Tương Ngữ

Chương 42: Tiệm trà sữa và rạp chiếu phim-8




Sau khi đi siêu thị cùng Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều trở về nhà với một túi đồ đựng sữa tắm và khoai tây chiên.

Tất cả những vị khách được Chu Mỹ Kỳ mời đến nhà ăn tối đều đã chờ sẵn, chỉ chờ "nam chính" Tống Vũ Tiều xuất hiện.

Để chúc mừng, cô dượng đã mua bánh ngọt hương vị Pháp, do người thợ làm bánh từ Pháp về, bánh ngọt trong tiệm đều là hương vị cung đình Pháp.

Tống Vũ Tiều nghĩ thầm: Nước Pháp bây giờ còn không có hoàng thất, lấy đâu ra cung đình? Nhưng thấy em họ bi bô tập nói mong chờ chiếc bánh kem, cậu không có nói gì.

Gia đình của cô dượng rất thân thiết với gia đình cậu. Dù vậy, trong bữa tiệc hai nhà thổi phồng lẫn nhau, khen tặng lẫn nhau là chính. Mọi người không ngớt lời khen ngợi Tống Vũ Tiều thông minh, đem vẻ vang cho gia đình, là tấm gương cho đứa em họ học tập, sau này cũng sẽ đỗ vào một trường đại học tốt.

Chu Mỹ Kỳ nói thẳng con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của ba mẹ, nên ở nhà hiếu thuận với ba mẹ sau này lớn lên xinh đẹp, ngoan ngoãn và lấy được người chồng tốt như mẹ của mình.

Bình thường, khi có khách đến chơi nhà, xuất hiện cảnh tượng như vậy, Tống Vũ Tiều đều rời đi sau khi ăn xong, trở về phòng đóng cửa. Lần này là tổ chức tiệc vì cậu, nên ăn xong, cậu đặt bát đĩa xuống định rời đi thì bị Chu Minh Kỳ kéo lại, bảo ngồi nói chuyện với gia đình cô của cậu.

"Đây là sau Tết Nguyên Đán lần đầu tiên gặp lại cô dượng. Con vội vàng làm gì?" Chu Mỹ Kỳ nháy mắt bất mãn với cậu.

Dượng nghe cười nói: "Chúng ta ngồi nói chuyện một lát đi, dù sao cũng đã được tiến cử. Ôn tập hay không cũng đâu quan trọng lắm, phải không?"

Mấy ngày nay Tống Vũ Tiều ghét nhất nghe câu này. Giống như sau khi xác nhận trình độ của mình, cậu không cần căng thẳng lo lắng cho kỳ thi tuyển sinh đại học nữa, nên nhường thời gian của mình cho người khác kiểm soát.

"Con vẫn chưa ký thỏa thuận, vẫn chưa quyết định." Đối mặt với vẻ mặt tươi cười của dượng mình, Tống Vũ Tiều vô cảm nói.

"Haha, tại sao chưa ký thỏa thuận? Đại học Tích Tân là trường tốt nhất trong nước, Nhạc Đường mỗi năm đậu 2-3 người. Dựa vào kỳ thi tuyển sinh đại học không dễ dàng như vậy đâu."Như thể ông ấy hiểu rất rõ Tống Vũ Tiều, mọi thứ đều đã được dự tính trước.

"Cháu nó đang nói đùa." Chu Mỹ Kỳ tức giận nhìn con trai, sau đó hỏi dì, "Này, Xảo Vân, tôi có nghe Trí Sơn nói trước đây cô có một bạn học, cũng thi Đại học Phân tích? Lúc trước là thủ khoa toàn tỉnh?"

Nghe xong, biểu tình cô có chút cừng ngắc, ngẫu nhiên nở nụ cười: "Ừm, đúng vậy. Sau đó, anh ấy đi nước ngoài và không còn liên lạc. Bây giờ, anh ấy còn ở Mỹ. Chắc anh ấy sẽ không quay về nữa."

Không hiểu vì sao, cô có kiêng dè khi nói về người đó, Tống Vũ Tiều nhìn thấy ánh mắt của cô lấp lánh, cậu đã liếc nhìn hai lần.

"Haha nói thật nha, mặc dù có khá nhiều sinh viên ở Đại học Phân tích, nhưng ở địa phương nhỏ như chúng ta, việc quen biết 1-2 người bên cạnh là chuyện hiếm, đúng không?" Chu Mỹ Kỳ nhướng mày với Tống Trí Sơn.

