Tương Ngữ

Chương 14: Bão số 7-6




Sau khi Tống Vũ Tiều rời đi, dường như mưa càng lớn hơn.

Kiều Vũ Tụng cúi đầu, sững sờ nhìn dấu giày do Tống Vũ Tiều để lại, một lúc sau mới nhớ ra quay vào.

Đã trễ lắm rồi, chuyến bay của anh là 11:30 trưa mai. Phần mềm ứng dụng đến giờ vẫn chưa gửi tin nhắn báo hủy chuyến bay, có vẻ như phải khởi hành đúng giờ. Kiều Vũ Tụng đã bay chặng này trước đó, theo kinh nghiệm thì anh phải rời khách sạn lúc 9h30.

9:30 ...Tống Vũ Tiều đã dậy chưa?

Rõ ràng là họ đã có thông tin liên lạc với nhau, nhưng có lẽ vì không sống cùng thành phố nên thực sự không biết sau này sẽ phát triển ra sao, Kiều Vũ Tụng không thể không thận trọng với cuộc gặp gỡ này.

Anh thay đồ ngủ, nằm ở trên giường, mở ra giao diện trò chuyện trên điện thoại di động, vừa đóng vừa mở, nội dung trong vòng bạn bè không có gì mới, mười phút trôi qua.

Nhớ rằng mình chưa từng xem Khoảnh khắc của Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng đã bấm vào, dưới ảnh đại diện của Tống Vũ Tiều, anh thấy một dòng trạng thái có nội dung " Chỉ hiển thị Khoảnh Khắc của ba ngày qua".

Không tìm thấy gì, Kiều Vũ Tụng chỉ có thể nghiên cứu ảnh đại diện của Tống Vũ Tiều. Nhưng không có gì để nghiên cứu, hình ảnh của các nhân vật anime thông thường - My Neighbor Totoro, không có gì đặc biệt.

Kiều Vũ Tụng lại liếc nhìn thời gian, chọn gửi một tin nhắn cho Tống Vũ Tiều, hỏi: đã nhận phòng chưa?

Tống Vũ Tiều: Rồi. ở tầng dưới, 2304.

Tầng dưới ở đâu? Rõ ràng là ở giữa còn có một tầng. Kiều Vũ Tụng cau mày, song lại thấy buồn cười.

Nhìn chiếc giường lớn dưới thân mình, Kiều Vũ Tụng không khỏi suy nghĩ, nếu cậu đặt một phòng tiêu chuẩn, bây giờ Tống Vũ Tiều đang ở trong phòng sao? Giá phòng thương gia cũng giống như phòng nữ hoàng, Kiều Vũ Tụng chưa bao giờ ở phòng tiêu chuẩn nên hoàn toàn quên mất việc cân nhắc.

Sao anh có thể nghĩ rằng Tống Vũ Tiều có thể ở lại khách sạn vì trời mưa?

Cho dù là phụ nữ, khi quan hệ chưa đủ thân thiết, ngủ chung giường cũng có chút kỳ quái, huống chi là đàn ông? Nghĩ vậy, Kiều Vũ Tụng cảm thấy lời đề nghị vừa rồi của anh rất buồn cười, dường như anh không nghiêm túc cân nhắc cảm nhận của Tống Vũ Tiều.

Anh nói như vậy, Tống Vũ Tiều có để ý không?

Không biết Tống Vũ Tiều có để ý hay không, cậu cũng đã đi sang phòng khác rồi.

Kiều Vũ Tụng không biết cậu đã đưa ra quyết định khi nào, trong lòng chỉ có thể ngưỡng mộ cậu đã thực sự suy nghĩ thấu đáo và phản ứng nhanh.

Trước đây đều là trẻ vị thành niên, anh không xác định được khuynh hướng tình dục của Tống Vũ Tiều, đương nhiên sẽ có lo lắng. Bây giờ, anh có thể lón gan hơn, theo đuổi trở lại?

Đúng vậy, Tống Vũ Tiều là gay, đây là xác thực, anh không sợ lại phạm sai lầm, có thể trực tiếp theo đuổi.

Nhưng, liệu có được không? Một tiếp viên hàng không với bằng đại học chuyên ngành giáo dục tại chức, đang ăn cơm thanh xuân, theo đuổi một nhà khoa học nhỏ hơn mình ba tuổi, được đào tạo và bồi dưỡng. Hơn nữa còn là nơi đất khách?

Kiều Vũ Tụng càng nghĩ, da đầu càng tê dại.

Đây không phải là lần đầu tiên xuất hiện cảm giác như vậy. Chuyện đã xảy ra cách đây 13 năm, nhưng anh có một trực giác mạnh mẽ, anh sẽ lặp lại những sai lầm tương tự.

Nhưng là, nếu Tống Vũ Tiều là mặt trời, nếu ánh sáng chú định sẽ không bắt được như vậy, có lẽ đưa tay ra 1 lần cũng không sao.

Kiều Vũ Tụng lấy điện thoại trong phòng và bấm số "2304".

