Tương Ngữ

Chương 44: Che lấp -2




Miễn cưỡng rời khỏi nhà Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng vẫn đi sớm hơn lịch trình, theo thời gian quy định anh gặp gỡ các tiếp viên còn lại của tổ bay, chuẩn bị cho buổi họp trước khi lên máy bay.

Vì tổ bay đã nghỉ đêm ở Tích Tân vào đêm hôm trước, lần này bay trở về Cẩm Dung, lẽ ra lịch bay vẫn cùng nhân viên hôm trước. Vì có một đồng nghiệp không thể tham gia vì lý do sức khỏe, nên Kỷ Vi Ny, đã bay thay.

Kiều Vũ Tụng nhìn thấy Kỷ Vi Ny sắc mặt trầm thấp ngồi ở bên cạnh anh, lớp trang điểm trên mặt có chút bẩn, rõ ràng cô ấy hóa trang rất vội vàng.

Có lẽ vì chú ý đến cảm xúc của Kỷ Vi Ny nên tiếp viên trưởng đã nhắc nhở ê-kíp trong buổi họp phải lên tinh thần đi và không được làm việc với cảm xúc tiêu cực.

Sau buổi họp chuẩn bị, họ cùng nhau bắt xe của đoàn ra sân bay.

Kỷ Vi Ny trang điểm trong xe và phàn nàn với Kiều Vũ Tụng: “Hôm qua em đã bay cả đêm! Ban ngày khách sạn xây dựng, ồn ào đến mức không thể ngủ được. Đột nhiên thông báo em chuẩn bị bay thay, cái quỷ gì vậy! ”

Kiều Vũ Tụng thấy tiếp viên trưởng không muốn để ý đến phản ứng của Kỷ Vi Ny, vì vậy anh an ủi cô bằng giọng thông cảm: “Haizz, biết làm sao giờ? Cũng có lúc bị xui xẻo mà. Lần này Lục Bình đến muộn, bay trở về khẳng định cũng sẽ bị xử phạt.”

“Cô ấy đáng bị trừng phạt, tại sao em phải chịu thay?” Kỷ Vi Ny khịt mũi chỉ vào anh, “Ôi! nhìn anh tinh thần rất tốt nha. Khách sạn đang xây dựng không ảnh hưởng đến anh sao?”

Kiều Vũ Tụng ngượng ngùng nói: “Tôi ngủ ở nhà một người bạn.”

Cô đóng gương trang điểm và nói nhỏ trong khi cất hộp phấn, “Bạn trai anh?”

“Không phải.” Anh cười lúng túng.

“Không phải hay chưa phải?” Kỷ Vi Ny cười, mặt đầy ẩn ý.

Kiều Vũ Tụng yên lặng, suy nghĩ một chút, nói: “Hy vọng sẽ là...”

“Phììì, lo cái gì đâu. Anh thật đẹp trai, lại là người tốt tính, ai có thể không đổ?” Cô dừng lại và thở dài thườn thượt, “Trời ơi, ngày mai em lại bay thay, Thượng Đế hãy phù hộ cho con, tuyệt đối đừng lặp lại” Trong khi nói, cô ấy chắp tay lại và đọc một vài câu, trông có vẻ ngoan đạo hơn bất cứ ai khác.

Kỷ Vi Ny nhắc đến, Kiều Vũ Tụng đột nhiên nhớ ra rằng mặc dù anh nghỉ ca vào ngày mốt, nhưng anh vẫn luôn phải chuẩn bị.

Anh không khỏi cảm thấy bất an. Về phần có chuẩn bị trước hay không, sớm nhất là ngày mai mới được thông báo, anh không có cách nào biết được mình có bị sắp xếp chuyến bay đột ngột vào ngày mốt hay không.

Kiều Vũ Tụng chỉ có thể thầm cầu nguyện trong lòng. Mặt khác, anh nổi lên một tâm lý may mắn: cả năm nay anh không có chuẩn bị bay thay, chắc sẽ không xui xẻo như vậy, lúc anh muốn nghỉ ca phải chuẩn bị thay, đúng không?

