Tướng Minh

Chương 170




Dùng lương thực của triều đình trả ân tình của Lý Nhàn, Lý Kiến không hề đau lòng chút nào.

Sáng sớm khi các binh lính huấn luyện xong, hôm qua Bộ đầu huyện Cố Thành Lưu An bị dọa cho hôn mê bất tỉnh liền giám sát các dân phu vận chuyển lô lương thực đầu tiên của hôm nay tới. Tối hôm qua đầu tiên y là đích thân tới cửa hàng vận chuyển hàng đó của Trần Tước Nhi hoàn trả lại hết tiền lễ đã thu những ngày này, sau đó còn liên tiếp nói tốt. Loại người như vậy Trần Tước Nhi cũng không khách khí gì. Sau khi thu lại được tiền bạc lại còn hung hăng lừa bịp tống tiền một ít nữa, tiếp đó còn hứa với Lưu An sẽ không tính toán gì tới chuyện trước đây nữa. Lưu An bị moi tiền ngược lại còn cảm thấy trong lòng thoải mái mà đi. Sáng sớm hôm nay trời vẫn còn chưa sáng đã nhanh chóng tới kho lương chờ rồi.

Đi cùng với đội ngũ vận chuyển lương thực ra ngoài thành còn có một người cưỡi khoái mã. Kỵ sỹ ngồi trên lưng ngựa chính là một đồ đệ thân tín nhất của Lưu An. Lý luận cấu kết của quan lại địa phương Đại Tùy kỳ thực không quá phức tạp. Ví dụ như theo quy củ của triều đình trong nha huyện, Bộ đầu, bộ khoái chính thức cũng không có mấy người, về vấn đề trị an của một huyện chỉ dựa vào vài người thì rõ ràng là không đủ. Cho nên, những thủ hạ của Bộ đầu, bộ khoái này về cơ bản đều có không ít đồ đệ và kẻ nhàn rỗi. Tiền công của những người này không phải do triều đình trả, mà là do sư phụ của họ trả. Mà để nuôi sống nhóm người này, những Bộ đầu, bộ khoái đó không tham ô không chiếm đoạt thì không được.

Người này vốn là cùng xuất thành với đội ngũ vận chuyển lương thực, nhưng tới con đường nhỏ phía trước lại chạy rẽ sang hướng khác. Có người nhìn thấy cũng không tò mò, mặc dù người đó rõ ràng có chút vội vàng.

Các đồ đệ của Lưu An cưỡi ngựa chạy thẳng một mạch mấy chục dặm mới dừng lại nghỉ ngơi một chút, vội vàng ăn mấy miếng lương khô lại tiếp tục lên đường.

Trên đường đi đã đi qua một thị trấn, y đi vào một gia đình giàu có, không lâu sau liền thay trang phục, đổi ngựa tiếp tục lên đường. Mặc dù thực sự không có ai có thể đuổi kịp y, nhưng vẫn cẩn thận thay trang phục và ngựa ở hai nơi, sau đó lại cố ý đi đường vòng vèo một đoạn nữa mới tới Hồ Cao Kê.

Đám lâu la Hồ Cao Kê rõ ràng là quen với người này, chỉ nói vài câu liền để người này đi vào trại.

Nửa giờ sau, y được gọi vào trong một căn phòng rất rộng. Căn phòng này có chút khác thường, cho nên trong phòng đặt rất nhiều đồ gia dụng, rõ ràng là rất trống trải. Gian chính giữa của ngôi nhà này có một người mặc áo gấm rộng thùng thình đang từ từ hưởng dụng điểm tâm.

Sau khi đồ đệ của Lưu An vào cửa liền cung kính đứng ở một bên, thậm chí ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên.

Người mặc áo gấm là Cao Sĩ Đạt. Bình thường, y ghét nhất là có người tới quấy rầy bữa ăn của mình, bởi vì y cảm thấy ăn cơm là chuyện đại sự lớn nhất trong cuộc đời. Theo y, không có gì so bằng đầy bụng mình. Từ sau khi y dựng cờ tạo phản, cảm giác này còn mãnh liệt hơn trước.

Nhưng hôm nay y lại phá lệ, bởi vì vừa rồi lâu la vào bẩm báo nói có Bộ đầu Cố Thành Lưu An có tin quan trọng mang tới, chuyện liên quan tới sinh tử tồn vong của Hồ Cao Kê.

]Lưu An là một con chó được y nuôi. Chí ít Cao Sĩ Đạt cũng nhận thấy như vậy. Cho hắn ta một chút lợi lộc, con chó này sẽ báo đáp lại mình trước tiên. Ví dụ như, trong triều đình có chuyện gì quan trọng, Cao Sĩ Đạt đều nhận được từ bên phía Lưu An. Sở dĩ lần trước y dám dẫn người tới tấn công huyện Cố Thành chính là vì có Lưu An nội ứng như vậy. Nhưng, Huyện lệnh Cố Thành Lý Kiến lại rất tuyệt vời, hiếu kính ba nghìn thạch lương thực và mười nghìn quan Nhục Hảo. Do đó Cao Sĩ Đạt đã phát lòng từ bi không tấn công nữa.

