là như vậy, chỉ vì anh không chịu thừa nhận, vào lúc Tống Vũ Tiều theo đuổi anh, anh dùng các loại lý do từ chối và chống cự, làm sao có thể gọi là yêu thích? Nghĩ thông suốt, Kiều Vũ Tụng quyết định mời Tống Vũ Tiều lên lầu, về căn hộ của anh để nghỉ ngơi.

Căn hộ độc thân này có thể coi là "nhà" của Kiều Vũ Tụng, nhưng vì anh bay thường xuyên, qua đêm bên ngoài nên anh rất ít lần"về nhà" trong tháng.

"Bình thường, mỗi tháng anhsẽ trở lại 4-5 lần, lúc nghỉ ca. Ở nhà không có nhiều vật dụng". Kiều Vũ Tụng lấy chìa khóa mở cửa, anh chợt nhớ ra còn phải đóng gói hành lý của mình.

Khi cửa căn hộ mở ra, thoang thoảng có mùi ẩm mốc. Tống Vũ Tiều vô thức cau mày, nhưng nhìn chủ nhân của căn hộ, dường như anh không có cảm giác gì khác lạ.

"Bởi vì không về nhà mỗi ngày, anh thường đóng cửa sổ trước khi ra ngoài - không cần cởi giày." Kiều Vũ Tụng nói khi anh bước vào và mở cửa sổ, "Nếu không đóng, người ở bên ngoài, mưa gió bất chợt, không về ngay được thì căn nhà tiêu đời. "

Tống Vũ Tiều giữ cửa và hỏi: "Có muốn để cửa mở cho không khí lưu thông không?"

Kiều Vũ Tụng đoán rằng cậu đang buồn chán, vì vậy anh nói: "cũng được."

Tống Vũ Tiều để cửa mở và bước vào căn hộ.

Dù sao cũng là căn hộ độc thân, diện tích sử dụng rất nhỏ, chỉ chưa đầy 30 mét vuông.

Phòng tắm rộng chưa đầy ba mét vuông, một gian bếp mở đơn giản nằm chật chội ngay lối vào. Nội thất rất đơn giản, một chiếc giường đơn, một chiếc ghế sofa dài, một chiếc tủ đựng quần áo bằng vải, một chiếc bàn nhỏ với chiếc ghế dựa vào tường, và một tấm thảm trải sàn ở giữa phòng.

Căn hộ có ban công phù hợp, nơi có máy giặt. Tống Vũ Tiều đã rất ngạc nhiên khi thấy ban công nhỏ đến kinh ngạc và không thể đặt được bất cứ thứ gì ngoại trừ máy giặt. Quần áo treo ở ban công phía trên máy giặt.

Tống Vũ Tiều nhìn lên là một đồng phục nam tiếp viên hàng không của hãng hàng không Bắc Hàng.

"Uống nước không? Bia thì sao?" Kiều Vũ Tụng lấy bia trong tủ lạnh ra, phát hiện Tống Vũ Tiều đang nhìn bộ đồng phục đang phơi của mình, liền nói: "anh đã giặt vào tối hôm qua, để ngày mai mặc."

Tống Vũ Tiều đưa tay nhận lấy lon bia lạnh, mở ra uống một ngụm, cảm thấy thư thái hơn rất nhiều.

Kiều Vũ Tụng thu quần áo, treo chúng lên móc sau cánh cửa, mở va li và bắt đầu đóng gói hành lý.

"Anh chỉ bay một ngày, có cần đem vali không?" Tống Vũ Tiều đi tới, ngồi xuống bên cạnh anh, tò mò hỏi.

" Cần" Kiều Vũ Tụng thấy cậu có vẻ hứng thú nên lấy đồ vật bên trong ra giới thiệu "Đây là túi đựng giấy tờ tùy thân, đựng chứng minh thư, chứng chỉ đào tạo tiếp viên hàng không và giấy đăng ký lịch bay."

"Có những thứ này mới có thể lên máy bay. Ngoài ra, anh có mang theo một bộ đồng phục, có thể thay đổi nếu có sự cố giữa chừng và đồng phục bị bẩn. Trong này có các vật dụng chăm sóc cá nhân, xịt dưỡng ẩm, xịt thơm miệng, khăn lau, phấn rôm và dao cạo râu. "

"Em có thể xem một chút không?" Tống Vũ Tiều hỏi.

Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng không có gì bên trong đó, nên anh đưa cho cậu chiếc túi trên tay.

Tống Vũ Tiều vừa mở túi vừa xem nội dung bên trong, vừa nghe anh nói tiếp.

"Cuốn sổ nhỏ này được sử dụng nhiều trong cuộc họp trước chuyến bay. Dùng để ghi chú lại những điều cần chú ý trong chuyến bay ngày hôm đó, chẳng hạn như các dịch vụ mà hành khách có thẻ đã đặt trước, và các yêu cầu đặc biệt. "

Không có gì trong va li Kiều Vũ Tụng. Sau một lúc, anh nói,"Thông thường nữ tiếp viên hàng không mang nhiều đồ hơn bọn anh. "

Tống Vũ Tiều do dự, lấy bao cao su (BCS) trong túi ra, hỏi: "Bọn họ có mang theo cái này không?"



Kiều Vũ Tụng giật mình, vội vàng giật lại trên tay cậu rồi bỏ BCS lại vào túi. Nhưng khóa kéo của chiếc túi bị hở một nửa, Kiều Vũ Tụng lại lấy BCS ra, đứng dậy bỏ vào hộp đựng đồ trên bàn.

Nhìn vành tai đỏ bừng của anh, Tống Vũ Tiều không khỏi nhíu mày. Cậu không biết Kiều Vũ Tụng đang tức giận hay chỉ đơn giản là xấu hổ.

Trước khi gặp lại anh, Tống Vũ Tiều đã nghe nói về sự hỗn loạn trong giới tiếp viên hàng không, nhưng cậu luôn cho là định kiến ​​của công chúng, cũng không nhất định là sự thật. Bây giờ trong đồ dùng cá nhân Kiều Vũ Tụng có BCS, Tống Vũ Tiều hoài nghi đồn thổi kia có phải là thật hay không.

"Hiện tại không phải anh còn độc thân sao?" Tống Vũ Tiều lùi lại phía sau hỏi.

Nghe đến đây, trái tim Kiều Vũ Tụng đập mạnh. Anh hít một hơi thật sâu, không nhìn lại, nói: "Còn độc thân."

Đã như vậy, chỉ có một khả năng mà Tống Vũ Tiều có thể nghĩ ra. Cậu hỏi: "Anh mang theo cái này, sẵn sàng quan hệ với người khác bất cứ lúc nào?"

Giọng cậu không nặng nề, không giống như đang chất vấn, nhưng tâm trạng của Kiều Vũ Tụng chùng xuống. Anh nhìn vào ngày sản xuất của chiếc BCS, date còn mới, anh đã quên bỏ nó vào túi từ khi nào.

Có vẻ như sau khi chia tay với Tạ Hạo Triết.

Nói chính xác, anh mang BCS bên mình cho dù anh có đang trong mối quan hệ với ai đó hay không. Anh bỏ nó trong ví như thói quen. Khi yêu đương việc anh mang theo cũng không có gì là khó hiểu. Giờ anh trong thời kỳ độc thân, anh cũng mang theo, bởi không thể loại trừ khả năng "động lòng", giống như buổi tối nào đó quyết định hẹn hò với Tạ Hạo Triết.

Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ cảm thấy có vấn đề gì, bởi vì nhiều người cũng như vậy. Khi họ làm thủ tục kiểm tra an ninh tại sân bay, nhân viên kiểm tra an ninh không ngạc nhiên khi nhìn thấy BCS trong vali của họ.

Sau khi gặp lại Tống Vũ Tiều, trong lòng anh không hề rối rắm, còn cố ý lấy BCS ra để thể hiện quyết tâm "trung thành" với bản thân. Vì thói quen nên anh luôn mang theo nó, ví dụ như một đồng tiền kỷ niệm trong ví, dù không dùng được nhưng cũng không bỏ ra, thậm chí có lúc quên mất sự tồn tại của nó, giống như vừa rồi.

