Thời gian dần trôi, chuyện của Minh An từ từ phai nhạt, Đại Lý tự chậm chạp điều tra không ra kết quả, vua Văn Huệ tức giận, Hoàng Phủ Hạo bất mãn, nhưng không ai tìm được chân tướng.
Mấy hôm nay, Thẩm phủ có chuyện đại sự.
Thẩm Nguyệt đã đính hôn, không bao lâu nữa phải xuất giá.
Người định hôn với nàng là Vương Bật, công tử nhà Vương ngoại lang một quan viên ngũ phẩm, nhà họ Vương chỉ có hai con trai, con nhỏ chưa tới 10 tuổi, Vương Bật là trưởng tử, năm nay hai mươi tư tuổi, đã nhận chức ở phủ học sĩ, là người học thức uyên bác, tiền đồ rộng mở. Vương ngoại lang tuy không phải trọng thần trong triều, nhưng giao thiệp rộng rãi, nếu Thẩm Vạn tạo được quan hệ với ông ấy, đường làm quan sau này sẽ có nhiều trợ lực.
Thẩm Vạn vì con đường thăng quan, còn Trần Nhược Thu, nàng thấy Vương Bật là trưởng tử, trong phòng không có thiếp thất, gia đình đơn giản, Thẩm Nguyệt từ nhỏ được dạy dỗ chu đáo, là một tiểu thư uyên bác lễ nghĩa, gả qua có thể nắm chặt lòng của Vương Bật, ngày sau sinh được con trai con gái thì có thể đứng vững ở Vương gia, cả đời nhàn hạ.
Việc hôn nhân này Trần Nhược Thu trực tiếp trao đổi với nhà họ Vương, đã đổi bát tự, sau khi Thẩm Nguyệt biết chuyện thì đại náo một trận. Trần Nhược Thu ngày thường rất dịu dàng nhưng lúc này lại cứng rắn, Thẩm Vạn trước nay yêu thương con gái giờ cũng không nghe Thẩm Nguyệt khẩn cầu. Thẩm lão phu nhân càng muốn gả nàng nhanh chóng, hiện nay trong phủ khó khăn, ngày qua gian nan, nuôi một vị tiểu thư ở trong phủ, ăn mặc, chi dùng, tiêu phí rất nhiều.
Thẩm Nguyệt cường liệt nên Thẩm Vạn phạt nàng quỳ ở từ đường, trước mặt tổ tiên ăn năn sám hối. Thẩm Nguyệt ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt.
Nói đến cũng châm chọc, từ đường này là nơi quen thuộc với Thẩm Diệu, có một lần Thẩm Diệu quỳ từ đường xảy ra hỏa hoạn, thoát chết trong gang tất, đó cũng là lúc Thẩm Tín hồi kinh, kể từ đó mọi chuyện với Thẩm Diệu đều thuận buồm xuôi gió, bởi vì nàng ta có chỗ dựa. Thẩm Nguyệt tin tưởng, nếu có một ngày Thẩm Diệu muốn gả cho Phó Tu Nghi, vợ chồng Thẩm Tín sẽ không ngăn trở, không giống như cha mẹ ép uổng nàng. Thẩm Tín quyền cao chức trọng, muốn gả con gái, ngay cả Phó Tu Nghi cũng khó lòng cự tuyệt, huống chi Thẩm Diệu không còn là kẻ bất tài như hai năm trước.
Vừa nghĩ tới khả năng Thẩm Diệu đến với Phó Tu Nghi, trong lòng Thẩm Nguyệt rất khó chịu, nàng không cam lòng, tại sao lúc trước bốc cháy từ đường Thẩm Diệu không vùi thây luôn đi?
Đang oán trách, nàng nghe thấy âm thanh bên ngoài, tưởng Trần Nhược Thu phái người đến đưa đồ ăn, nàng nổi giận hét lên: “Ta không cần gì cả, đi ra ngoài!”
Thanh âm kia vẫn tiếp tục, Thẩm Nguyệt tức giận nói: “Ta bảo ngươi cút!”
Cửa lớn kẹt một tiếng mở ra, một cái đầu ngó vào, là Thẩm Đông Lăng.