Tống Trí Sơn gật đầu, rõ ràng không cao hứng bằng vợ.

Người cô ngượng ngùng cười cười, cũng không có vẻ gì là chuyển đề tài, thật ra vẫn là dẫn dắt cuộc trò chuyện với Tống Vũ Tiều: "Tiểu Kiều, sau này con có định ra nước ngoài không? Chẳng phải có câu nói rằng những trường như Đại học Phân tích là dự bị của những trường nổi tiếng nước Mỹ đó sao? "

Tống Vũ Tiều không nghĩ xa đến vậy, và hơi ngạc nhiên khi nghe điều này.

Ngược lại, Chu Mỹ Kỳ trả lời thay: "Tất nhiên là có thể xuất ngoại rồi. Mặt trăng ở nước ngoài tuy không tròn như ở Trung Quốc, nhưng ăn học ở trong nước sẽ an toàn hơn. Này, cô có đọc tin tức gần đây không? Có một trận động đất lớn ở Nhật Bản, họ thiếu nước và lương thực, chúng ta đã gửi cho họ vài tấn gạo, nhưng họ đã trả lại trước khi nhập vào hải quan, nói rằng kiểm tra chất lượng không đạt. Ha Ha, nhân gia gặp tai hoạ chịu khổ cũng sẽ không ăn gạo cứu trợ của chúng ta. Cảm thấy gạo chúng ta còn đáng sợ hơn so với động đất đây. Mất mặt không?"

Cô có lẽ không muốn tiếp tục chủ đề trước, sau khi nghe Chu Mỹ Kỳ đề cập đến vấn đề vệ sinh thực phẩm, cô nhanh chóng trả lời.

Tống Vũ Tiều thấy vui khi chủ đề không liên quan gì đến mình, mặc dù phải ngồi vào bàn ăn nghe bọn họ tán gẫu nhưng cũng rất vui vẻ nhàn nhã.

Bé em họ ngồi cạnh Tống Vũ Tiều, thỉnh thoảng chạm vào cánh tay cậu bằng bàn tay nhỏ bé mũm mĩm của mình.

Tống Vũ Tiều không muốn phản ứng cái này.

Chỉ là chuyện nhỏ, cậu cảm thấy dù sao cũng thật nhàn rỗi nên đưa tay cho bé nghịch ngón tay.

Lúc đầu, Tống Vũ Tiều không biết tại sao người cô lại lấp lửng khi Chu Mỹ Kỳ nhắc đến người bạn cùng lớp đó. Sau khi gia đình người cô đi về, trước khi đi tắm, Tống Vũ Tiều nghe thấy cha mẹ cậu nói chuyện trong phòng khách, sau đó đã hiểu nguyên nhân.

Khi khách rời đi, Tống Trí Sơn cởi bỏ vẻ hòa nhã của mình và buộc tội Chu Mỹ Kỳ, "Tại sao lại nhắc đến bạn học của Xảo Vân trước mặt Thư Phong? Cô biết rõ người kia từng qua lại với Xảo Vân trước đây."

"Vậy thì thế nào? Còn không phải sau khi tốt nghiệp không còn liên hệ?" Chu Mỹ Kỳ phản bác "Đều đã hai mươi mấy năm trôi qua. Nói thêm vài câu, bọn họ vẫn có thể khơi lại tình cũ sao? Một người trúng tuyển Đại học Phân tích, xuất ngoại du học. Một người học trường tư thục, nghĩa là con đường sau này sẽ không gặp lại nữa, ông ở đây cuống cuồng, chỉ sợ người ở Mỹ đã sớm quên mất Tống Xảo Vân là ai."

Tống Trí Sơn nghe xong yên lặng, phát hiện Tống Vũ Tiều đứng ở trên hành lang nghe trộm, thúc giục: "Nhanh chóng tắm rửa đi, chuyện của người lớn, đừng quan tâm."



Tống Vũ Tiều chỉ là đi ngang qua, tình cờ nghe được liền tò mò. Nghe thấy lời thúc giục của Tống Trí Sơn, gật gật đầu, đi vào phòng tắm.