Y vốn không định chiếm lĩnh cái huyện này, như vậy chỉ có thể trêu chọc tới triều đình đánh tới.

Cái cây cao to nhất trong rừng nhất định cũng sẽ bị gió thổi làm rơi cành cây xuống trước tiên. Đó là lời mà Đậu Kiến Đức đã từng nói với y. Cao Sĩ Đạt cảm thấy rất có lý liền ghi nhớ trong lòng. Đối với y mà nói, huyện Cố Thành còn dễ hơn nuôi một con gà. Gà còn, y có thể hàng ngày ăn trứng gà. Nhưng nếu ăn gà đi rồi, dù khi ăn cảm thấy hương vị ngon hơn trứng gà rất nhiều, nhưng sau này sẽ không còn được ăn trứng gà nữa. Chỉ cần Lý Kiến không muốn chết, không muốn mất chức quan, y có thể bóc lột được hết lần này tới lần khác.

Cho nên, y cần có một người giống như Lưu An.

- Chuyện gì? Nếu tin tức hôm nay ngươi mang tới không thể khiến ta thấy quan trọng, ta sẽ cho người cắt lưỡi của ngươi.

Cao Sĩ Đạt vừa ăn cơm và bình thản nói.

Y rất thích cảm giác này, một câu nói là có thể định được sống chết của con người.

Đồ đệ của Lưu An sợ hãi, khi nói chuyện ngay cả giọng nói cũng đều run rẩy.

- Hồi … hồi đại đương gia, sư phụ tôi thực sự có tin tức quan trọng muốn tôi đích thân nói với ngài.

Y liếc nhìn mấy người phụ nữ còn trẻ tuổi đang hầu hạ hắn ta ăn cơm bên cạnh Cao Sĩ Đạt, sau đó lại nhanh chóng cúi đầu xuống.

Cao Sĩ Đạt nói:
- Nói đi, ở đây không ai bán đứng ta, cho nên cũng không ai bán đứng ngươi và sư phụ ngươi đâu.

Đồ đệ của Lưu An do dự một chút, liền ngẩng đầu lên nói lại lời Lưu An dặn y một lượt. Y vẫn còn chưa kịp nói hết, Cao Sĩ Đạt đã chấn động đứng bật dậy.

…..

……..

Từ sau khi đồ đệ của Lưu An vào Hồ Cao Kê, một người dân bình thường đã đi ra từ con đường bên rừng, cưỡi ngựa chạy thẳng về phía Cố Thành. Trang phục của người này không có gì đặc biệt. Nếu muốn tìm ra sự khác biệt với những người dân địa phương, đó chính là ngón trỏ phải của y đeo một chiếc nhẫn bạc.

Sau khi người này cưỡi ngựa trở về huyện Cố Thành, trực tiếp đi vào nhà mã xa của Trần Tước Nhi mở ra.

Đêm qua, mười mấy mật điệp của Phi Hổ quân đã đổi trang phục người dân cưỡi ngựa rời khỏi đại doanh, chạy thẳng về phía nam. Bọn họ ban ngày ẩn nấp ban đêm hành quân, chuyên đi theo đường nhỏ, cố gắng xóa dấu tích của mình. Năm ngày trước, mấy tên lâu la của Hồ Cao Kê đã theo đầu mục của bọn chúng vào thanh lâu của huyện Cố Thành tìm khoái lạc, đợi mãi cũng không thấy đầu mục từ phòng cô nương kia bước ra, chờ tới khi chúng thấy không chờ được nữa mới xông vào, trong phòng chỉ còn lại một người phụ nữ thanh lâu khỏa thân bị nhét giẻ vào miệng. Khi lấy miếng giẻ đó ra khỏi miệng hỏi cô ta đầu mục đi đâu rồi? Cô ta chỉ nói mấy người đàn ông đã trèo qua cửa sổ đi vào, trói nàng cùng với người đàn ông đang bên nhau, sau đó trốn qua đường cửa sổ.

Mấy tên lâu la tìm kiếm hồi lâu vẫn không tìm thấy, chỉ còn biết quay về Hồ Cao Kê.

Sau đó chúng nghe nói, thủ lĩnh của họ bởi vì lần trước khi tới thanh lâu đã vì tranh giành tình nhân với một người mà ra tay đánh người. Chuyện lần này chính là người đó dẫn theo thủ hạ tới báo thù. Loại chuyện giết người này đương nhiên không thể báo tới Cao Sĩ Đạt được, dù y có biết cũng không thèm để ý tới.