Thẩm Nguyệt sửng sốt. Thẩm Đông Lăng len lén nhìn xung quanh, đóng cửa lại, đến trước mặt Thẩm Nguyệt, đặt giỏ tre xuống, nói nhỏ: “Hộ vệ và ma ma bên ngoài say rượu, ta lén vào, biết tỷ cả ngày chưa ăn gì nên ta mang điểm tâm đến. Nhị tỷ, ngươi ăn đi, nhỏ tiếng một chút.”
Thẩm Nguyệt ngẩn ra, nhìn Thẩm Đông Lăng vén giỏ trúc lấy ra từng chiếc bánh ngọt, trong lòng cảm động. Nàng bỏ ăn một ngày, cha mẹ mặc kệ không hỏi, vậy mà thứ muội thường ngày nàng đối xử qua loa lại nhớ tới nàng.
Nàng nói: “Ngươi đừng phí sức, ta ăn không vô.”
Thẩm Đông Lăng nhìn nàng: “Vì sao Nhị tỷ không muốn gả cho Vương công tử, Nhị tỷ lưu luyến thân nhân phải không? Ta nghe Tam thẩm nói hắn là người tốt, gia đình đơn giản, tỷ gả qua sẽ là chủ mẫu a.”
Thẩm Nguyệt liếc nhìn Thẩm Đông Lăng, vừa khinh thường Thẩm Đông Lăng ngây thơ, ếch ngồi đáy giếng, chỉ một Vương Bật đã thấy mãn nguyện, vừa hâm mộ Thẩm Đông Lăng như một đứa bé đơn thuần, sống vô tư vui vẻ. Thẩm Nguyệt cười khổ nói: “Hắn có tốt hay không thì liên quan gì, hắn đâu phải người trong lòng ta.”
Thẩm Đông Lăng giật mình: “Chẳng lẽ… Nhị tỷ đã có người trong lòng?”
“Đúng thì sao? Không phải thì thế nào?” Thẩm Nguyệt cười thảm: “Ai bảo ta sinh ra ở Thẩm gia, ngay cả quyền lựa chọn phu quân cũng không có. Cha mẹ chỉ lo con đường thăng tiến, không màng đến cảm nhận của ta, đôi khi ta thấy không bằng chết đi còn hơn.”
Thẩm Đông Lăng hoảng sợ, xua tay nói: “Nhị tỷ đừng làm chuyện dại dột, trên đời chuyện gì cũng có cách giải quyết. Sao Nhị tỷ không nghĩ thoáng hơn, Tam thúc yêu thương tỷ như vậy chẳng lẽ lại hại tỷ, gả cho Vương công tử đâu có gì là xấu, không chừng hắn còn là phu quân trong mộng của rất nhiều cô gái, bọn họ nghe tin sẽ hâm mộ tỷ vận khí tốt a. Như ta đây, nếu có thể gả đến nhà họ Vương, chỉ sợ di nương mỗi ngày sẽ đi chùa thắp hương bái tạ Quan Âm Bồ Tát đã ban cho ta nhân duyên tốt.”
Thẩm Nguyệt lắc đầu cười, chí hướng hai người không giống, nói không thông. Thấy Thẩm Đông Lăng nhìn nàng với ánh mắt hâm mộ, nàng nghĩ cũng đúng, một thứ nữ có thể làm chính thê đã là rất tốt, huống hồ còn là chính thê nhà quan.
Thẩm Đông Lăng thấy nàng vẫn rầu rĩ không vui, nói: “Xe đến chân núi ắt có đường, Nhị tỷ đừng luẩn quẩn trong lòng nữa. Tỷ không nhớ lúc trước Ngũ muội cũng làm mai đó sao, nàng cũng náo loạn một thời gian tưởng không có đường cứu vãn, nhưng đại bá đại thẩm vừa về mọi chuyện đã được giải quyết êm đẹp.”
Lời Thẩm Đông Lăng dường như bâng quơ, nhưng Thẩm Nguyệt nghe được ngẩn ra.
Đúng vậy, trước đây từng bàn chuyện hôn sự của Thẩm Diệu, nhưng vì vợ chồng Thẩm Tín hồi kinh nên tránh được việc tráo hôn, việc này nàng lén nghe Trần Nhược Thu và hạ nhân bàn luận, nếu Thẩm Thanh và Thẩm Diệu có thể tráo hôn, tại sao nàng không thể?
