Tương Ngữ

Chương 26: Cầu vượt -5




Sau khi màn đêm buông xuống, đường phố dần trở nên sôi động.

Ở một thành phố nhỏ như Nhạc Đường, ngày thường hầu hết mọi người đều ra ngoài làm việc vất vả, chỉ đến những ngày lễ Tết, mọi người đều trở về tổ như những đàn chim di cư, thành phố trở nên sôi động lạ thường. Trái ngược một số thành phố lớn, càng gần Tết, thành phố càng vắng lặng.

Cha của Thiệu Tuấn Huy làm việc bên ngoài quanh năm, và gia đình chỉ có thể đoàn tụ vào dịp Tết Nguyên đán. Lúc cùng nhau đi xem căn nhà cho thuê, Tống Vũ Tiều nhìn ra anh ấy đang rất mong chờ cha mình trở về. Tuy nhiên, không ai trong số họ nghĩ rằng ngày vui đoàn tụ lại là ngày buồn chia ly.

Tống Vũ Tiều biết rằng Thiệu Tuấn Huy đang phải chịu rất nhiều áp lực vì không được tiến cử Đại Học, thành tích không như ý khiến anh càng thêm căng thẳng. Vì vậy Thiệu Tuấn Huy, người luôn tằn tiện đã nảy ra ý định thuê nhà ngoài khuôn viên trường mong có môi trường ôn tập tốt hơn, chạy nước rút cho kỳ thi tuyển sinh đại học.

Bây giờ, kỳ thi tuyển sinh đại học vẫn còn vài tháng nữa, nhưng Thiệu Tuấn Huy phải đối mặt với cái chết đột ngột của ba mình, anh ấy phải làm thế nào?

Quá đáng thương. Nghĩ đến chuyện xảy ra với bạn mình, lòng Tống Vũ Tiều nặng trĩu.

Nghe thấy tiếng cười của những người qua đường xung quanh, Tống Vũ Tiều nghĩ tới "Bao nhiêu nhà vui vẻ - bấy nhiêu nhà sầu bi". Cậu nhìn Kiều Vũ Tụng bên cạnh, nhớ tới Từ Ngạo Quân, trong lòng không khỏi thở dài.

"Cậu đi tuyến bao nhiêu?" Nhìn thấy một chiếc xe buýt đến gần, Kiều Vũ Tụng hỏi.

Tống Dư Kiều liếc nhìn anh và nói: "Số 503."

"Ồ." Không phải cái này.

Trước tại dưới lầu Khải Hành, họ từng không vui vì một chiếc taxi. Lúc đó Tống Vũ Tiều chỉ biết là ba Thiệu Tuấn Huy xảy ra vấn đề rồi, lại không biết Kiều Vũ Tụng là xảy ra chuyện gì. Sau đó, cậu gặp Từ Ngạo Quân đang khóc ngoài cửa nhà xác, chợt hiểu tại sao Kiều Vũ Tụng lại vội vàng như vậy.

Xác thực, Chu Mỹ Kỳ đã từng nói chồng của Từ Ngạo Quân đang làm việc ở Tuệ Loan. Tuy nhiên, Tống Vũ Tiều không ngờ rằng cha của Kiều Vũ Tụng với cha của Thiệu Tuấn Huy lại là bạn.

Bây giờ nghĩ đến chuyện này, dường như Tống Vũ Tiều có thể hiểu được tâm trạng của Từ Ngạo Quân- nghe tin tức người nhà có chuyện, lòng như lửa đốt, mất đi hết cả niềm tin mà chạy tới bệnh viện, nhìn thấy chồng bình yên vô sự, tự nhiên vui mừng.

Nếu như ích kỷ một chút, mang theo tâm tình "Đại nạn không chết" cùng người khác bàn tán cũng có thể hiểu được.

Ít nhất, Tống Vũ Tiều tưởng tượng nếu điều tương tự xảy ra với Chu Mỹ Kỳ, bà ấy cũng làm như vậy.

Toàn bộ thời gian chạng vạng, Kiều Vũ Tụng cảm thấy như thể anh đã trải qua một lần nhảy bungee.

Ba mình không có sao, trong cái rủi có cái may. Kiều Vũ Tụng vui mừng xong lại bị hụt hẫng vì cả Kiều Chấn Hải và Từ Ngạo Quân đều không rời đi mà không nói cho anh biết chuyện gì xảy ra.

Nghĩ rằng Tống Vũ Tiều đã đến nhà xác trước một bước, Kiều Vũ Tụng do dự hỏi: "cậu có biết chuyện gì đã xảy ra không?"