Sau khi lên máy bay, tổ bay bắt đầu chuẩn bị đồ đạc và dọn dẹp khoang hành khách.

Kiều Vũ Tụng đi một vòng quanh cabin để kiểm tra độ sạch sẽ.

Khi anh đi đến góc cabin, anh nhìn thấy một đồng xu được đặt ở đó.

Nhìn vào đồng xu mới tinh, tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch. Anh quay lại ngay lập tức, nhìn sang góc đối diện, quả nhiên cũng có một đồng xu.

Tuy không phải lần đầu gặp trường hợp như vậy, nhưng vì quá kỳ vọng nên anh vẫn mong mình sẽ bớt gặp xui xẻo hơn. Đáng tiếc lúc này, anh chỉ có thể tự nhận xui xẻo rồi.

Kiều Vũ Tụng khẽ thở dài.

“Tiểu Kiều!” Tiếp viên trưởng nhận ra anh đang ngẩn người, liền hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ồ, không có gì.” Anh bước đến khoang phía sau và nói, “Tất cả đều sạch sẽ.” Tuy nhiên, có những không sạch sẽ trong khoang hành lý.

Kiều Vũ Tụng quay trở lại khoang sau để kiểm tra công tác chuẩn bị và đợi hành khách.

Không bao lâu, tiếp viên trưởng phát thông báo qua loa: “Cơ trưởng đến, đi lên buồng lái chào hỏi đi!”

Anh ta không phải đến sớm à? Kiều Vũ Tụng đã oán thầm như vậy, anh phải đi vào buồng lái qua lối đi hẹp một lần nữa và đợi phía sau những người khác đã xếp hàng.

Cuối cùng, đến lượt Kiều Vũ Tụng bước vào buồng lái chật chội, khi nhìn thấy cơ trưởng, anh đã choáng váng.

Ngược lại, Lâm Tử Dương bình tĩnh mỉm cười chào hỏi: “Thật là trùng hợp.”



“Ồ, thật trùng hợp.” Kiều Vũ Tụng chào hỏi bắt tay với anh ta, suy nghĩ về điều gì đó, trước khi rời đi, anh nói, “Anh đã đặt tiền xu?”

Lâm Tử Dương kinh ngạc, cười nói: “Ừm, anh đã lên trước một lần. Đừng lo lắng, thời tiết chuyến bay tối nay vẫn ổn, máy bay mới 4 năm, động cơ còn rất mới, trước mắt cũng không có ghi chép bất thường. ”

Anh ta vẫn như trước ân cần tỉ mỉ, Kiều Vũ Tụng thở dài, “Có anh ngồi ở chỗ này, tại sao em phải lo lắng?”

“Haha, chuyến bay vui vẻ.” Lâm Tử Dương nói.

Không biết có phải vì Kiều Vũ Tụng ở trong buồng lái thêm một lúc nữa không, từ bên trong đi ra, anh đối mặt với Kỷ Vi Ny đang đợi bên ngoài, nhận ra nụ cười mờ ám của cô…

Kiều Vũ Tụng đoán rằng cô nghĩ anh đang tán tỉnh bạn trai cũ, cho nên mới có thể cười như vậy.

Trước đây anh và Lâm Tử Dương chia tay trong hòa bình, họ không có nhiều kỷ niệm với nhau. Sau khi chia tay, đã bay cùng nhau vài lần, mỗi khi gặp lại, cả hai đều vui vẻ.

Lại nói, việc có xác chết trong khoang hành lý cũng đủ khiến người ta khiếp sợ, chẳng lẽ gặp cơ trưởng dày dặn kinh nghiệm bay, anh thấy yên tâm bay cùng, không phải là rất bình thường sao?

Không ngờ lúc Kiều Vũ Tụng đi về khoang sau, theo bản năng lại liếc mắt nhìn đồng xu bình an, lại phát hiện đồng xu mất tiêu!

Anh giật cả mình, nghĩ thầm tiếp viên trưởng cùng Kỷ Vi Ny đều là nhân viên kỳ cựu, sẽ không lấy nên anh đã tìm gặp thành viên khác trong tổ bay.