Trong lòng Thẩm Nguyệt kích động, ý nghĩ kia dần dần hiện ra ngày càng rõ ràng, ngày càng hoàn chỉnh, ánh mắt của nàng dời đến trên người Thẩm Đông Lăng.
Chẳng phải người đã tự dâng tới cửa rồi sao?
Thẩm Nguyệt bắt lấy cánh tay Thẩm Đông Lăng, nhẹ giọng nói: “Tam muội, ngươi thấy ta đối đãi ngươi như thế nào?”
Thẩm Đông Lăng sửng sốt, cúi đầu ngại ngùng: “Nhị tỷ không chê xuất thân của ta, đối với ta rất tốt, cả phủ chỉ có mình tỷ nguyện ý nói chuyện với ta.” Thẩm Nguyệt trước giờ luôn tỏ vẻ cao quý hào phóng, dù trong lòng khinh thường Thẩm Đông Lăng nhưng ngoài mặt vẫn không hiển lộ. Nhất là sau đêm hội hoa đăng, Thẩm Nguyệt thiếu người làm nền, nên vẫn luôn tìm Thẩm Đông Lăng trò chuyện, người ngoài nhìn vào luôn cảm thấy quan hệ hai người rất tốt.
Nghe vậy, Thẩm Nguyệt nở nụ cười, nàng nói: “Tam muội, hiện giờ ta có chuyện khó xử, ngươi có nguyện ý giúp ta không?”
Thẩm Đông Lăng vô tư cười, nói: “Không thành vấn đề, chỉ cần ta làm được, tất nhiên sẽ hết sức giúp đỡ Nhị tỷ.”
Thẩm Nguyệt nắm tay Thẩm Đông Lăng càng chặt hơn: “Ngươi nói vậy là ta yên tâm rồi. Ngươi… thay ta gả cho Vương Bật được không?”
Nghe lời này, Thẩm Đông Lăng sợ ngây người. Nàng rút tay về, bối rối nói: “Việc này không thể, Nhị tỷ, nếu là việc khác ta sẵn sàng giúp ngươi… duy có việc này… ta… ta không giúp được.”
“Ngươi có thể!” Thẩm Nguyệt không buông tay, gấp gáp nói: “Không phải ngươi nói Vương công tử rất tốt sao? Không phải ngươi nói nếu được mối nhân duyên này, di nương sẽ vui vẻ sao? Tam muội, van cầu ngươi giúp ta!”
Thẩm Đông Lăng liên tục lui về phía sau: “Nói thì nói thế, nhưng việc này rất mạo hiểm, nếu lộ ra ta sẽ bị đánh chết, ngươi cũng liên lụy. Nhị tỷ, vì sao ngươi cố chấp như vậy, ngươi đồng ý gả thì mọi việc sẽ được giải quyết thôi mà.”
Thẩm Nguyệt nhìn Thẩm Đông Lăng, nước mắt chảy xuống. Nàng vốn văn nhã nhu nhược, hiện giờ biểu hiện yếu đuối như vậy làm lòng người chua xót, nàng tuyệt vọng nói: “Tam muội, nọc rắn đối với người thường là độc dược, vào tay y sư lại trở thành thuốc chữa bệnh, hôn sự này đối với ngươi là nhân duyên tốt, đối với ta là bùa đòi mạng. Ta đã có người trong lòng, cả đời này không phải hắn thề không lấy chồng, nếu mọi người ép buộc ta, gả ta cho người khác, thì ngày cưới cũng sẽ là ngày ta tự kết thúc mạng sống chính mình.” Nói đến đây, đột nhiên Thẩm Nguyệt quỳ xuống, khấu đầu với Thẩm Đông Lăng: “Ngươi không đồng ý, tức là ngươi muốn chặt đứt sinh mệnh của ta, Tam muội, nể tình tỷ muội, nể tình trong toàn bộ Thẩm phủ chỉ có mình ta đối xử tốt với ngươi, ngươi hãy giúp ta, cứu mạng ta a Tam muội!”
Thẩm Đông Lăng thấy Thẩm Nguyệt quỳ xuống thì sợ ngây người, hoảng hốt không biết làm gì. Nàng kéo tay Thẩm Nguyệt, nói: “Nhị tỷ, ngươi đừng như vậy, đừng làm ta sợ a!”