Không ngờ cánh cửa vừa đóng lại, Tống Vũ Tiều nghe thấy Chu Mỹ Kỳ tiếp tục nói lý: "Hơn nữa, tôi không tin là em gái anh còn nghĩ đến người đàn ông đó. Cô ấy lấy chồng còn tốt như vậy, chưa nói đến chuyện bát cơm manh áo của Trần Thư Phong, phúc lợi của đơn vị quá tốt. Thật không thể tin được, chỉ cần cho thuê ngôi nhà ở thành phố Bắc một tháng thu 10 ngàn - 20 ngàn, nàng đếm tiền còn không kịp, nhớ thương gì anh thủ khoa kia?"

"Chỉ có điều nói chuyện đó trước mặt chồng nàng. Nhắc đến chỉ thấylúng túng mà thôi. Chưa nói đến người ở Mỹ, chắc sớm trải qua vui vẻ sung sướng. Ngay cả Tống Xảo Vân là ai cũng không thể nhớ được. "

Tống Trí Sơn không nhịn được nói: "Được rồi, được rồi, đạo lý là của cô, được chưa?"

Trước khi mở vòi hoa sen, Tống Vũ Tiều cuối cùng nghe thấy Chu Mỹ Kỳ nói: "Đó là sự thật. Một người mà chỉ YÊU một lần trong đời, rất hiếm thấy. Nếu mỗi lần chia tay lại nhớ thương cả đời, thì thương tiếc mấy đời mới đủ? Có duyên không phận - tiếc nuối cũng đành thôi. Định mệnh không thể ở bên nhau, tiếc nuối làm cái gì?

"Cứ cho là hai người gặp lại nhau, Tống Xảo Vân muốn tán gẫu bên trong ruộng bắp thời đểm nào gieo hạt. Người đàn ông có thể lật sách, còn có thể lướt Internet, có hiểu biết cũng có thể trò chuyện. Nhưng người đàn ông muốn tán gẫu phi thuyền vũ trụ làm sao bay ra hệ mặt trời, Tống Xảo Vân có trình độ trò chuyện về nó không? "

Đến đây, Tống Trí Sơn không nói gì nữa.

Tống Vũ Tiều đoán: Tống Trí Sơn hẳn là rất hối hận.

Mỗi khi xảy ra xung đột, Chu Mỹ Kỳ luôn nói ra rất nhiều "lý do" mà Tống Trí Sơn không thể bác bỏ, cho nên cuối cùng Tống Trí Sơn luôn không có gì để nói.

Tống Vũ Tiều chăm chú lắng nghe một hồi, sau khi xác định Tống Trí Sơn không có đập vỡ cái gì, mới yên tâm đi tắm.

Cậu dùng sữa tắm mới mua, và có chút thất vọng.

Sữa tắm này để lại mùi thơm dễ chịu trên cơ thể, nhưng Tống Vũ Tiều phải thừa nhận mùi thơm quá nồng, cậu suýt nữa đã ngất xỉu trong phòng tắm.

Hơn nữa, bọt sữa không dễ dàng làm sạch.

Tống Vũ Tiều cuối cùng cũng rửa hết cảm giác nhờn trên cơ thể, cân nhắc có nên thay chai mới hay không.

Tắm xong, Tống Vũ Tiều trở về phòng, thấy trên điện thoại di động nhận được một tin nhắn từ ngân hàng, rằng số dư tài khoản đã thay đổi.

Tống Vũ Tiều nghĩ lại và xác nhận thực sự là con số này.

Ngay sau đó, Trịnh Hảo Bằng đã gửi cho cậu 2 emoji vui nhộn, kèm theo lời tái bút: Cậu đã nhận được tiền chưa?

Quả nhiên. Tống Vũ Tiều trả lời: Tôi đã thấy thông báo SMS của ngân hàng.

Trịnh Hảo Bằng: Tốt đấy. Nhân tiện, kết quả của trại đông đã có, cậu sao rồi? có thông qua không?

Tống Vũ Tiều: thông qua rồi, nhưng vẫn chưa ký kết thỏa thuận. Còn anh thì sao?

Trịnh Hảo Bằng: Tất nhiên! Nhưng chuyên ngành không tốt lắm, tôi phải tính đến chuyện từ chối visa. Việc lớn là phải thi trực tiếp, nếu đổi được thì có thể xin chuyên ngành ưng ý.

