Vì mua được nước hoa, lúc Kiều Vũ Tụng đuổi đến cửa lên máy bay, các hành khách đã bắt đầu xếp hàng chờ đợi đăng ký.
Anh băng qua cầu thang dưới con mắt mọi người.
Bước vào cabin, tiếp viên trưởng và tiếp viên khoang hạng nhất đã sẵn sàng đón hành khách đều tái mặt. Tiếp viên trưởng không ngớt mắng mỏ, "Sao cậu đi lâu như vậy?!"
"Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi." Kiều Vũ Tụng liên tục xin lỗi, cài nút cổ áo và bước vào.
"Còn không mau chuẩn bị sẵn sàng? !" Tiếp viên trưởng hô sau lưng anh "lau mồ hôi".
Mặc dù chức vụ của Kiều Vũ Tụng là tiếp viên trưởng khoang sau, nhưng anh không quen với các tiếp viên bay cùng với anh lần này.
Đến muộn khiến anh mất mặt trước đồng nghiệp, họ đều tỏ ra nghi ngờ về sự chuyên nghiệp của Kiều Vũ Tụng, ngoài mặt tuy không nói gì nhưng khi nhìn thấy ánh mắt và hành vi của họ, Kiều Vũ Tụng đã có thể đoán được một hai.
Bắc Hàng nhiều tiếp viên hàng không phục vụ trên máy bay, Kiều Vũ Tụng không cần thiết giữ quan hệ tốt cùng mọi người. Anh tự an ủi: cùng nhóm với họ trong tương lai đều là cơ duyên anh không cần phải quá coi trọng điều đó.
Đáng tiếc, chỉ là ý nghĩ mong muốn đơn phương của Kiều Vũ Tụng.
Trước phục vụ khoang hành khách bắt đầu, có người bấm chuông.
Kiều Vũ Tụng đang đặt bữa ăn hâm nóng vào xe ăn, cô tiếp viên đang bận pha cà phê hỏi: "Anh, anh đi xem giúp em được không? Em ở đây không có thời gian."
Anh liếc nhìn bàn tay cô đang khuấy cà phê rồi bước ra ngoài.
Khi đến chỗ hành khách bấm chuông gọi, Kiều Vũ Tụng lịch sự hỏi: "Xin chào, tôi có thể giúp gì cho cô?"
"Anh có thể cho tôi một cái chăn được không?" Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn thấy Kiều Vũ Tụng, chán ghét cau mày.
Kiều Vũ Tụng ngay lập tức xấu hổ và trả lời: "Được rồi, xin cô đợi một lát."
"Này." Cô ta ngăn anh lại, nhìn từ trên xuống dưới rồi nói, "Tiếp viên của hãng hàng không này giờ bất cẩn như vậy sao? Cơ thể có mùi khó chịu thì anh có thể đừng lên máy bay được không?" Cô ta xua tay trước lỗ mũi.
Anh sững sờ một lúc, mặt nóng bừng ngay lập tức, đành phải tiếp tục cười nói: "Thực xin lỗi. Tôi sẽ nhờ đồng nghiệp mang chăn cho cô."
Cô ta mở to 2 mắt và nói, "Ha, đây là từ chối phục vụ sao?"
Lời nói của hành khách nhanh chóng khơi dậy chú ý của những người khác. Hành khách bên cạnh tò mò nhìn cô, nhìn Kiều Vũ Tụng ít nhiều cũng thấy lo lắng cho anh.
"Đương nhiên là không. Cô chỉ cần vui lòng đợi, chăn sẽ được mang ra sớm." Kiều Vũ Tụng duy trì thái độ lịch sự, cúi đầu rồi bước nhanh trở lại.
Tiếp viên hàng không pha cà phê vừa rồi thấy anh vội vàng quay lại, lập tức hỏi: "Sao vậy anh?"
"Không có gì" Kiều Vũ Tụng trả lời trong khi tìm chăn.
Một tiếp viên phía sau hỏi: "Có thể là thanh tra?"
Nghe vậy, hành động của Kiều Vũ Tụng dừng lại. Anh liếc nhìn 2 người bọn họ, không hỏi tại sao lại có suy đoán như vậy, nhanh chóng tìm khăn ướt và đồng phục dự phòng, vào phòng tắm còn trống.
Sau khi đóng cửa lại, Kiều Vũ Tụng cẩn thận ngửi cơ thể của mình, có chút mồ hôi nhưng không thấy rõ.
Dù thế nào đi nữa, anh cũng phải nhanh chóng giải quyết.
Kiều Vũ Tụng lau mồ hôi trên người trong vòng 5 phút và thay đồng phục.
Khi ra ngoài, anh đang gặp hành khách đang đợi phòng tắm, anh vội vàng xin lỗi: "Tôi xin lỗi vì sự chậm trễ, xin mời sử dụng."
Kiều Vũ Tụng cất đồ đi, cầm lấy chăn, thấy vừa rồi còn có một cái gối khác, nên liền mang theo.
Người kia ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ nghi hoặc nói: "Sao lại chậm như vậy?"
"Thực xin lỗi, hôm nay khoang sau không có đủ chăn. Tôi phải tìm một hồi." Anh mở chăn cười hỏi: "Có cần đắp cho cô không?"
Cô ta nhướng mày, lấy chăn đắp lên đùi, nhẹ giọng nói: "Tôi tự làm."
Kiều Vũ Tụng hỏi, "Cô có cần một chiếc gối không? Trông cô có vẻ mệt mỏi, có lẽ một chiếc gối dựa sẽ tốt hơn."
Cô lại kinh ngạc nhìn Kiều Vũ Tụng, cầm lấy cái gối, vẻ mặt thản nhiên nói: "Anh đã thay quần áo chưa?"