Thẩm Nguyệt lôi kéo Thẩm Đông Lăng: “Tam muội, Nhị tỷ van xin ngươi, chỉ một lần này thôi, chẳng lẽ ngươi muốn ta trở thành một nắm xương trắng ư?”
Thẩm Đông Lăng cắn môi nhìn Thẩm Nguyệt tóc tai bù xù, hai mắt đẫm lệ, quả thật đã rơi vào đường cùng, miễn cưỡng gật đầu nói: “Nhị tỷ, ngươi đứng lên trước, ta đồng ý với ngươi.”
Ánh mắt Thẩm Nguyệt sáng ngời, ôm lấy Thẩm Đông Lăng, không ngừng nói cám ơn, bộ dạng cảm kích tận xương tủy, nhưng gương mặt sau lưng lại lộ ra nụ cười đắc ý.
Thẩm Đông Lăng ngập ngừng: “Nhưng mà, chuyện này cần bàn bạc kỹ hơn, tráo hôn không phải chuyện nhỏ, nếu lộ ra ai cũng phải gánh chịu hậu quả. Hơn nữa Tam thúc, Tam thẩm lúc nào cũng nhìn chằm chằm.”
Thẩm Nguyệt kích động, kéo tay Thẩm Đông Lăng nói: “Đương nhiên rồi. Tam muội yên tâm, ngươi đã hy sinh vì ta, nếu chuyện bại lộ ta nhất định bảo vệ ngươi, nhất định giải thích rõ ràng, mọi chuyện là do ta ép ngươi, không để ngươi phải liên lụy.”
Thẩm Đông Lăng cười: “Ta tin Nhị tỷ.”
Thẩm Đông Lăng trở lại Thải Vân uyển thì trời đã tối đen như mực, nàng trộm đi nên Vạn di nương tưởng nàng đã nghỉ ngơi.
Nha hoàn Hạnh Hoa hỏi: “Tiểu thư phải gả thay Nhị tiểu thư thật ạ?”
“Gả chứ, sao lại không?” Thẩm Đông Lăng nhìn Hạnh Hoa vén màn, nàng ngồi lên ghế dài, thản nhiên bưng chén trà uống một ngụm, tươi cười hoàn toàn khác vẻ hốt hoảng vừa rồi: “Nhà họ Vương là nhà quan, Vương Bật có tiền đồ, hậu viện lại thanh tịnh, với xuất thân của ta thì cả đời này cũng không thể với tới, nay cơ hội đã đến, ta đâu có ngốc mà không nắm lấy.”
“Nói như vậy… Phải cảm ơn Nhị tiểu thư đã tác thành cho một mối nhân duyên a.” Hạnh Hoa cười nói.
“Tác thành?” Thẩm Đông Lăng trào phúng: “Đứa ngốc này, không lẽ ngươi thật sự nghĩ rằng Thẩm phủ này còn có người tâm địa Bồ Tát?”
Hạnh Hoa sửng sốt, khó hiểu: “Tiểu thư nói vậy ý là…”
“Ngươi nghĩ nếu có một ngày sự việc bại lộ, Thẩm Nguyệt sẽ đứng ra nhận trách nhiệm bảo vệ ta ư? Không đâu, nếu thật sự có ngày đó, việc đầu tiên nàng ta làm sẽ là hắt toàn bộ nước bẩn lên người ta, nói rằng ta tìm cách chiếm đoạt hôn sự của nàng, nàng là người chịu oan ức. Dù Nhị phòng hiểu rõ, nhưng họ không muốn kết thù với Tam phòng và nhà họ Vương, cũng sẽ đổ trách nhiệm cho ta gánh vác. Về phần lão phu nhân,” Thẩm Đông Lăng cười lạnh: “Một thứ nữ như ta, trong mắt nàng không thể so với đích nữ, kết cục là phải hy sinh ta, bảo vệ Thẩm Nguyệt.”