Tống Vũ Tiều chưa bao giờ nghĩ đến việc từ chối visa, đọc thôi mà trong lòng kinh ngạc. Bây giờ chuyên ngành mà Đại học Tích Tân cung cấp hoàn toàn phù hợp với nguyện vọng của cậu, không cần phải đổi nữa.

Hoảng hốt.

Cậu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: Nhưng anh cũng có thể trực tiếp đi, sau đó thay đổi chuyên ngành sau?

Trịnh Hảo Bằng: Đây cũng là một ý kiến ​​hay. Haha, không quan trọng. Hẹn gặp lại vào ngày khai giảng! (●? ●)

Tống Vũ Tiều cười nhẹ: Hẹn gặp lại.

Tống Vũ Tiều và Trịnh Hảo Bằng quen nhau chưa lâu nhưng họ đã trở thành bạn tốt. Dù chia tay nhưng cả hai vẫn thường xuyên liên lạc. Tống Vũ Tiều chưa bao giờ nghĩ tại sao như vậy, cho đến khi Trịnh Hảo Bằng nói khai giảng gặp lại, cậu nhận ra rằng có lẽ là trong tiềm thức của mình, đã ngầm đồng ý rằng sẽ ở bên Trịnh Hảo Bằng lâu hơn. Dù họ chỉ gặp nhau một vài lần trong trại mùa đông trước đó, Tống Vũ Tiều nghĩ rằng họ sẽ gặp lại nhau.

Đây có phải là cái mà Chu Mỹ Kỳ gọi là "Duyên phận" sao? Chỉ cần đôi bên có chút "thiện chí" trong lòng thì có thể dễ dàng duy trì mối quan hệ hòa thuận, tương thông, không cần lo lắng một lần nào đó cách biệt sẽ là cuối cùng trong cuộc đời này.

Cảm giác tương tự cũng cảm nhận được ở Tống Nhạn và Vạn Cạnh Sương.

Tống Nhạn đã quyết định học ở Tích Tân từ lâu, với điểm số hiện tại, việc trúng tuyển vào các trường đại học trọng điểm ở đó không khó.



Về phần Vạn Cạnh Sương - rất kỳ lạ, dù cậu ta nói quyết định đến đại học Tĩnh An, Tống Vũ Tiều vẫn cho rằng họ vẫn sẽ là bạn của nhau trong tương lai.

Sau nhà của Thiệu Tuấn Huy xảy ra chuyện, Tống Vũ Tiều có chút lo lắng, nhưng cậu cảm thấy cùng Thiệu Tuấn Huy vào đại học là việc không quá tự nhiên.

Nhưng còn Kiều Vũ Tụng... Tống Vũ Tiều không thể diễn tả cảm giác lúc ở chung với anh. Trong mắt Tống Dư Kiều, anh đặc biệt không chân thực...Kiều Vũ Tụng giống như một người không nên xuất hiện trong cuộc đời cậu, khi Tống Vũ Tiều tưởng tượng ra tương lai, cậu đã không thể tìm thấy một nơi thích hợp để đặt Kiều Vũ Tụng ở đó.

Đây có lẽ là lý do tại sao mỗi lần Tống Vũ Tiều nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, cảm giác như đó là lần cuối cùng.

Chỉ trong chớp mắt, ngày thi thử lần 2 của lớp 12 đã đến.

Để thí sinh có thể thích nghi trước với không khí thi cử, ngoại trừ trường Nhất Trung, các trường trung học phổ thông khác ở thành phố Nhạc Đường đều được chia thành các phòng thi thử. Thí sinh phải đến các phòng thi được phân bố ngẫu nhiên để làm bài thi giống như kỳ thi tuyển sinh đại học.

Phòng thi của Kiều Vũ Tụng nằm trong Trường Trung học Phổ thông Liền kề Đại học Kinh tế Tài chính, giáp với Trường Nhất Trung. Ngay từ sáng sớm, anh đã rời nhà và đến phòng thi trong sự cổ vũ của Từ Ngạo Quân.

Rất tình cờ, ở trên xe ngẫu nhiên gặp Tống Vũ Tiều.

Kiều Vũ Tụng quẹt thẻ lên xe, anh thấy Tống Vũ Tiều đang đứng ở phía sau, đeo tai nghe, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Xin chào." Kiều Vũ Tụng bước tới và chào.

Tống Vũ Tiều sửng sốt một chút, sau đó tháo tai nghe xuống.