Sau khi Kiều Vũ Tụng hỏi, quả nhiên cô ấy lấy đồng xu ra, vẻ mặt không hiểu nói: “Em tưởng rơi ở chỗ đó, không phải sao?”

“Tất nhiên là không phải. Đồng xu là cơ trưởng đặt. Tôi sẽ để nó trở lại.” Kiều Vũ Tụng nói, và đặt đồng xu trở lại vị trí cũ.

Trong ấn tượng của Kiều Vũ Tụng, mỗi khi bay cùng Lâm Tử Dương, chuyến bay hiếm khi bị hoãn. Lần này cũng không ngoại lệ.

Không phải vậy sao? Mặc dù chuyến bay cất cánh chậm hơn dự định 10 phút do kiểm soát, nhưng cuối cùng chuyến bay đã đến sân bay Cẩm Dung đúng giờ.

Khi họ hạ cánh thì trời đã khuya, Kiều Vũ Tụng đã được nghỉ ngơi nhiều trong ngày nên anh không thấy mệt, mà Kỷ Vi Ny đang rã rời lại bị tiếp viên trưởng gọi tên lần nữa ở phần bình luận trong buổi họp.

“Nhìn cô ta xem thường kìa, bộ không có người ở trên sao?” Cùng trên đường về nhà, Kỷ Vi Ny than phiền, “Em đây là chuẩn bị thay thế, nếu không thì ai muốn bay cùng cô ta? Chờ em thi được vào trụ sở, Không cần phải tiếp tục ở đây xem sắc mặt của cô ta! ”

Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên nói: “Gần đây ở trụ sở có thi tuyển sao?”

Nghe đến đây, vẻ mặt cô sững lại, rõ ràng hối hận vì nói lỡ miệng. Nhưng ngay sau đó, cô hào phóng nói: “Thôi không sao, thời gian tới trụ sở có kế hoạch công khai tuyển tiếp viên trưởng, ai có đủ trình độ trong toàn công ty đều có thể ứng tuyển. Tuy nhiên, giờ chưa có công văn, chỉ nghe nói từ các chị em trong trụ sở. ”

Kiều Vũ Tụng sau khi nghe xong vui mừng, nghĩ thầm nếu như anh thi đậu, lại có thể quay về Tích Tân?

“Nhưng mà không phải tự anh xin chuyển đến đây sao? Giờ muốn trở về?” Kỷ Vi Ny thử thăm dò hỏi.

Thêm một người đăng ký là thêm một đối thủ nữa, Kiều Vũ Tụng đương nhiên đoán được cô đang nghĩ gì. Nhưng mà anh đã có ý tưởng này, nếu bây giờ giả vờ nói rằng không có ý kiến, chẳng phải sau này anh sẽ bị ghét sao? Kiều Vũ Tụng suy nghĩ một chút rồi thỏa hiệp nói: “Quay lại cũng không phải là trọng điểm, quan trọng là có thể thăng lên tiếp viên trưởng, không phải sao? Cẩm Dung bên này con ông cháu cha liên quan còn rất nhiều, muốn thăng chức lên cũng không dễ dàng.”

Cô chớp mắt đồng ý, “Đúng là như vậy.”

Kiều Vũ Tụng rất vui, thầm nghĩ ông trời vẫn không tính là bạc đãi anh.

Thật không may, Thượng Đế rất cố chấp trong việc tuân thủ nguyên tắc công bằng, khi mở cánh cửa này thì phải đóng cánh cửa khác.

Kiều Vũ Tụng thức dậy sớm và đang thu dọn đồ đạc để đến thành phố Tây thì nhận được một thông báo từ phần mềm ứng dụng, báo anh chuẩn bị trước, ngày mai phải bay.

Nhìn thấy tin tức này, tâm trí Kiều Vũ Tụng lập tức nguội lạnh.