Hạnh Hoa kinh hãi nói: “Nhưng Nhị tiểu thư vừa mới hứa…”
Thẩm Đông Lăng lắc đầu cười nói: “Ngươi tin vào lời hứa của Thẩm Nguyệt? Ta nói cho ngươi biết, trong Thẩm phủ này đừng nên tin ai, đây là chốn ăn thịt người, mạnh được yếu thua, ở đây ai cũng ít kỷ độc ác, chỉ biết nghĩ cho mình. Nếu Thẩm Nguyệt tốt đẹp như vậy, sao không nghĩ cho người thân nhận lời gả đi, mà ép buộc ta thay nàng lập gia đình.”
Hạnh Hoa lo lắng nói: “Một khi đã như vậy, sao tiểu thư không từ chối, nếu cuối cùng người gánh hậu quả là tiểu thư vậy phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Đông Lăng hồn nhiên cười: “Yên tâm đi, nếu đã nhận lời, ta tất nhiên có sự chuẩn bị. Hạnh Hoa, ngươi phải nhớ cho kỹ, dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình. Chúng ta nên học theo Ngũ muội, có cơ hội phải lập tức rời khỏi nơi đầm rồng hang hổ này.”
Hạnh Hoa hiểu ra, gật gật đầu, chợt nhớ tới cái gì liền hỏi: “Việc này có cần nói cho di nương biết hay không?”
“Không cần.” Thẩm Đông Lăng quả quyết cự tuyệt: “Di nương nhát gan, sẽ không đồng ý việc tráo hôn, đợi việc thành rồi nói với nàng cũng không muộn.”
Hạnh Hoa nghe vậy gật đầu lui ra.
Chuyện hôn nhân của Thẩm Nguyệt, trong Thu Thủy uyển cũng có người đang đau đầu.
“Cả ngày hôm nay Nguyệt nhi không ăn gì, sợ là thân mình không chịu nổi.” Thẩm Vạn nói. Trong lòng hắn luôn yêu thương đứa con gái bảo bối này, nếu không phải Thẩm Nguyệt cãi lời hắn, thích người không nên thích, thì hắn cũng không nỡ trách phạt nàng.
“Ta phái người đưa đồ đến nàng cũng không ăn.” Trần Nhược Thu thở dài: “Ta mở cửa cho Tam tỷ nhi vào khuyên nàng, chắc đã chịu ăn rồi.”
“Tam tỷ nhi?” Thẩm Vạn nhíu mày: “Nguyệt nhi thân thiết với nàng ta từ khi nào?” Trong mắt Thẩm Vạn, một đích nữ không nên quá thân thiết với thứ nữ, nên nghe vậy cũng không vui.
Trần Nhược Thu cười nói: “Cũng mới qua lại vài ngày thôi. Lúc trước trong phủ có Thanh nhi cùng Nguyệt nhi trò chuyện, sau này trong phủ vắng vẻ, ta thấy Tam tỷ nhi thành thật, nên bảo Nguyệt nhi qua lại cho có bạn, chỉ để giải khuây chứ không thân thiết lắm.”
Thẩm Vạn im lặng, Trần Nhược Thu lại nói: “Hiện giờ ta chỉ lo Nguyệt nhi cứ cố chấp như vậy đến ngày thành thân làm sao bây giờ.”
“Phạt Nguyệt nhi vài hôm là thì ổn thôi, nàng là mẹ, đến lúc đó nên lựa lời khuyên bảo. Nếu không được, đến hôn lễ vẫn nháo loạn, thì phải nghĩ biện pháp.”
Trần Nhược Thu nghe vậy giật mình, trước giờ Thẩm Vạn luôn dịu dàng với nàng, ít có thời điểm bắt buộc như vậy. Nàng nhạy bén phát hiện sự mất kiên nhẫn trong lời nói của phu quân, nghĩ đến mấy hôm nay Thẩm lão phu nhân liên tiếp nhắc đến chuyện nạp thiếp, trong lòng nàng bất an, tiến tới ôm sau lưng Thẩm Vạn: “Đợi Nguyệt nhi xuất giá rồi, lão gia cùng thiếp nghỉ ngơi vài hôm đi. Mấy ngày nay thấy lão gia không được vui, không biết quan trường có chuyện gì không hài lòng, lão gia không tâm sự với thiếp, trong lòng thiếp lo lắng a.”
