Tương Ngữ

Chương 130: Ngày tuyết lại rơi -7




Giường ở nhà hơi cứng, dù hiếm hoi được ngày nghỉ ngơi, Kiều Vũ Tụng vẫn không có ngủ say. Là anh tự nghĩ như vậy mà thôi, khi cầm điện thoại lên nhìn đã là 9h sáng.

Kiều Vũ Tụng trở mình, nhìn thấy Tống Vũ Tiều đang ngồi ở trước bàn làm việc, bấm điện thoại, lười biếng nói "chào buổi sáng!"

Tống Vũ Tiều ngẩng đầu liếc mắt nhìn anh cười: "chào buổi sáng!"

"Em xuống nhà chưa?" Kiều Vũ Tụng đứng dậy dụi mắt.

"Còn chưa, đang đợi anh." Tống Vũ Tiều nói.

Kiều Vũ Tụng nghĩ thầm vậy cũng tốt, nếu Tống Vũ Tiều rời giường trước, người ngủ trễ là anh sẽ bị mắng. Anh nghĩ nghĩ một chút rồi lại nằm xuống lăn lộn trong chăn, than thở " thật không muốn thức dậy xíu nào."

Tống Vũ Tiều hùa theo "Vậy thì ngủ tiếp một lát đi."

"Em chưa bao giờ ngủ nướng sao?" Kiều Vũ Tụng ôm chăn, "Ngủ nướng rất thoải mái nha."

Cậu nhướng mày nói: "Làm sao anh biết em chưa từng?"

Kiều Vũ Tụng chớp mắt nói, "Bởi vì mỗi khi anh thức dậy, em đều rời giường rồi. Em vẫn luôn nghiêm túc như vậy sao? Cho dù là ngày nghỉ."

Bị anh chọc cười, Tống Vũ Tiều nói: "Có việc phải làm, đương nhiên sẽ không ngủ nướng."

"Có đúng không?" Kiều Vũ Tụng bán tín bán nghi, "Vậy hôm nay có chuyện gì vậy?"

Tống Vũ Tiều nhún vai.

"Nhìn xem!" Kiều Vũ Tụng nguýt cậu một cái, vẫn rời giường, hỏi, "Em dậy lúc mấy giờ?"

Cậu nhớ lại, đáp "lúc gần 8 giờ."

Kiều Vũ Tụng ngạc nhiên: "sao em không đánh thức anh? Ngồi buồn một mình hơn tiếng đồng hố vậy?"

Cậu cười "Cũng không có việc gì, lúc ngủ trông anh rất đẹp."

Mặt Kiều Vũ Tụng bỗng dưng đỏ lên, lầu bầu nói: "Miệng lưỡi trơn tru."

"Nếu anh nhất định phải mô tả những gì em đang nói là dễ chịu, khuyên anh nên sử dụng bốn chữ 'lời ngon tiếng ngọt'. 'Miệng lưỡi trơn tru' là nghĩa xấu." Tống Vũ Tiều nhắc nhở.

Kiều Vũ Tụng dở khóc dở cười, hỏi: "Em không nghe ra anh đang mắng emha?"

Tống Vũ Tiều giả vờ như không biết gì, hỏi ngược lại: "Anh Tiểu Tụng tốt bụng như vậy, còn đau lòng em, sao mà mắng em được?"



Kiều Vũ Tụng không còn gì để nói, buồn cười lắc lắc đầu.

Anh lấy ra bộ quần áo sẽ mặc hôm nay từ trong vali, Kiều Vũ Tụng cởi cúc áo ngủ, do dự một chút, sau đó quay người nói: "Quay lưng lại đi, anh đang thay quần áo."

"Hả?" Tống Vũ Tiều giả bộ thất vọng, "Tại sao? Em đã cố ý dậy sớm như vậy."

Kiều Vũ Tụng trợn mắt nói: "Em nói cái gì?"

Cậu thành công cười ha ha: "Anh không phát hiện ra sao? Anh không có cơ hội nhìn thấy em thay đồ. Bởi vì anh dậy quá muộn."

"Cái gì nữa!" Kiều Vũ Tụng nghĩ lý do này thật sự rất buồn cười, nhưng trong lòng càng buồn cười hơn, vì thế xoắn xuýt.

Anh bước tới chỗ Tống Vũ Tiều và đưa tay cởi cúc áo len của cậu.

Tống Vũ Tiều kinh ngạc hỏi: "Anh làm gì vậy?"

Kiều Vũ Tụng liếc mắt đã nhìn ra cậu giả bộ giật mình, nói: "Cởi quần áo ra, rồi mặc lại. Anh muốn xem."

"Aaa, cái này là ăn gian?" Tống Vũ Tiều ngăn cản.

"Anh cũng không phải học bá, muốn thắng em, đương nhiên phải ăn gian." Kiều Vũ Tụng chơi xấu, tránh tay cậu ra, mạnh mẽ cởi áo len.

Vậy mà, khi thấy Tống Vũ Tiều không có ngăn cản anh cởi cúc áo sơ mi, anh lại chần chờ.

Tống Vũ Tiều thấy động tác của anh đột nhiên dừng lại, nghiêng đầu hỏi: "Sao vậy anh?"

Kiều Vũ Tụng trừng cậu, dùng sức đẩy mạnh vai cậu, quay lại vali, lại lấy quần áo ra, ném lên giường.

"Em muốn xem thì xem đi." Kiều Vũ Tụng đưa lưng về phía cậu, đứng ở bên giường thay quần áo.

Nghe vậy, Tống Vũ Tiều không khỏi bật cười. Cậu cài lại cúc áo len, nhướng mắt lên nhìn Kiều Vũ Tụng.