Mà người này, kỳ thực đã bị nhốt trong cửa hàng xe ngựa của Trần Tước Nhi vài ngày, sau khi moi được hết thông tin của gã xong, đã không chút lưu tình giết chết và nhân lúc đêm tối quăng xuống giếng khô rồi.

Vì thế, tên tiểu đầu mục tên là Trần Tam Thất này, đã biến thành một người đàn ông trung niên mặt đen. Người đàn ông mặt đen này, tên là Ngưu Tiến Đạt.

…..

…….

Ngưu Tiến Đạt dẫn theo mười mấy gián điệp Phi Hổ từ đại doanh đi về hướng nam. Mấy hôm sau, họ xuất hiện ở một nơi cách đầm Cự Dã chỉ có ba mươi dặm. Sau khi thấy không có ai phát hiện ra họ, Ngưu Tiến Đạt liền để lại bốn người đi tìm nơi trông coi chiến mã, họ đi bộ về phía Đầm Cự Dã. Tới bên ngoài Đầm Cự Dã, dễ dàng bị bọn lâu la phát hiện, sau đó áp giải vào trong Đầm Cự Dã.

Chưa tới một canh giờ, Ngưu Tiến Đạt, không, là Trần Tam Thất đã xuất hiện ở trước mặt đại đương gia Đầm Cự Dã nghe nói thích ăn tim người nhất Trương Kim Xưng.

- Ngươi tên là Trần Tam Thất?

Trương Kim Xưng ngồi trên ghế cao của đại đương gia, nhìn Ngưu Tiến Đạt bị trói hai tay cúi đầu đứng phía dưới. Mắt của y rất nhỏ, nhưng hàng vạn người trong Đầm Cự Dã cũng không ai dám nhìn thẳng với y. Đôi mắt đó đầy sắc thái âm độc, rất giống với Trúc Diệp Thanh (rắn lục) cắn một miếng đi chưa đầy năm bước là trúng độc chết người.

Trương Kim Xưng rất xấu, chắc chắn là không đẹp bằng Trúc Diệp Thanh (rắn lục). Nhưng không thể nghi ngờ, y còn độc ác gấp trăm gấp vạn lần loài rắn độc độc nhất thế gian này. Một người vì mở rộng địa bàn đội ngũ ngay cả đại ca kết nghĩa cũng dám giết chết ngay trên bàn rượu. Có thể nói không có người nào y không dám giết chết đấy. Nếu có cơ hội, y cũng dám khoét tim Hoàng đế Đại Tùy để nhắm rượu. Nếu vì sống sót, vợ con mình cũng không phải là không thể ăn đấy.

- Tiểu nhân … tiểu nhân tên là Trần Tam Thất, ra…ra mắt Trương đại đương gia rồi.

Ngưu Tiến Đạt ngẩng đầu lên nhìn lén Trương Kim Xưng, lập tức sợ hãi cúi đầu xuống. Thoạt nhìn, gã dường như là rất đáng sợ, hai chân còn đang run lẩy bẩy, không giống như đang giả bộ. Sự thực, trong lòng Ngưu Tiến Đạt rất kiên định. Thậm chí mỗi từ gã trả lời, mỗi hành động của mình, thậm chi là mỗi biểu hiện đều được suy nghĩ rất kỹ, sau đó mới thể hiện ra.

- Ngươi thoạt nhìn thì rất sợ? Vì sao?

Trương Kim Xưng trừng mắt nhìn vẻ mặt Ngưu Tiến Đạt hòng tìm ra manh mối nào đó.

- Tiểu nhân … không sợ, không phải sợ, là … sợ uy phong của đại đương gia.

Ngưu Tiến Đạt thoạt nhìn rất khó khăn nuốt một miếng nước bọt, muốn ngẩng đầu lên nhưng lại không dám.

- Ha ha!

Trương Kim Xưng cười lớn nói:
- Sợ và sợ, hóa ra vẫn còn có chuyện này? Ngươi là người của Cao Sĩ Đạt, sao lại chạy sang đầu quân vào Đầm Cự Dã ta?

Ngưu Tiến Đạt hít sâu một hơi, dường như là bằng bất cứ giá nào cũng ngẩng đầu lên nhìn Trương Kim Xưng nói:
- Bởi vì … bởi vì Hồ Cao Kê sắp tiêu rồi, không phải tiểu nhân vô nghĩa, mà là tiểu nhân bị ngăn ở bên ngoài không trở về được. Tiểu nhân nghĩ đi nghĩ lại … cũng chỉ có thể tới đầu quân chỗ ngài.

Trương Kim Xưng đứng lên, bước nhanh từ trên đài cao xuống tới trước mặt Ngưu Tiến Đạt, nhìn Ngưu Tiến Đạt lạnh lùng nói:
- Ngươi nói lại lần nữa xem, nói rõ!