Tuy Trần Nhược Thu đã lớn tuổi, nhưng nàng bảo dưỡng rất tốt, lại hiểu rõ Thẩm Vạn, biết hắn thích dáng vẻ nũng nịu thế này. Không ngờ Thẩm Vạn vỗ vỗ tay nàng, cười nói: “Chờ hôn sự Nguyệt nhi hoàn thành rồi nói.” Trong giọng nói có vài phần sắc lạnh.
Lòng Trần Nhược Thu dần trầm xuống, cánh tay đang ôm lấy Thẩm Vạn dần siết chặt hơn.
...
Thẩm Diệu nhận được thư của Bùi Lang. Trong thư nói dường như Phó Tu Nghi đã phát hiện mối quan hệ giữa Thẩm Diệu và Duệ vương, để thử xem việc này có chính xác hay không, Phó Tu Nghi cố tình dẫn dắt chuyện Minh An lên người Thẩm Diệu trước mặt Hoàng Phủ Hạo. Một khi Hoàng Phủ Hạo ra tay, chỉ cần nhìn chằm chằm Duệ vương sẽ tìm ra manh mối.
Thẩm Diệu không ngờ Phó Tu Nghi lại nhạy bén như vậy, nhưng làm vợ chồng nhiều năm, nàng hiểu rõ Phó Tu Nghi rất giỏi lần theo dấu vết điều tra chân tướng, nếu hắn bất tài thì trong cuộc chiến đoạt đích cũng không trở thành người cuối cùng ngồi lên vương vị.
Nhưng nàng không quá lo lắng, Hoàng Phủ Hạo không phải người dễ xúc động, nhất là việc liên quan đến Thẩm gia, hắn sẽ hành xử cẩn trọng hơn.
Cuối cùng, trong thư còn nói, nếu Thẩm Diệu và Duệ vương có giao tình, khi gặp phiền toái nên tìm Duệ vương nhờ giúp đỡ, thủ hạ của hắn nhiều kỳ nhân dị sĩ, có hắn ra tay sẽ giảm bớt phiền phức.
Đọc đến đoạn này Thẩm Diệu thấy kỳ lạ, Bùi Lang và Tạ Cảnh Hành không quen biết, nhất là Bùi Lang tính cách luôn thận trọng lại nói như vậy thật sự rất kỳ quái. Nếu Bùi Lang khuyên nàng tránh xa Duệ vương thì còn có thể lý giải. Nhưng đây thật sự là thư của Bùi Lang, nàng nghĩ mãi không ra nên bỏ qua không nghĩ nữa. Nàng mang thư tín đến bên lò than, nháy mắt bức thư đã hóa thành tro tàn.
Trên bàn có một phong thư đỏ thẫm, đó là thiệp mời của Thẩm phủ, mời đến dự hôn lễ của Thẩm Nguyệt và Vương Bật. Không biết Thẩm phủ nghĩ gì mà đưa thiếp mời tới Thẩm trạch, hai nhà đã sớm xé rách mặt. Thẩm Tín và La Tuyết Nhạn chỉ nhìn qua, không có ý kiến gì, Thẩm Diệu cũng không rảnh ôm việc.
Nàng cầm tấm thiệp lên ngắm nghía, kiếp trước Thẩm Nguyệt đối với Phó Tu Nghi tình sâu, không tiếc sống cô độc đến lúc đạt được mục đích, không ngờ kiếp này lại phải lập gia đình, nàng ta cam tâm sao? Chuyện hôn nhân này đúng là một bất ngờ lớn.
Nghĩ đến đây nghe thấy tiếng lao xao ngoài cửa sổ, nhìn lại thấy Tạ Cảnh Hành – vị khách không mời.
Hắn lười biếng nhìn thiệp hồng trên tay nàng, nhướng mày hỏi: “Ngươi muốn đi?”
Nghĩ đến vợ chồng Thẩm Vạn thương yêu Thẩm Nguyệt, hôn lễ của nàng nhất định tổ chức phô trương cho mọi người biết con gái họ quý giá, nhà thông gia họ Vương lại là người giao thiệp rộng rãi, Tạ Cảnh Hành biết việc cũng là bình thường.
“Không đi.” Thẩm Diệu tùy ý ném thiệp lên bàn.
