Tướng Minh

Chương 190-2




Y mỉm cười, rất ôn hòa nói:
- Được rồi, bây giờ ta còn có chút kiên nhẫn. Ta muốn hỏi ngươi một lần nữa, là ngươi ăn đùi gà đó, hay là chờ ta giết chết người của ngươi?

Thằng bé ăn mày sợ tới mức run cầm cập, quỳ xuống đất liên tục dập đầu. Lực dập đầu của nó rất mạnh, không được mấy cái trên trán đã chảy máu rồi. Khuôn mặt bẩn thỉu từng dòng máu chảy xuống, thoạt nhìn khá là bắt mắt, chỉ là dù như vậy thì nó cũng không có nói một câu xin tha mạng.

Chàng trai áo đen thoáng giật mình, liền thở dài nói:
- Hóa ra vẫn thật sự là một hảo hán.

Y chỉ lão ăn mày đó nói:
- Trước tiên chặt hai chân của lão ta.

Hai người áo đen phía sau y liền gật đầu, vừa bước đi vừa rút cây hoành đao ở thắt lưng ra. Lão ăn mày đó liền tái mặt đi, trắng bệch như tờ giấy, quỳ xuống cầu xin:
- Ta nói, ngài đừng ép nó nữa. Nó là người câm!

Người áo đen sửng sốt, liền cười tự chế giễu.

- Còn có chuyện này ….

……….

………

- Chết rồi?

Lý Nhàn có chút kinh ngạc nhìn Trần Tước Nhi hỏi:
- Sao lại … chết đơn giản như vậy?

Trần Tước Nhi mỉm cười nhìn không ra màu sắc của bộ bì giáp, còn có hai con dao chọc thủng đôi giày kim tuyến đặt trước mặt Lý Nhàn. Bì giáp rất dày, cho nên mấy tên ăn mày đó mới cho thằng bé đó bì giáp để chống lạnh. Còn họ thì chưa nhìn thấy tiền bạc. Đương nhiên không biết giày đó mang đi bán chí ít cũng có thể đổi được 10 ngày ăn no. Đương nhiên, nếu họ mang đi bán, nói không chừng sẽ bị người ta quy cho tội ăn cắp mà đánh cho một trận.

- Tìm người xác nhận rõ ràng. Bì giáp và giày này chính là của Trương Kim Xưng. Nói tới Trương Kim Xưng cũng thật sự có chút bi thương, vượt qua trăm cay ngàn đắng chạy trốn khỏi Đại Sơn, ngẫm dọc đường đi này cũng đã chịu không ít tội rồi. Đáng tiếc không ngờ lại chết trong tay mấy tên ăn mày đó. Nói tới mà buồn cười, theo như lão ăn mày đó nói, hôm đó Trương Kim Xưng tới ngôi miếu hoang đó quả thực đã từng nói, y chính là Trương Kim Xưng, muốn dùng ngôi miếu hoang này làm tụ nghĩa sảnh. Đồng thời còn muốn thu nhận những tên ăn mày đó làm thủ hạ, còn cho họ được ăn ngon, có nữ nhân. Tiếc là, bởi vì y cướp tấm nệm hỏng của lão ăn mày đó và bánh mỳ của thằng bé đó mà bị đám ăn mày đánh chết.

- Đánh chết? Chính bởi vì một cái đệm rách? Nửa cái bánh mỳ?

Lý Nhàn trừng mắt lên nhìn, cảm thấy chuyện này có chút quá hoang đường. Trong ký ức của hắn, Trương Kim Xưng có lẽ là tới năm Đại Nghiệp thứ 12 mới chết. Khi đó đội ngũ của y cũng đã lớn mạnh tới đỉnh cao rồi, một đòn tấn công có thể công hạ Bình Ân, Võ An, Cự Lộc, Thanh Hà. Bởi vì khinh địch bị danh tướng Đại Tùy Dương Nghĩa Thần đánh bại, dẫn tàn binh chạy tới quận Thanh Hà, lại bị Quận thủ quận Thanh Hà Dương Thiện Hội bắt giữ, chặt đầu thị chúng.

Bây giờ mới là năm Đại Nghiệp thứ 9, Trương Kim Xưng sớm đã chết được 3 năm rồi.

Liệu có phải đã xảy ra phản ứng dây truyền không?

Đây là chuyện đầu tiên mà Lý Nhàn suy nghĩ tới.

- Ta đào thi thể của Trương Kim Xưng ở phía sau miếu hoang lên, bởi vì thời tiết còn chưa ấm lên, dù thi thể đã trương lên nhưng vẫn còn có thể nhận ra mặt. Để ổn thỏa, sau khi trở về ta lại để cho người trước đây ở Cự Dã Trạch phân biệt giày, cho nên có thể xác định Trương Kim Xưng đã chết thật sự.

Trần Tước Nhi có chút thất vọng nói.

Lý Nhàn cũng có chút thất vọng. Thất vọng vì đại hào lục lâm vốn có lẽ huy hoàng lại chết tủi nhục như vậy. Thất vọng vì đối thủ số một của mình thực sự không gây khó khăn gì cho mình. Thất vọng vì y chết dễ dàng uất ức nghẹn khuất như vậy khiến cho người ta thổn thức.