Đối với câu hỏi của Tống Vũ Tiều, anh không thể phủ nhận rằng đó thực sự là ý định ban đầu của anh. Anh quay lại, gật đầu thừa nhận: "Ừm. Tuy nhiên, không phải anh định quan hệ với ai đó, bất cứ lúc nào, mà anh không muốn khi nó thực sự xảy ra, thì chính mình cái gì cũng không có chuẩn bị."

Tống Vũ Tiều nghe xong liền sửng sốt.

Kiều Vũ Tụng hỏi: "Làm sao vậy? Quan điểm về tình yêu của chúng ta khác nhau? Ví tiền em không có BCS?"

Tống Vũ Tiều thở dài, đứng dậy nói: "Không có."

"Bởi vì em độc thân?" Kiều Vũ Tụng nhìn cậu từng bước đi về phía mình, "Anh đoán, Em là loại người - trừ phi đã có đối tượng yêu đương - sẽ không mua BCS, đúng không?"

Tống Vũ Tiều đi tới trước mặt anh, bất đắc dĩ cười cười, nói: "Đúng vậy."

Nói đến đây, Kiều Vũ Tụng không biết phải tiếp tục cuộc trò chuyện giữa họ như thế nào, anh nhún vai.

Tuy nhiên Tống Vũ Tiều bất ngờ mở rộng vòng tay và đặt 2 tay lên bàn, khóa Kiều Vũ Tụng ở giữa cái bàn và cậu.

Kiều Vũ Tụng sợ hết hồn, vô thức cúi người lùi lại, nhưng phía sau là mép bàn, gần như anh đã ngồi trên bàn. Anh buộc phải đối mặt với khuôn mặt quá gần của Tống Vũ Tiều, tim đập thình thịch dữ dội. Anh cố gắng kiểm soát hơi thở của mình, bởi vì không muốn nghe Tống Vũ Tiều nói gì, nên anh cũng không hỏi gì cả.

Một lúc sau, Tống Vũ Tiều nói nhỏ vào tai anh: "Em khá tức giận. Nhưng mà, vừa rồi nghĩ lại, nếu một lát chúng ta định làm chuyện gì đó mà không có BCS thì không phải đi mua ở dưới lầu sao? Như vậy, nên khen anh mới phải. "

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng hít một hơi thật sâu. Anh lo lắng liếc nhìn Tống Vũ Tiều rồi ngập ngừng nói: "Em dám?"

Tống Dư Kiều nghe vậy liền bật cười, quay đầu nhìn anh, hỏi: "Anh có biết có một câu " Dẫn sói vào nhà" không? "

Kiều Vũ Tụng á khẩu không trả lời được, không những không biết phải trả lời như thế nào mà còn quá căng thẳng để trả lời. Bọn họ rất gần, gần đến lông mi của Tống Vũ Tiều, anh có thể nhìn thấy rõ ràng.

Có thể là do điều hòa trong xe rất khô nên làn da của Tống Dư Kiều có chút bong tróc. Anh có thể nhìn thấy vằn đen trong đôi mắt nâu của Tống Vũ Tiều, cũng như tơ máu trong nhãn cầu, có lẽ là dấu vết của việc lái xe đường dài mệt mỏi.

"Tiểu Tiều..." Kiều Vũ Tụng áy náy mà lắc đầu, "Xin lỗi. Anh không biết. Anh cảm thấy chuyện này... không liên quan gì đến người khác. Nhưng nếu là với em, anh ... "

Tống Vũ Tiều bất ngờ vì bộ dáng xấu hổ của anh, hỏi ngược: "Là không được, hay là hiện tại không được?"

Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên nhìn cậu, phát hiện trong ánh mắt của cậu lộ ra ý cười, rõ ràng không để ý chút nào. Cậu cười rất đẹp. Khi còn nhỏ, Kiều Vũ Tụng căn bản không thấy cậu cười nhiều. Kiều Vũ Tụng chợt nhớ đã từng nghĩ rằng Tống Vũ Tiều là một người thậm chí không liên quan "tình yêu".

Nhớ đến đây, Kiều Vũ Tụng nhếch miệng cười, không quá dè dặt cũng không quá bình tĩnh. Anh trả lời:"Hiện tại không được."

"Được rồi, em biết rồi." Tống Vũ Tiều nở một nụ cười, vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của Kiều Vũ Tụng và hôn lên môi anh.