"Hả?" Tống Vũ Tiều không biết anh hỏi là cái gì.

Thật sự muốn hỏi, Kiều Vũ Tụng nghĩ đến lời nói và việc làm của mẹ mình, không biết nên bắt đầu từ đâu. Anh mím môi nói: "Chỉ là...... Lần đầu tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ, nói rằng tôi đến bệnh viện để gặp ba tôi lần cuối. Nhưng, tôi không ngờ ..."

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều trong nháy mắt kinh ngạc. Nghe Kiều Vũ Tụng nói, Tống Vũ Tiều đột nhiên hiểu tại sao anh lại lo lắng khi taxi bị cướp, mà xuất hiện ở nhà xác lại mặt lộ vẻ kinh ngạc cùng mê mang. Hóa ra là Từ Ngạo Quân thực sự đã thông báo cho anh như thế này?

Tống Vũ Tiều đang định lên tiếng, thì thấy xe buýt số 503 đến trạm dừng, do dự một chút rồi chọn lên xe trước.

Kiều Vũ Tụng đi theo sau, mặc dù chưa nghe thấy câu trả lời, nhưng anh nhớ ra chưa trả tiền taxi cho cậu.

"Cầu vượt cao tốc trên cao bên ngoài Khu Phát triển Kinh tế đã được thông xe vào tuần trước." Tống Vũ Tiều bước vào giữa xe bus, tìm một chỗ đứng, và giải thích với anh, "Tuy nhiên, vì nó mới sửa, không có nhiều người đi nên đèn đường không được bật sáng, trước khi bình minh, trên cầu vượtđã xảy ra tắc đường, rất nhiều ô tô vào thành phố bị chặn trên đường.

Ba anh và baThiệu Tuấn Huycũng vậy. Tuy nói là chạy xe máy, nhưng lúc ô tô bị tắc đường, không có đèn đường, đi cũng thật khó khăn."



Kiều Vũ Tụng biết rõ, gật gật đầu

"Nó bị chặn"

Lúc vội vàng, cha của Thiệu Tuấn Huyđã đi đến bên kia đường để kiểm tra tình hình, nhưng ông ấy mãi mãi không quay lại ... " Tống Vũ Tiều cau mày

Ba anh và những người khác đã đợi rất lâu và tìm kiếm trong một khoảng thời gian dài. Về sau, đường đã thông, bọn họ chỉ có thể vừa đi vừa tìm kiếm. Khi xuống cầu và trời vừa rạng sáng, họ nghỉ bên lề đường và nhìn thấy chiếc xe cảnh sát thì mới biết có chuyện đã xảy ra. Cầu vượt được thiết kế để phân cách lưu thông hai chiều. Tức là ở giữa trống. Ba của Thiệu Tuấn Huykhông biết khi đi sang phía đối diện, ông đã nhảy qua lan can cầu và rơi thẳng từ trên cầu xuống. Phần đất dưới cầu bị xới tung do trưng thu, nhiều mảnh vụn xây dựng chất thành đống, sau khi rơi từ trên cầu xuống ... đã tử vong tại chỗ. "

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng ngây người, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ càng, anh vẫn không thể hiểu được phản ứng của Từ Ngạo Quân

Thấy anh vẫn mơ hồ Tống Vũ Tiều nói: "Không phải chỉ có ba của Thiệu Tuấn Huy bị tai nạn. Tôi nghe nói có 3 người khác cũng bị rơi từ trên cầu xuống, vẫn đang xác minh danh tính của một số người. Họ muốn xem tình huống thông xe, giống như ba của Thiệu Tuấn Huy.

Một số người muốn hút thuốc và nghỉ giải lao từ phía bên kia, nhưng không ngờ rằng họ đã rơi khỏi cầu. Một người té bị thương hiện đang nằm ở bệnh viện thành phố.

có thể mẹ anh đã nghe tin báo cần người nhà đến bệnh viện để xác minh danh tính. Trách ba anh không gọi điện về nhà để bà lo lắng sợ hãi."

"Thì ra là như vậy..." Nếu là như vậy, thì mọi chuyện có thể giải thích. Nghĩ đến đó, Kiều Vũ Tụng đột nhiên ý thức được, Từ Ngạo Quân ở ngoài nhà xác khóc, không phải vì bạn Kiều Chấn Hải mất, vì quá vui mừng sau vận xui quá lớn mà đã khóc như vậy.

Hóa ra người ta rời bỏ thế giới này chỉ vì một suy nghĩ đơn giản như vậy, thế giới vô thường quá.

