Tương Ngữ

Chương 103: Scandal và lời đề nghị -8




Từ đầu đã không có chút manh mối nào, một khi Kiều Vũ Tụng biết phải tìm ai để có câu trả lời cho mớ bòng bong này – một hướng đi duy nhất. Không biết phương hướng này có phải lối ra hay không, nhưng anh chỉ có thể nắm lấy cơ hội.

Anh không đợi được nữa, sau khi tin nhắn anh gửi cho Đằng Lập Quân không có hồi âm, anh tiếp tục gọi cho Đằng Lập Quân.

Tuy nhiên, sau 2 cuộc gọi không không có ai tiếp, điện thoại di động của Đằng Lập Quân đã tắt nguồn.

Biết rằng Đằng Lập Quân có ý định tránh né, Kiều Vũ Tụng càng tin rằng anh ta có liên quan đến scandal này.

Kiều Vũ Tụng tức giận đến cả người phát run, soạn một tin nhắn ngắn và gửi cho Đằng Lập Quân.

Trước khi đến gặp quản lý Tôn, Kiều Vũ Tụng đã gửi cho anh ta một tin nhắn: Xin chào, tôi là Kiều Vũ Tụng, tiếp viên hàng không của Bắc Hàng Airline tại Căn cứ Tích Tân. Chúng ta đã gặp nhau tại khách sạn Royce đêm qua và sáng nay, chắc anh vẫn còn nhớ. Vào buổi chiều nay có những tin đồn xuyên tạc về chúng ta trên Internet, xin hỏi anh có biết hay không? Tôi tin rằng sự việc này cũng sẽ ảnh hưởng lớn đến danh dự anh. Bên này tôi người nhỏ, lời nhẹ, hi vọng anh sớm ra mặt làm rõ. Cảm ơn.

Tin nhắn này qua 2 giờ đồng hồ biến thành trạng thái đã đọc, nhưng không có trả lời.

Kiều Vũ Tụng đã gửi tin nhắn mới, và từ ngữ không còn lịch sự như trước: Anh Đằng, tôi đã có được video giám sát hành lang khách sạn tối qua, và xác nhận rằng có người bí mật quay phim ở hành lang vào thời điểm đó. Hơn nữa lúc anh rời đi hẳn là cũng nhìn thấy hắn ta. Tôi không biết tại sao lúc đó anh không có ý thức đề phòng sau khi gặp người kia, và tôi cũng không định suy đoán rằng anh có thể có mục đích khác, nhưng sự việc này bây giờ đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến công việc và cuộc sống của tôi và gia đình. Nếu anh hoặc phòng làm việc không ra mặt làm sáng tỏ nữa, tôi sẽ tải toàn bộ video hoàn chỉnh lên internet.

Tống Vũ Tiều đang lái xe nhìn thấy Kiều Vũ Tụng tức giận nắm chặt điện thoại, rõ ràng điện thoại di động không có động tĩnh, anh vẫn không ngừng nhìn nó, cậu hỏi: "Anh đang liên lạc với ai vậy?"

"Còn ai nữa? Đằng Lập Quân." Kiều Vũ Tụng tức muốn nổ phổi.

Tống Vũ Tiều ngạc nhiên hỏi: "Anh có thông tin liên lạc của anh ta sao?"

Nghe vậy, Kiều Vũ Tụng sửng sốt một chút, sau đó anh nhận ra rằng Tống Vũ Tiều cho rằng anh vô tội, nên xem như anh và Đằng Lập Quân không hề quen biết nhau từ trước.

Kiều Vũ Tụng thành thật giải thích: "Đầu năm nay, anh ta đi chuyến bay mà anh phục vụ. Khi đó, anh là tiếp viên trưởng khoang sau, anh ta đã hỏi anh số điện thoại. Anh ta là hành khách VIP của công ty anh. Anh lo bị khiếu nại nên đã đưa số cho anh ta. Lúc đó anh vẫn chưa có gặp lại em."

Tống Vũ Tiều hiểu rõ gật đầu, lại hỏi: "Anh ta ngồi khoang phổ thông?"

"Không, khoang hạng nhất." Ngẫm lại, Kiều Vũ Tụng vẫn không chịu nổi sự tùy hứng của các ngôi sao lớn.