Một lúc sau, điện thoại được nhấc máy, giọng nói bình tĩnh và mệt mỏi của Tống Vũ Tiều từ đầu bên kia truyền đến: "Alo? Xin chào."

"Là anh" Kiều Vũ Tụng băn khoăn không biết có nên bổ sung họ tên.

"Ồ ..." Cậu cười, "có chuyện gì vậy?"

Kiều Vũ Tụng yên lặng, sau vài giây, anh hỏi: "Em buồn ngủ à? Em có muốn ... tán gẫu nữa không?"

Cậu vừa cười, vùa hỏi: "Tán gẫu cái gì?"

Có gì mà buồn cười vậy? Kiều Vũ Tụng vò đầu bứt tóc, cân nhắc một lúc rồi nói: "nói về em."

"Em sao?" Tống Vũ Tiều khó hiểu, "Vừa rồi không phải đã nói sao?"

Làm sao mà đủ? Kiều Vũ Tụng thăm dò: "Vừa nãy, nói Tống Nhạn kết hôn liền ly hôn sao? Vậy còn em? Có bạn gái hay không, hoặc là..." Bạn trai.

Không biết Tống Vũ Tiều lý giải ra sao, cậu nói: "Bây giờem kết hôn, có phải quá sớm không?"

Đó không phải là ý của anh ! Kiều Vũ Tụng cắn môi, anh giả vờ thoải mái và nói, "Còn rất sớm. Nhưng em có đang hẹn hò ai không?"

"Lại nói chuyện tào lao?" Tống Vũ Tiều cười nói.

Cậu quá kín tiếng khiến ngực Kiều Vũ Tụng như thắt lại. Anh suy nghĩ một chút, nói: "Vậy trước tiên nói về anh đi. Đã quen 2 người, hiện tại chia tay. Lần gần đây nhất là mấy tháng trước, cho nên xin chuyển đến Cẩm Dung."

Tống Vũ Tiều nghe vậy, trầm mặc hồi lâu, mới nói: "Xem ra bi thương khá sâu."

"Không có." Anh nhanh chóng giải thích, "Anh đề nghị chia tay. Không có thương tổn, chỉ muốn thay đổi môi trường."

Tống Vũ Tiều đáp: "Ồ..."

Kiều Vũ Tụng không nhận ra thái độ của cậu từ lời này, anh cảm thấy bất an. Lo lắng chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng nghe thấy Tống Vũ Tiều nói tiếp.

"Em đã chia tay vài tháng trước, nhưng người yêu cũ vẫn đang ở cùng đơn vị"

Tim Kiều Vũ Tụng lệch nhịp. Anh liếm môi, ngập ngừng hỏi: "Là ... bạn gái à?"

"Hả?" Tống Vũ Tiều cất giọng nghi vấn.

Anh nín thở, tự hỏi liệu câu hỏi có quá khoa trương không. Thông thường, bạn sẽ không hỏi câu hỏi này, phải không?

Năm đó, anh không có hướng Tống Vũ Tiều biểu lộ xu hướng tình dục, Tống Vũ Tiều cũng thế. Vừa nãy anh không nói mình đã từng hẹn hò với đàn ông, Tống Vũ Tiều cũng vậy. Sẽ không thô lỗ khi đặt một câu hỏi như thế này với một người không tiết lộ xu hướng tình dục của họ, phải không?

"Haha, anh xin lỗi." Kiều Vũ Tụng nỗ lực dùng ngữ khí đùa giỡn để lừa gạt qua chuyện "Bởi vì trong công ty anh, có khá nhiều người đồng tính. Lúc thường tán gẫu chuyện yêu đương củađàn ông, phải hỏi thêm một câu là bạn trai hay bạn gái. "

Tống Vũ Tiều không cảm thấy đây là một trò đùa "Em không phải người trong công ty anh?"

Kiều Vũ Tụng yên lặng, theo bản năng mà biểu thị áy náy: "Xin lỗi."

"Không sao đâu." Tống Vũ Tiều nhanh chóng đáp lại.

Tống Vũ Tiều không định thừa nhận với anh rằng cậu thích đàn ông. Sau khi Kiều Vũ Tụng do dự, anh cũng không chủ động thừa nhận xu hướng tính dục của mình.

Anh vẫn nhớ lời đề nghị ngủ chung giường với Tống Vũ Tiều, nếu Tống Vũ Tiều biết anh thích đàn ông, chẳng phải ý định của anh lúc đó đã quá rõ ràng rồi sao?

Tuy rằng, Kiều Vũ Tụng lúc đó không có dụng ý sâu xa. Sau này nhớ lại, trong lòng vẫn kích động không thôi.

"Chuyến bay của anh ngày mai lúc mấy giờ?" Tống Vũ Tiều đột nhiên hỏi.

Kiều Vũ Tụng chỉ có thể đi theo chủ đề này: "11h30."

"Vậy anh phải đi lúc 9h30 à?" Cậu nói.

Rất chính xác, Kiều Vũ Tụng cười khổ : "Đúng rồi."