Biết chuyện đã xảy ra với người khác, Kiều Vũ Tụng không khỏi vui mừng vì điều tương tự đã không xảy ra với Kiều Chấn Hải. Vì anh thực sự không thể tưởng tượng được mình sẽ làm gì nếu nó thực sự xảy ra. Có lẽ, không có thì tốt hơn.

Tuy nhiên, trong mắt người ngoài, loại hạnh phúc này nếu quá lộ liễu thì rất ích kỷ, đúng không? Nghĩ đến phản ứng của Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng cảm thấy mình không thể ngẩng đầu lên trước mặt Tống Vũ Tiều. Anh suy nghĩ một chút, nói: "Bạn của cậu... Anh ta thật đáng thương."

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều hơi kinh ngạc. Khoảng khắc, cậu gật gật đầu, nói: "Anh ấy luôn nói, ba anh vì anh đã bỏ ra rất nhiều."

Nghe cậu nói như vậy, Kiều Vũ Tụng càng hổ thẹn biểu hiện của Từ Ngạo Quân. Im lặng chốc lát, không nhịn được nói: "Mẹ tôi người này, có lúc quả thật có điểm... Thật xin lỗi."

Ngay từ khi anh nói Thiệu Tuấn Huy thật đáng thương, Tống Vũ Tiều liền biết anh nghĩ Từ Ngạo Quân như thế nào. Cậu nhàn nhạt cười cười, nói "tại sao lại xin lỗi tôi? 2 người đều không có lỗi với tôi."

"Cũng vậy..." Kiều Vũ Tụng lúng túng cười, mà lời giải thích, anh nơi nào có cơ hội nói với người nam sinh kia?

Nghĩ vậy, Kiều Vũ Tụng quay lại nhìn Tống Vũ Tiều.

Cậu đang nhìn ra ngoài cửa sổ xe, dáng vẻ rất bình tĩnh, đường nét rõ ràng và đẹp đẽ khiến Kiều Vũ Tụng quên mất lần đầu tiên nhìn thấy cậu trông như thế nào.

Vừa rồi, cậu có cười sao? Kiều Vũ Tụng ý thức được vừa nãy là lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười trên mặt Tống Vũ Tiều.

Không ngờ, Kiều Vũ Tụng mới nghĩ tới đây, Tống Vũ Tiều đột nhiên quay đầu nhìn sang.

Kiều Vũ Tụng sợ hết hồn, muốn dời ánh mắt đã không kịp, nên anh chỉ có thể cười xấu hổ. Đầu óc quay cuồng nhanh chóng, anh vội vàng nói: "À, đúng rồi. Lúc đến bệnh viện, tôi chưa trả tiền thuê ..."

"Quên đi." Tống Vũ Tiều nói, "Tôi không nhớ bao nhiêu."

Kiều Vũ Tụng kinh ngạc, hỏi: "Không nhớ?"

"Ừ, cho tài xế 50 tệ, khỏi thối." Tống Vũ Tiều nhún vai.

"Vậy tôi đưa cậu 25" Kiều Vũ Tụng nói, tháo dây đeo của một bên cặp học sinh, mở cặp và tìm chiếc ví.



Có lẽ do lúc nãy chạy vội nên chiếc ví đã rơi vào góc cặp học sinh. Kiều Vũ Tụng lật đi lật lại, gần như chúi đầu vào cặp sách.

Đột nhiên, xe buýt dừng lại đột ngột!

Kiều Vũ Tụng sửng sốt, ngay lúc ngẩng đầu lên, anh còn chưa kịp nắm lấy tay vịn, thân thể không tự chủ ngã về phía trước.

Tống Vũ Tiều lập tức nắm lấy cánh tay anh, nhưng lại nghe thấy tiếng sách rơi.

Kiều Vũ Tụng được giúp đứng vững, anh thở phào nhẹ nhõm. Anh nắm lấy tay vịn trên đầu và nói với Tống Vũ Tiều, "Cảm ơn."

"Không có gì đâu." Tống Vũ Tiều cúi người nói, "Sách của anh rơi rồi."

Kiều Vũ Tụng cúi đầu vừa nhìn, phát hiện là truyện tranh, anh hít một hơi và lập tức cúi xuống nhặt nó lên.

Tống Vũ Tiều đang nhặt cuốn sách trên mặt đất lên, không ngờ Kiều Vũ Tụng đột nhiên cúi xuống, anh bị va vào cằm khi cậu ngẩng đầu lên, cả hai đều hét lên đau đớn.

"Cảm ơn." Kiều Vũ Tụng nắm chặt cằm, cảm giác mình sắp trật khớp, vẫn không quên giật lấy cuốn truyện tranh trên tay Tống Vũ Tiều trước.