Tạ Cảnh Hành sớm dự đoán được câu trả lời của nàng, hắn nhảy vào phòng, ôm khủy tay nhìn Thẩm Diệu nói một câu không đầu không đuôi: “Thẩm Nguyệt bị nhốt trong từ đường, Thẩm Đông Lăng đến thăm nàng ta.”
Thẩm Diệu kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Hành, do dự hỏi: “Ngay cả Thẩm phủ ngươi cũng rình rập?” Đường đường là Duệ vương của Đại Lương, sao lại vụng trộm theo dõi động tĩnh nhỏ nhặt ở Thẩm phủ.
Tạ Cảnh Hành ho khan nói: “Không phải ta đi.”
Thẩm Diệu hiểu ra, Tạ Cảnh Hành phái thuộc hạ theo dõi. Nhưng thật kỳ quái a, hắn quan tâm tình hình Thẩm phủ làm gì? Hắn và Thẩm phủ không chút quan hệ kia mà.
“Thẩm Nguyệt thành thân, ngươi không vui à?” Tạ Cảnh Hành hỏi.
“Người ở Thẩm phủ không liên quan gì đến ta, cớ gì phải hân hoan vì họ? Hơn nữa, nhân duyên này có kết được hay không còn chưa biết, không đáng cao hứng.”
Tạ Cảnh Hành nhếch môi, ngồi xuống đối diện Thẩm Diệu, nhìn nàng nói: “Ngươi nói giống như đã biết trước mọi chuyện.”
“Ngươi sẽ không vô cớ nhắc đến chuyện Thẩm Đông Lăng và Thẩm Nguyệt, ta đoán chung quy hai người này đang muốn tráo hôn, cũng may người Thẩm Nguyệt tìm là Thẩm Đông Lăng, như vậy chuyện này ắt có thể thành.”
Trong Thẩm phủ, chỉ có một mình Thẩm Đông Lăng là người Thẩm Diệu không thể nắm bắt, thứ muội này kiếp trước nàng lười để ý, không ngờ kiếp này lại nhìn ra một ít manh mối. Tính cách Thẩm Đông Lăng rất giống Phó Tu Nghi, rất biết ẩn nhẫn. Nhiều năm sinh sống trong Thẩm phủ, dưới sự ức chế hành hạ và thủ đoạn của Nhiệm Uyển Vân mà nàng ta vẫn bình yên, để lại ấn tượng trong lòng mọi người là Thẩm Đông Lăng dễ bị bắt nạt, không tham lam thủ đoạn tranh giành như nhiều thứ nữ khác, tính nết lại tốt. Hiện giờ xem ra, trong toàn bộ Nhị phòng, chỉ có Thẩm Đông Lăng và Vạn di nương là người thắng cuộc.
Thẩm Đông Lăng bản lĩnh như vậy, Thẩm Diệu không dám khinh thường.
Tạ Cảnh Hành cười: “Sao ngươi biết bọn họ muốn tráo hôn?”
“Bởi vì Thẩm Nguyệt không muốn gả cho Vương Bật, nhưng cha mẹ lại ép gả. Nàng ta được nuông chiều từ nhỏ, chuyện gì cũng thuận lợi, sao có thể chấp nhận sự an bài này. Thẩm Đông Lăng cũng là cố ý muốn thay nàng, thuận mua vừa bán, đúng là một giao dịch tốt a.”
Tạ Cảnh Hành nghe Thẩm Diệu nói, lộ ra ý cười nhàn nhạt, hắn rất thích nghe Thẩm Diệu nói về đối thủ, cảm thấy dáng vẻ trang nghiêm của nàng thật thú vị.
Hắn nói: “Sao phải ép gả? So ra Vương Bật rất xứng đôi với Thẩm Nguyệt.”
“Đáng tiếc hắn không phải người trong lòng của Thẩm Nguyệt.” Thẩm Diệu cười lạnh: “Thẩm Nguyệt cố chấp như vậy, sẽ không vì người khác mà từ bỏ mong ước. Để gả cho người trong lòng, để không bị ép gả nàng ta phải tìm mọi cách.”
“Ngươi thì sao?” Tạ Cảnh Hành bỗng nhiên hỏi.
Thẩm Diệu nhíu mày.
Tạ Cảnh Hành bâng quơ hỏi: “Nếu có một ngày ngươi cũng bị ép gả, ngươi sẽ làm thế nào?”