"Đã vậy thì đi ngủ sớm đi, đã muộn lắm rồi." Tống Vũ Tiều đề nghị.

Anh làm sao có thể ngủ ? không có cách nào nói cho Tống Vũ Tiều, tại sao ngủ không được, anh nói: "Được rồi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Tống Vũ Tiều cũng nói như vậy.

"À, Tiểu Tiều!" Kiều Vũ Tụng không nhịn được gọi cậu trước khi cúp máy.

May mà cậu không cúp máy ngay "Hả?"

"Sáng mai ... Nếu dậy sớm, cùng nhau ăn sáng được không? Bữa sáng của khách sạn là tiệc buffet miễn phí." Kiều Vũ Tụng nghĩ rằng đề xuất này là một ý kiến ​​hay, lại nói thêm, "Nếu em có thể dậy sớm "

Cậu cười cười, nói: "Thức dậy được. Vậy mấy giờ gặp?"

Kiều Vũ Tụng nắm chặt tay đầy phấn khích, nói: "7h30 thì sao? Có sớm quá không?"

"Không sớm, sáng mai 7h 30 hẹn gặp anh ở nhà hàng." Tống Vũ Tiều quyết tâm đi ngủ, "Ngủ ngon, mộng đẹp."

Anh kinh ngạc, nói: "Mộng đẹp."

Cúp điện thoại, Kiều Vũ Tụng ngã trên giường, trong lòng đầy mâu thuẫn.

Anh là gay, Tống Dư Kiều cũng vậy, cuối cùng anh chỉ nhìn Tống Vũ Tiều rời khỏi phòng của mình, và sau một cuộc điện thoại, mới hẹn được cậu đi ăn sáng.

Đây thực sự là buồn cười, ít nhất, trong vòng kết nối của anh, rất buồn cười.

Kiều Vũ Tụng nhớ lần đầu tiên anh quan hệ với Tạ Hạo Triết cũng là vào một ngày mưa.

Dù khác công ty, họ lại tình cờ ở cùng một khách sạn vào ngày hôm đó. Cả hai đã gặp nhau vài lần ở sân bay, quan sát và hỏi han, họ biết được xu hướng giới tính của nhau.

Buổi chiều, họ vừa gặp nhau ở hành lang khách sạn. Và buổi tối, mọi thứ diễn ra nhanh như chớp. Tạ Hạo Triết gõ cửa phòng anh, cái gì nên xảy ra cũng đã xảy ra.

Không cần hỏi, không cần nói chuyện, thậm chí không cần tán tỉnh mập mờ, chỉ cần một vài ánh mắt.

Mặc dù họ đã xác định quan hệ sau đó, Kiều Vũ Tụng biết rằng trong vòng này, sau pháo hoa lộng lẫy sẽ không có gì xảy ra cả. Bọn họ từng người không có chỗ ở cố định, mỗi tháng ở nhà không vượt quá 5 ngày. Tình một đêm chẳng có gì lạ, hẹn chịch càng là chuyện bình thường.

Kiều Vũ Tụng thậm chí còn ảo tưởng, rằng đồng tính chỉ cần như vậy, không cần nền tảng tình cảm, chỉ cần vừa mắt nhau là được.

Tuy rằng bản thân không phải như vậy, nhưng đây là thái độ bình thường, không phải sao?

Kiều Vũ Tụng hy vọng Tống Vũ Tiều cũng là thái độ bình thường. Như vậy, bây giờ anh có thể xuống lầu, đi đến phòng của Tống Vũ Tiều, ôm Tống Vũ Tiều ngay lúc cậu mở cửa, hôn lên môi cậu, đừng nói yêu hay không yêu, chỉ cần trần trụi ôm nhau, kết thúc sau đó lại tìm cơ hội tâm sự.

Nhưng là không được, bởi vì là Tống Vũ Tiều, nên không được.

Bởi vì đó là Tống Vũ Tiều... Cho nên, cho dù Tống Vũ Tiều có thái độ bình thường, cũng không được.

"Trời không phụ lòng người" nghĩa là gì? Sau khi bão đi qua, bầu trời sẽ sớm quang đãng.

Sáng sớm, Kiều Vũ Tụng tắt báo thức, đứng dậy kéo rèm cửa, nhìn thấy bầu trời tuy xám xịt nhưng đường chân trời lại vàng rực rỡ.

Không có thông báo hủy chuyến bay, phần mềm ứng dụng đã nhắc nhở phi hành đoàn đến sân bay đúng giờ.

Kiều Vũ Tụng đành phải mau chóng rửa mặt.

Anh đánh răng, suy nghĩ một hồi rồi quay vào cầm điện thoại gửi tin nhắn cho Tống Vũ Tiều: Chào buổi sáng, em dậy chưa?

Tống Vũ Tiều: Em dậy rồi, đang ở nhà hàng.

Đọc xong, Kiều Vũ Tụng sặc bọt kem đánh răng và ho ra nước mắt.

Anh vội bỏ điện thoại xuống, chạy lại nhà tắm, vội vàng súc miệng rồi bật dao cạo râu, cạo sạch sẽ.