- Bộ hạ của Trương Kim Xưng ở Đại Sơn bị chúng ta đánh tan rồi, giết chết hơn năm nghìn người, số còn lại đều bỏ chạy rồi. Ta đã cho người tung tin Trương Kim Xưng bị chúng ta giết chết rồi. Phỏng chừng những tên bại binh đó sẽ thật thà trong khoảng thời gian dài. Hoặc là họ tìm được chỗ ẩn nấp, hoặc là sẽ trở về quê hương kiếm sống.

Trần Tước Nhi nói:
- Người của Phi Hổ Mật Điệp ở quận Lỗ cũng đã để lại một ít. Nếu có tin tức gì sẽ nhanh chóng báo về.

- Sau khi Vương Bạc chạy về phía bắc Hoàng Hà, đã liên lạc với lục lâm và kết giao với đám người Tôn Tuyên Nhã, Hách Kiến Đức, lại tụ hợp được hơn mười vạn người. Hiện tại đã vượt sông rồi. Trương Tu Đà dẫn Tần Quỳnh và La Sĩ Tín thống lĩnh hơn hai vạn quan quân Tề quận đã đi nghênh tiếp, có lẽ không bao lâu nữa sẽ đánh tới.

Lý Nhàn gật đầu, nhìn đôi giày bẩn thỉu trước mặt khẽ nhíu mày:
- Trước tiên hãy mang thứ này đi, thối chết đi được.

Trần Tước Nhi cười nói:
- Ta cả đường mang về cũng đã phải chịu rồi.

Lý Nhàn cười nói:
- Vậy huynh có thể mang về ngửi hương cùng rượu, cố nhịn thêm ba năm nữa.

Trần Tước Nhi mang đôi giày đó và bì giáp ra ngoài, dặn bọn thủ hạ cầm đi chôn.

- Chuyện của Tề quận chúng ta giám sát là được, không cần phải nhúng tay vào. Ta muốn huynh quan sát bên phía Lê Dương, có tin gì không?

- Lương thực được vận chuyển theo đường thủy đi ra ngoài, nhưng phần lớn không hề đi qua Liêu Tây!

Trần Tước Nhi mỉm cười nói:
- Thực không ngờ, con trai của Sở Quốc Công Dương Tố lại tạo phản! Dương Huyền Cảm, cha của hắn vì Dương Kiên và Dương Quảng mà lập chiến công hiển hách. Dương Huyền Cảm cũng được Dương Quảng trọng dung, ta không hiểu ai tạo phản? Theo lý mà nói cũng không lẽ là hắn ta tạo phản?

Lý Nhàn mỉm cười gật đầu nói:
- Sở công … sao so được với Hoàng đế? Người ở chân núi có thể nhìn thấy phong cảnh tuyệt trần ở lưng chừng núi. Tới lưng chừng núi rồi lại thấy cảnh sắc tráng lệ ở đỉnh núi. Mà tới đỉnh núi rồi, lại nghĩ … liệu có phải phong cảnh trên trời còn đẹp hơn không?

Đầu tháng 6 năm Đại Nghiệp Đại Tùy thứ 9, đại quân đông chinh thuận lợi đánh tới đô thành Cao Cú Lệ Bình Nhưỡng. Đại quân của Vũ Văn Thuật và Dương Nghĩa Thần đã tụ hợp với thủy quân của Lai Hộ Nhi, bao vây thành công Bình Nhưỡng. Cao Cú Lệ Vương Cao Nguyên của đã cử người ra ngoài thành diện kiến Vũ Văn Thuật, bày tỏ bên mình bằng lòng thần phục dưới chân Hoàng đế Đại Tùy, vĩnh viễn cam chịu là thần tử.

Dương Quảng đã lĩnh hội sâu sắc bài học quân viễn chinh lần trước bị tiêu diệt hoàn toàn, lần này không bố trí quan văn đảm nhiệm giám quân Vũ Văn Thuật nữa. Khi sắp xuất chinh, ông đã nói với Vũ Văn Thuật, viễn chinh lần này phải công hạ được Bình Nhưỡng. Nếu Cao Nguyên đầu hàng, không chịu! Cho nên, lần này Vương Cao Nguyên đầu hàng đã bị Vũ Văn Thuật từ chối.

Chinh phạt lần thứ hai, chiến sự Liêu Đông đã diễn ra thuận lợi. Cao Cú Lệ đã bị đánh bại hoàn toàn. Bởi vì có kinh nghiệm khi rút quân lần đầu tiên, nếm qua một lần thất bại, Vũ Văn Thuật đã hạ lệnh tấn công các đại thành ven đường qua Cao Cú Lệ. Ngoài mấy tòa thành trì phòng thủ kiên cố ra, về cơ bản đã không đủ sức uy hiếp đối với đường lui về của đại quân nữa. Lần trước, khi rút lui, bởi vì tốc độ tiến quân quá nhanh nên đã bỏ qua rất nhiều thành trì và bảo trại của Cao Cú Lệ. Cho nên, Vũ Văn Thuật đã suýt bị chặn đứng ở giữa đường không trở về được. Nếu không phải con thứ của y Vũ Văn Sỹ Cập kịp thời dẫn hai vạn tinh kỵ tiếp ứng, nói không chừng ông ta cũng đã phải nuốt hận ở Liêu Đông rồi.