Là tiếp viên hàng không, lúc nào cũng cần phải giữ phong thái, Kiều Vũ Tụng vai rất phẳng, lưng thẳng, cơ lưng mỏng, eo thon lại căng mịn. Trên eo lưng có hai lúm đồng tiền nông*, mông tròn trịa vểnh cao, nhìn thấy anh khom lưng mặc quần, đôi chân lôi kéo ra đường nét. Tống Vũ Tiều mặt nóng bừng, cúi đầu xuống. (* chú thích trong ảnh minh họa)

Tuy rằng quay lưng lại Tống Vũ Tiều, Kiều Vũ Tụng trước sau cảm giác tầm mắt của cậu đang ở sau lưng mình.

Điều này khiến Kiều Vũ Tụng cảm thấy từng cử động của mình không được tự nhiên, thậm chí anh còn cúi xuống để mặc quần vào và duỗi thẳng chân. Anh nhìn xuống quần lót và nhét gấu áo vào trong quần. Đó là ảo giác của anh, anh cảm thấy vì gấu áo sơ mi nhét vào quần nên đáy quần không được mịn màng. Anh ghét khi vừa mới ngủ dậy.

Lúc mặc áo len vào, Kiều Vũ Tụng vẫn không có quay người lại.

Bỗng nhiên, Tống Vũ Tiều nói "Đồng hồ báo thức của em là 6:40, nhưng em thường thức dậy trước khi chuông báo thức reo. Nếu dậy sớm hơn 5 phút, em có thể nhìn anh thêm 5 phút nữa."

Kiều Vũ Tụng quay người, hoang mang nhìn cậu.



Tống Vũ Tiều cười nhạt.

Kiều Vũ Tụng không nhịn được ảo não, nói: "Sớm biết như vậy , anh đã dậy sớm hơn, bây giờ gần 9h30. Nếu không xuống lầu, mẹ anh nhất định sẽ mắng."

Tống Vũ Tiều gật đầu hiểu ý: "Đêm nay ở nhà em?"

Đôi mắt Kiều Vũ Tụng sáng lên: "Có thể sao?"

"Tại sao không được?" Tống Vũ Tiều hỏi ngược lại. Cậu chống cằm nhìn Kiều Vũ Tụng, ý cười tinh nghịch. " Em đang muốn làm cái gì đó trên giường mà em đã ngủ từ hối cấp 3. Chỉ nghĩ thôi cũng thấy thật mong đợi."

Kiều Vũ Tụng nghe xong giật cả mình, mặt cũng đỏ lên.

Tống Vũ Tiều nhìn thấy, cười xấu xa hơn "Em sẽ hoàn thành những việc muốn làm khi đó, hiện tại làm, coi như hoàn thành ước nguyện đi."

"Trời ạ ..." Kiều Vũ Tụng cảm thấy đỉnh đầu sắp bốc khói, anh đi tới trước mặt Tống Vũ Tiều, mạnh bạo xoa xoa khuôn mặt cậu, bóp kính mắt trượt trên chóp mũi, "Sao em có thể biến thái như vậy?Còn là một thiếu niên mười bốn tuổi! "

Bị anh xoa mặt, Tống Vũ Tiều mồm miệng phản bác lại: "Em có nói là làm cái gì sao? Sao anh phản ứng dữ dội như vậy."

Kiều Vũ Tụng ngẩn ra, sau đó phát hiện ánh mắt của cậu nhìn xuống, lập tức buông tay bước ra ngoài, nói: "Anh đi đánh răng, em rửa mặt chưa? Mau xuống lầu đi, mẹ anh sẽ nói cho."

"Không phải là có mặt em, dìsẽ ngừng nói anh sao?" Tống Vũ Tiều đeo kính vào.

Động tác của Kiều Vũ Tụng dừng lại, anh quay lại nhìn cậu khó hiểu.

Tống Vũ Tiều nhún vai, nói như chuyện đương nhiên, "Giống như lần chúng ta đi ăn thịt xiên, em đã đưa anh về."

Đến bây giờ, Kiều Vũ Tụng không có gì ngạc nhiên khi cậu nhớ lại mọi thứ trong quá khứ. Đáng tiếc, cậu chỉ nhớ, nhưng không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu rời đi.

Kiều Vũ Tụng ở trong lòng cười khổ, quay về phía cậu, ôm mặt cậu, hôn lên mặt cậu, nói: "Ngoan, em đừng nói những điều như vậy nữa. OK?"

Nhìn ra biểu hiện thất vọng của Kiều Vũ Tụng, Tống Vũ Tiều thấy hồi hộp, rất muốn hỏi anh có chuyện gì, mà Kiều Vũ Tụng rất nhanh liền đi rồi.

Kiều Vũ Tụng mở cửa, quay đầu lại nhìn thấy Tống Vũ Tiều cau mày đang nhìn mình, không thèm để ý, trong lòng lại mềm ra.

"Ngày hôm đó, chuyện gì đã xảy ra sau khi em rời đi?" Tống Vũ Tiều hỏi.

Tim Kiều Vũ Tụng đau nhói, nhưng ngay sau đó, anh cười thoải mái nói: "Không có gì đâu, mọi chuyện đã kết thúc rồi." Anh nghĩ nghĩ, rồi lại đóng cửa lại, "Này, em có phiền không nếu anh chưa đánh răng? "

Tống Vũ Tiều đứng dậy đi tới trước mặt anh, nhìn vào mắt anh vẻ hối lỗi, "Em xin lỗi."

Kiều Vũ Tụng đặt hai tay lên vai cậu, cà cà chop mũi vào má cậu, nói: "Không sao đâu. Hôn anh nhanh lên."