Anh cười xấu hổ thừa nhận: "Cám ơn đã nhắc nhở, là do tôi sơ suất."
"Biết thì tốt rồi. Nếu không đủ năng lực trong công việc thì làm sao làm gương cho đoàn được? Anh là tiếp viên trưởng khoang sau, xem ra cuối năm phải đánh giá lại." cô ta lười biếng hỏi: "Bữa ăn được giao chưa?"
Kiều Vũ Tụng trong lòng cứng ngắc, lập tức nói: "Chờ một chút, chúng tôi sẽ sớm bắt đầu phục vụ bữa ăn trên máy bay."
Nói rồi anh cố hết sức tỏ thái độ nhiệt tình niềm nở, cười rạng rỡ với cô ta, anh quay lưng bước đi với khuôn mặt xám xịt.
Người đó thực sự là thanh tra do công ty hàng không tuyển dụng. Ngay sau khi giao bữa ăn, Kiều Vũ Tụng đã xác nhận danh tính bằng cách kiểm tra thông tin hành khách.
Thông thường, có thanh tra trên máy bay, phi hành đoàn sẽ biết điều đó trước khi máy bay cất cánh.
Bằng cách này, dù thanh tra vô tình lẫn vào hành khách để thực hiện công tác kiểm tra, tổ bay cũng có thể chiến đấu chuẩn bị tốt, phấn đấu toàn diện, không để bị bắt quả tang và trừ điểm ít hơn.
Nhưng lần này, vì Kiều Vũ Tụng đến muộn, không có thời gian kiểm tra thông tin của hành khách trên máy bay nên không biết sự tồn tại của nhân viên thanh tra.
Các cô gái ở khoang sau đã biết chuyện từ lâu nên cố tình để anh đi ứng phó. Kết quả là Kiều Vũ Tụng tình cờ kém cỏi và bị tóm gọn.
Sau khi anh biết chuyện, số điểm đã bị trừ, không chỉ anh bị đánh giá mà những người còn lại trong đoàn cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tuy nhiên, sự ảnh hưởng của mỗi người mỗi khác, Kiều Vũ Tụng đã từng trải qua -- chạy hai chuyến mới có thể mua được nước hoa. Các cô lại đâm sau lưng anh.
Lúc anh chưa được thăng chức tiếp viên trưởng, chỉ là một người mới ngoan ngoãn phục tùng những người tiền nhiệm.
Khi đó, có hai vị thâm niên trong tổ bay cùng tranh giành vị trí tiếp viên trưởng, một người sau này trở thành tiếp viên trưởng, người còn lại ở hạng nhất tiếp tục làm tiếp viên phục vụ.
Tiếp viên trưởng ở khoang sau đã cố tình cấu kết với tiếp viên trưởng và các tiếp viên khác để che giấu sự có mặt của nhân viên thanh tra nội bộ với người ở khoang hạng nhất.
Vị thanh tra nghiên đầu chờ, không phải kẻ tầm thường, thái độ phục vụ không đủ nhiệt tình Không mất nhiều thời gian, cô ấy bị đưa vào danh sách đánh giá và bị chỉ trích, cuối cùng bị đưa xuống khoang sau.
Mưu đồ đấu đá là cách sinh tồn mà họ học được.
Trong quá trình làm việc, họ phải cẩn thận với hành khách, với lãnh đạo và với đồng nghiệp, họ phải đề phòng.
Kiều Vũ Tụng từng lo lắng một thời gian, nhưng sau đó đã từ bỏ. Anh nhận thấy rằng trong một môi trường như vậy, dù lời nói và việc làm của anh có cẩn thận đến đâu thì anh cũng không biết vào lúc nào, địa điểm nào, đắc tội người nào.. Tốt hơn hết là nên làm tốt công việc của mình, dù vậy, điều đó cũng chọc một số người không vui.
Dù gặp phải sự khó chịu trong chuyến hành trình, nhưng Kiều Vũ Tụng vẫn giữ thái độ nhiệt tình khi phục vụ hành khách.
Sự nhiệt tình của anh không hoàn toàn giả vờ, bởi vì trong lòng anh có một niềm vui nào đó, điều thực sự khiến anh vui lên.
Nghĩ rằng sẽ sớm gặp lại Tống Vũ Tiều, dù máy bay bị hoãn 2 tiếng, Kiều Vũ Tụng vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp và cố gắng hết sức để hành khách trên khoang có một chuyến đi vui vẻ.
Thật vất vả hành trình kết thúc, Kiều Vũ Tụng đã xuống máy bay cùng đội.
Vì "kết thù" trên máy bay, Kiều Vũ Tụng chỉ cần lịch sự chào tạm biệt người khác là được.
Sau khi rời khỏi hải quan, anh vội vàng đi tới trước, mở điện thoại di động lên, gọi cho Tống Vũ Tiều.
Vốn dĩ anh mơ ước đến đúng giờ và có cớ đi ăn tối với Tống Vũ Tiều, nhưng bây giờ đã gần 9h tối, Kiều Vũ Tụng không biết mình có nên đổi lý do đi ăn tối hay không.
"Alo?" Khi cuộc gọi được kết nối, Kiều Vũ Tụng phấn khích không thể giải thích được, "Anh đang ở trên mặt đất, bây giờ gặp mặt có thuận tiện không? Làm sao có thể đưa nước hoa cho em?" Đương nhiên, anh không thể quên lý do quan trọng gặp mặt.
Không biết có phải giọng nói của anh có vẻ quá kích động không, Tống Vũ Tiều vừa nghe, vừa cười vừa nói: "Em đang ở cổng đến, lúc đi ra có thể nhìn thấy."