Tống Vũ Tiều xoa xoa đỉnh đầu, nhưng bởi vì va chạm quá đột ngột, thực sự cảm thấy có chút choáng váng. Ngay sau đó, Tống Vũ Tiều nhìn thấy anh không để ý đau đớn, vội vàng cất truyện tranh vào cặp sách, dứt khoát kéo khóa lại, rõ ràng là quên tìm ví tiền, càng thêm kinh ngạc.

Kiều Vũ Tụng đóng kỹ cặp sách mới nhớ tới vẫn chưa tìm thấy ví của mình. Anh phát hiện Tống Vũ Tiều đang tò mò nhìn mình, tim đột nhiên đập rất nhanh.

Cậu ấy nhìn thấy? Cậu ấy phát hiện ra đó là truyện tranh đam mỹ? Tim Kiều Vũ Tụng đập thình thịch, vì sợ Tống Vũ Tiều phát hiện ra, nhưng anh không dám chủ động phản bác. Nếu thật sự Tống Vũ Tiều không thèm để ý, không phải anh đã chủ động thừa nhận sao?

Kiều Vũ Tụng cố gắng bình tĩnh, ngoắc ngoắc khóe miệng và che giấu sự hoảng sợ của mình. Chẳng mấy chốc, anh lấy lại tinh thần, nói: "Há, còn tiền."

Tống Vũ Tiều không quan tâm đến 25 tệ, muốn nhìn Kiều Vũ Tụng. Cậu không có ngăn cản Kiều Vũ Tụng và đợi anh mở cặp sách lần nữa. Bất ngờ, Kiều Vũ Tụng quay lưng lại trước khi mở khóa kéo, Tống Vũ Tiều hoàn toàn không nhìn thấy thứ trong cặp sách của anh.

"Ừm, cảm ơn." Trước khi quay lại, Kiều Vũ Tụng đã đóng cặp sách của mình trước.

Nhìn thấy nụ cười của anh, như là thở phào nhẹ nhõm, cậu nghĩ xong liền cầm tiền bỏ vào túi.

"Chúng ta xuống xe ở đâu?" Kiều Vũ Tụng cố ý chuyển chủ đề.

Tống Vũ Tiều nhìn lên bản đồ tuyến xe buýt và nói, "Giao lộ Giải Phóng."

"Ồ, gần đến nơi rồi." Anh nhìn bản đồ đường đi và lẩm bẩm, "Còn một trạm dừng nữa."

Nếu Kiều Vũ Tụng đã biểu hiện rõ ràng như vậy, Tống Vũ Tiều không hỏi anh tại sao lại giấu diếm. Hơn nữa, dù Kiều Vũ Tụng đã rất cố gắng che đậy nhưng mọi chuyện đã quá muộn đối với Tống Vũ Tiều. Bởi vì, khi Tống Vũ Tiều nhặt cuốn sách lên, cậu đã nhìn thấy bìa truyện - hai người đàn ông hôn nhau.

Mặc cho cậu hiếu kỳ, điều mà Kiều Vũ Tụng vẫn nhất quyết che đậy, có lẽ chính là cái này, đúng không? Thế nhưng, Kiều Vũ Tụng không biết, Tống Vũ Tiều hiếu kỳ cũng không phải là nội dung truyện tranh, mà là lý do tại sao Kiều Vũ Tụng muốn dấu giếm.

Anh có phải là người đồng tính không? Hoặc, chỉ thích đọc truyện tranh về loại chủ đề này?

Tống Vũ Tiều nhớ tại nhà Kiều Vũ Tụng, mẹ anh ca thán với bạn bài: con trai không thích học tập, suốt ngày chỉ thích truyện tranh và chơi game. Tới gần thi đại học, kết nối với lớp luyện thi, trong cặp sách toàn những cuốn truyện tranh, có thể thấy được thật sự yêu thích cùng đam mê.

Nghĩ đến Thiệu Tuấn Huy bởi vì làm kiểm tra không tốt, không tiếc dự định kéo xuống mặt mũi, cầu xin cha mẹ cho ở bên ngoài thuê phòng ôn tập, còn thái độ của Kiều Vũ Tụng đối với kỳ thi tuyển sinh đại học thật sự không thể tin được. Nhưng mà, liệu anh có thực sự quan tâm?

Anh ấy quan tâm đến điều gì? Xe buýt dừng trên đường Giải Phóng, Tống Vũ Tiều lại nhìn thấy nhà tắm công cộng có tên "TIỂU CHU THIÊN".