Tống Vũ Tiều mím môi hỏi: "Sau đó thì sao?"

Kiều Vũ Tụng tưởng mình đã nói xong, không nghĩ là cậu tiếp tục hỏi, không nhịn được cả giận: "Đương nhiên không có sau đó. Anh ta gửi tin nhắn cho anh, nhưng anh không trả lời. Anh đã tắt chức năng tìm kiếm bằng số điện thoại trên mạng xã hội. Vì vậy anh không biết liệu anh ta có thêm bạn với anh hay không."

"không tìm được bằng số điện thoại?" Tống Vũ Tiều kinh ngạc, "Nhưng mà, em lại tìm được anh qua số điện thoại di động."

Mặt của Kiều Vũ Tụng trở nên nóng bừng, anh ngượng ngùng thừa nhận: "Anh đã mở chức năng sau khi biết em có số điện thoại của anh." Nói xong, anh nhìn thấy nụ cười thỏa mãn trên mặt Tống Vũ Tiều, rõ ràng là một chút cũng không ngạc nhiên, liền biết vừa nãy là cậu cố ý nói như vậy.

Kiều Vũ Tụng cảm thấy buồn cười trước sự trẻ con này, lẩm bẩm: "Được rồi, được rồi, em đắc ý nhất."

Tống Vũ Tiều càng cười to hơn, cười xong liền hỏi: "Hiện tại thì sao? Đằng Lập Quân đã trả lời anh chưa?"

Nhắc đến Đằng Lập Quân, niềm vui ngắn ngủi của Kiều Vũ Tụng biến mất ngay lập tức, tâm trạng anh trở nên nặng nề, anh nói: "Không có, anh ta đã đọc tin nhắn của anh, nhưng không có trả lời. Điện thoại cũng đã tắt." Anh dừng một chút "Tiểu Tiều, nếu anh đăng toàn bộ video để chứng minh bản thân trong sạch lên mạng, có lẽ sẽ gây ra sóng gió lớn hơn, như vậy công việc của em có bị ảnh hưởng không? Họ sẽ lại bảo em chia tay với anh sao?"

Tống Vũ Tiều suy nghĩ một chút nói: "Em nghĩ hiện tại anh không nên làm như vậy, không phải đã nói sao? Đoạn video là công ty anh lấy từ khách sạn. Đúng rồi, trước khi Đằng Lập Quân hay công ty anh phản hồi, anh hấp tấp phát ra ngoài có thể gây rắc rối cho chính mình. Bây giờ cá chết rách lưới cũng không phải là một quyết định đúng đắn. "

Sau khi nghe Tống Vũ Tiều nói, anh cảm thấy có lý, hiện tại anh đã được lệnh ngừng bay, nếu trong lúc ngừng bay, việc "không thể kiểm soát" xảy ra trước mắt công ty, chắc chắn công ty bị làm khó dễ, nói không chừng không chỉ ngừng bay là xong.

"Vậy thì anh phải làm sao đây?" Kiều Vũ Tụng lo lắng và bồn chồn, "Em biết không? Một vài fan cuồng Đằng Lập Quân đã tìm thấy chỗ cha mẹ anh và đến đó, những đứa ngốc đó cũng đến cửa hàng của nhà anh để cười nhạo. Mẹ anh gần hết đời luôn chỉ trích người ta, giờ lại nói cái gì cũng không hiểu, anh thật sự là ... "

Tống Vũ Tiều không nghĩ rằng sự việc sẽ ảnh hưởng đến ba mẹ Kiều Vũ Tụng, cậu im lặng trong giây lát. Nhìn thấy xe trở lại tiểu khu, Tống Vũ Tiều giảm tốc độ, trong đầu hiếm thấy có chút manh mối.

Khi xe dừng hẳn, Tống Vũ Tiều hỏi: "Năm nay anh nghỉ phép năm chưa?"

Kiều Vũ Tụng ngẩn ra, lắc đầu một cái.

"Nếu chưa nghỉ phép, bây giờ đang ngừng bay, anh hãy hỏi công ty xem có thể nghỉ phép năm không. Trở về nhà nhìn xem." Tống Vũ Tiều nói, "Ba mẹ anh còn bị đối xử như vậy, bọn họ nhất định sẽ lo lắng anh như thế nào. Anh về nhà mấy ngày, cũng làm cho họ an tâm hơn."