Hai ngày nghỉ ca tốt đẹp, giờ chỉ còn một ngày, chuyến bay ngày mai là 5h30 sáng, nghĩa là anh phải dậy trước 3 giờ để chuẩn bị. Anh không có cơ hội nào để ở lại qua đêm tại Thành phố Tây, nếu như bây giờ xuất phát, anh sẽ phải bắt xe lửa trở lại vào ban đêm.

Thật là buồn cười, ban đầu, để được gặp Tống Vũ Tiều, anh đã nói dối rằng anh có lịch bay trong hai ngày tới, kết quả ông trời giúp anh nói dối chu toàn, anh thực sự phải bay.

Quay mắt về phía vali, Kiều Vũ Tụng hoảng loạn. Nếu anh thực sự đến Thành phố Tây và quay trở lại Cẩm Dung sau đó, liệu anh còn đủ sức lực để đáp chuyến bay lúc 5h30 sáng mai không?

Kiều Vũ Tụng ngồi xổm người trước vali, thất vọng. Anh đã từng nghĩ đến việc gọi cho Tống Vũ Tiều hủy cuộc hẹn, nhưng làm sao anh có thể biện minh cho lời nói dối của mình? Hơn nữa, anh không muốn hủy bỏ chút nào.



Từ Thành phố Tây về Cẩm Dung, ngủ một giấc trên xe lửa, chắc cũng không sao.

Kiều Vũ Tụng tuyệt vọng dùng lý do này để thuyết phục bản thân, cuối cùng anh lấy nước hoa định mang cho Tống Vũ Tiều từ trong vali của mình ra. Ngoại trừ những đồ vật có giá trị, anh chỉ mang theo thứ này.

Cứ như vậy, Kiều Vũ Tụng lên đường đến sân bay Cẩm Dung mà không chút do dự.

Trước khi cất cánh, Kiều Vũ Tụng đã gửi thông tin chuyến bay cho Tống Vũ Tiều và hỏi cậu có thể ăn trưa cùng nhau không. Tất nhiên bữa tối cũng được, nhưng Kiều Vũ Tụng lo lắng không bắt kịp chuyến xe lửa trở lại Cẩm Dung, vì vậy anh đã không đề cập đến nó trong tin nhắn.

Kiều Vũ Tụng: Buổi trưa chúng ta ăn gì? Em quen thuộc với Thành phố Tây, em có đề cử nào không?

Tin nhắn gửi lúc 9h sáng, đến 10h30 vẫn không thấy hồi âm. Sau khi hạ cánh, Kiều Vũ Tụng nhìn câu hỏi cô đơn, nghĩ rằng gặp nhau càng muộn, thời gian ở bên nhau càng ngắn, trong lòng càng bất an.

Kiều Vũ Tụng lo lắng đi lại bên ngoài tòa nhà, không nhịn được gọi điện thoại cho Tống Vũ Tiều.

Tuy nhiên, sau giai điệu chờ đợi nhàm chán, thứ mà Kiều Vũ Tụng nhận được là một lời nhắc thuê bao tạm thời chưa liên hệ được.

Sao lại có chuyện này? Trái tim Kiều Vũ Tụng gần như chìm đến tận đáy.

Mới ngày hôm kia, Kiều Vũ Tụng còn xem dự báo thời tiết của Thành phố Tây, trời vẫn nhiều mây và mưa nhẹ. Nhưng bây giờ khi đến đây, thứ anh nhìn thấy là bầu trời quang đãng.

Kiều Vũ Tụng đã từng bay đến Thành phố Tây và nghe các tiền bối của mình nói rằng dự báo thời tiết của thành phố này không thể đo được trong một số tháng, khoa học kỹ thuật của thành phố khoa học công nghệ đôi khi phải thay đổi theo nhu cầu thời tiết thực tế. Vì vậy, trong những tháng đó, về cơ bản không có chuyến bay nào đến Thành phố Tây bị hoãn.

Bầu trời quang đãng lúc này là do những người ở thành phố khoa học công nghệ kia làm, phải không?

Kiều Vũ Tụng nhìn mặt trời chói chang, có chút hoa mắt. Anh chợt nghĩ: Nếu Tống Vũ Tiều có thể hô gió gọi mưa, thì đối với anh có quá nhiều thứ, có lẽ thật sự chỉ có chênh lệch hay không mà thôi.