Nhìn thấy vẻ nghi hoặc của cậu, Kiều Vũ Tụng cười nói, "Anh đến trường trung học trực thuộc Đại học Tài Chính để tham gia thi thử lần 2".

"Ồ ..." Tống Vũ Tiều đã từng nghe nói về phòng thi riêng của các trường khác, nhưng trường Nhất Trung thi liên trường với 9 trường trong tỉnh, đề thi của họ không giống nhau.

"Khi nào thì trường em thi thử lần 2?" Anh tò mò hỏi.

"Cũng là hôm nay." Tống Vũ Tiều nhìn thấy vẻ mặt anh thoải mái, không có cảm thấy lo lắng trước kỳ thi, liền hỏi: "Anh chuẩn bị tốt chưa?"

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng bật cười nói, "Cũng kha khá rồi, căng thẳng cũng vô ích."

Mặc dù biết là như vậy, nhưng có lẽ vẻ mặt của Kiều Vũ Tụng quá thoải mái, trong lòng Tống Vũ Tiều không khỏi bối rối. Cậu suy nghĩ một hồi rồi hỏi: "Gần đây anh có đọc truyện tranh không?"

Không biết tại sao cậu hỏi cái này, Kiều Vũ Tụng không khỏi căng thẳng, vì sợ rằng cậu sẽ nhắc đến truyện tranh Đam Mỹ. Không để chủ đề tiếp tục kéo dài theo hướng đó, anh trả lời: "Anh không đọc, đang thi thử lần 2, vẫn muốn dành thời gian ôn tập cho tốt."

Tống Vũ Tiều nghe vậy trong lòng vui vẻ, suy nghĩ một chút, nói: "Cũng tốt, dù sao bây giờ thi đại học không còn xa."

"Nói vậy thôi, chuyện đến nước này, ôn tập cũng vô ích. Từ nhỏ thành tích anh không ra sao, là ba mẹ không tin anh, nên lãng phí tiền, Họ cho anh đi học ở nhiều trường luyện thi khác nhau." Nghĩ đến nói những câu nói kia của Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng cảm thấy tức giận, trong lòng mặc dù giận hờn, ngoài miệng lại cố ý dửng dưng khi nói:

"Đi học nghề không thú vị sao, vào trường kỹ thuật học nghề thì tốt hơn, sau khi ra trường có thể cắt tóc, nấu ăn, hay lái máy xúc. nhất định có thể kiếm tiền nuôi bản thân, haha! "

Không ngờ, Kiều Vũ Tụng vừa nói muốn dành thời gian ôn tập, xong đột nhiên nói rằng thà học trường kỹ thuật dạy nghề. Tống Vũ Tiều nghe vậy trong lòng chùng xuống, không nhịn được hỏi: "Anh thật nghĩ như vậy hả?"

"Ừm!" Nói mãi, chính Kiều Vũ Tụng cũng tin như vậy, anh gật đầu khẳng định.

Với thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình nhưng lại có tương lai tươi sáng này, Kiều Vũ Tụng giả vờ thản nhiên trêu chọc nói "Chao ôi, cậu sẽ không hiểu được tâm trạng của những người như chúng tôi đâu. Chúng ta sẽ đi con đường hoàn toàn khác nhau."

Lời Kiều Vũ Tụng nói ra gần giống như lời giải thích của Chu Mỹ Kỳ, đáy lòng Tống Vũ Tiều nguội lạnh. Vào lúc này, giống như Tống Trí Sơn, cậu không tìm được lời nào để phản bác.

Vì thế, Tống Vũ Tiều khẽ nhếch khóe môi, cũng không nói gì.

Nhìn thấy cậu cười, Kiều Vũ Tụng trong lòng kinh ngạc, mơ hồ cảm giác mình nói sai cái gì. Nhưng mà, những câu nói kia có gì sai đâu? Anh không thông minh, không biết sai ở đâu, mà Tống Vũ Tiều thông minh hơn, có gì sai thì nên nói ra.

Nghe thấy tiếng thông báo trong xe, Kiều Vũ Tụng thở phào nhẹ nhõm, tạm biệt Tống Vũ Tiều rồi xuống xe.

Nhìn bóng lưng của anh bước xuống xe, Tống Vũ Tiều tự hỏi liệu đây có phải là lần cuối cùng chúng ta gặp nhau hay không.