An tâm sao? Nghĩ đến Từ Ngạo Quân, Kiều Vũ Tụng không rõ Tống Vũ Tiều đã nói gì. Tuy nhiên, nghĩ đến Kiều Chấn Hải, anh rốt cuộc lại mềm lòng. Anh cau mày suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: "Còn em? Em về với anh không?"

Tống Vũ Tiều nghiêm túc nhìn anh, thấy trên mặt anh ta đã lộ rõ ​​vẻ thất vọng, cậu nghĩ ngợi rồi nói: "Ngày mốt em phải đi Thành phố Tây, mùa xuân sang năm mới về. Nếu anh có thể xin nghỉ ngày mai, em sẽ đi cùng anh trở lại Nhạc Đường."



Kiều Vũ Tụng tràn đầy suy nghĩ Tống Vũ Tiều phải đi, không thể không đi, rất lâu sẽ không thể gặp mặt, xảy ra chuyện như vậy, anh chỉ có thể tự mình đối mặt. Không ngờ, Tống Vũ Tiều đột nhiên nói đi cùng anh về nhà, Kiều Vũ Tụng bối rối.

Anh nhanh chóng phản ứng lại, hỏi: "Ngày mai cùng anh trở về Nhạc Đường, ngày mốt em đi thẳng từ Tân Châu đến Thành phố Tây?"

Tống Vũ Tiều gật đầu.

Viền mắt của Kiều Vũ Tụng trở nên nóng rực, anh ảo não cúi đầu xuống, nói: "Tiểu Tiều, cảm ơn em. Anh xin lỗi, tất cả là lỗi của anh, nếu tối hôm qua anh không đến quán bar để uống rượu, cũng sẽ không gặp gã họ Đằng đó trong hành lang. cũng sẽ không bị chụp hình... thêm phiền toái cho em, anh ...."

"Anh đang nói cái gì vậy?" Tống Vũ Tiều cởi dây an toàn, sờ sờ khuôn mặt nóng rực của anh, "Em cũng có lỗi khi làm cho anh buồn, anh đi uống rượu."

Sau khi nghe xong, Kiều Vũ Tụng kinh ngạc ngẩng đầu.

"Khi xem ảnh và tin tức, em đã nghĩ, tại sao anh lại về phòng muộn như vậy. Lúc đó cảm thấy không nên cãi nhau qua điện thoại với anh thì tốt rồi." Tống Vũ Tiều khẽ cau mày, "Tiểu Tụng, em cũng đã từng bị nghi ngờ là phản bội, em hiểu tâm tình của anh. Hiện tại tình huống của chúng ta quả thực có chút phiền phức, nhưng ít nhất công ty và em đều tin tưởng anh, đúng không? Nếu như vậy, chúng ta chỉ cần kiên trìthêm một chút thôi là được"

Nghe cậu an ủi, Kiều Vũ Tụng nhìn điện thoại di động im lặng mà lòng nặng trĩu, vẫn không hiểu Đằng Lập Quân muốn làm cái gì. Cố tình vào lúc này, bụng anh cồn cào kêu ùng ục ùng ục.

Nghe thấy âm thanh, cả hai đều bất ngờ.

Tống Vũ Tiều phá lên cười, mặt của Kiều Vũ Tụng đột nhiên đỏ bừng, anh nản lòng nói: "Đã đến giờ này rồi, đói bụng có gì lạ lùng?"

"Không lạ, không lạ." Tống Vũ Tiều vội vàng nói, "Xuống xe đi. Ở nhà em nấu cơm cho anh rồi."

"Có thật không?" Kiều Vũ Tụng vui mừng, lập tức cùng Tống Vũ Tiều xuống xe.

Tống Vũ Tiều đứng tại chỗ chờ anh, ôm vai anh bước đến thang máy, nói "Đương nhiên, chỉ khi ăn uống no đủ thì chúng ta mới có đủ sức lực để đương đầu với những thử thách của cuộc sống. Anh Tiểu Tụng nhà chúng ta vẫn còn nhiều khó khăn và thách thức mới phải đối mặt."

"Những khó khăn và thách thức mới?" Kiều Vũ Tụng khó hiểu.

Cậu cười cười nói: "Sau này anh sẽ biết."