Vì chỉ có một chuyến bay mỗi ngày nên dịch vụ gọi xe trực tuyến và taxi ngoài sân bay đã tan hết sau khi các hành khách khác rời đi.

Không có xe buýt công cộng và xe buýt sân bay ở đây, bây giờ, Kiều Vũ Tụng có thể vào nội thành thành phố đã là một vấn đề.

Kiều Vũ Tụng nhìn thời gian, đã 11h15 phút. Anh rất buồn bực, nhưng để không bị lỡ chuyến tàu đêm, anh vẫn mở ứng dụng di động để đặt vé xe lửa về Cẩm Dung.

Không ngờ, điện thoại di động vào đượctrang thanh toán, lại có điện thoại của Tống Vũ Tiều gọi đến.

Kiều Vũ Tụng lập tức nghe và nói: “Alo? Tại sao vừa rồi em không nghe điện thoại?”

Không có âm thanh nào ở đầu bên kia.

Phát hiện Tống Vũ Tiều im lặng, Kiều Vũ Tụng sau đó nhận ra rằng giọng điệu của anh quá lo lắng, mang ý chất vấn. Anh sửng sốt và nhanh chóng giải thích: “Anh xin lỗi, uh ...” Anh không biết làm thế nào để giải thích với hành vi của mình trong một lúc.

“Vừa rồi em đi cùng lãnh đạo, còn chưa kịp nhìn điện thoại, anh đã đến thành phố Tây chưa?” Tống Vũ Tiều hỏi: “Anh vào thành phố chưa?”

Kiều Vũ Tụng cảm thấy tức ngực, hối hận vì đã không vào thành phố đợi cậu. Anh lúng túng: “Còn chưa, anh sẽ gọi xe sau. Chúng ta gặp nhau ở đâu?”

“Bây giờ ở sân bay vẫn có xe vào thành phố sao?” Tống Vũ Tiều rõ ràng đã quen với tình hình ở sân bay, nói: “Em đi đón anh nha? Nó không quá xa Thành phố Khoa học và Công nghệ. Vẫn tốt hơn là gọi xe từ thành phố ra đón. Xong rồi chúng ta trực tiếp đi ăn.”

Trong phút chốc, sự khó chịu và phiền muộn quanh quẩn trái tim Kiều Vũ Tụng đã biến mất. Anh hoàn toàn quên mất những cảm xúc trước đó là gì, anh cười như thể chưa bao giờ được vui hơn, vui vẻ đáp ứng: “Được.”

“Anh có ăn thịt dê không? Em đã gọi đặt trước vào buổi sáng.” Tống Vũ Tiều nói thêm, “Thịt dê nướng nguyên con.”

Anh ngạc nhiên che miệng lại, anh hỏi: “Hai chúng ta, 2 người ăn hết thịt dê nướng nguyên con?”

Tống Vũ Tiều cười nói: “Không sao, ăn không hết đóng gói mang về cũng được. Em đang ở trong xe, bây giờ đi. Anh có thể ngồi trong nhà chờ. Khi nào đến, em sẽ gọi cho anh.”

Sau khi chào tạm biệt Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng cúp điện thoại. Anh biết Tống Vũ Tiều sẽ không xuất hiện trước mặt anh ngay lập tức, nhưng anh vẫn là quỷ thần xui khiến, lòng tràn đầy yêu mị, mong đợi nhìn về hướng thành phố trong giây lát.

Kiều Vũ Tụng không biết có phải là ảo giác của mình, anh cảm thấy Tống Vũ Tiều có vẻ hào phóng và cởi mở hơn trước rất nhiều.

Có gì làm cho cậu vui vẻ vậy? Hay đây mới là Tống Vũ Tiều chân chính biến hóa trong mười ba năm? Chẳng lẽ thời gian qua, một phần tính cách của Tống Vũ Tiều đã thay đổi, cậu không còn là một thiếu niên luôn ảm đạm và lạnh lùng nữa?