Tướng Minh

Chương 152




Tán thưởng thì cứ Tán thưởng. Bây giờ Lý Nhàn thật sự vẫn còn đau đầu về việc xử trí Độc Cô Chân và Tiết Vạn Triệt như thế nào. Nói mượn gió bẻ măng cũng được, nói qua cầu rút ván cũng được. Hai người đó nhất định là không thể ở lại quá lâu. Tiết Vạn Triệt mặc dù nhìn thì rất giống con nhà võ đơn thuần, cơ mưu không thâm sâu. Nhưng Lý Nhàn lại tuyệt đối không xem nhẹ bất kì đối thủ nào của mình. Mà Độc Cô Chân so với Tiết Vạn Triệt phức tạp hơn nhiều.

Thậm chí Lý Nhàn có thể khẳng định, trong toàn đội ngũ, người đầu tiên có thể nhìn ra chút manh mối từ trong lời nói của người vừa bị giết tất nhiên chính là Độc Cô Chân. Không sai. Buổi trưa Lý Nhàn nói những lời như vậy chính là để làm thay đổi tư tưởng đám bại binh của Đại Tuỳ. Để dung nhập vào ý thức của bọn họ rằng Đại Tuỳ đã vứt bỏ bọn họ rồi, Đại nghiệp Hoàng đế Dương Quảng đã vứt bỏ bọn họ. Trên đường quay về, việc mà Lý Nhàn phải làm không chỉ là việc dẫn họ về mà còn muốn tẩy não bọn họ.

Theo tình hình trước mắt, tất cả đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Với điều kiện đầu tiên là, nếu như Độc Cô Chân và Tiết Vạn Triệt không gây rối.

Hai người đó vẫn còn có một sự ảnh hưởng nhất định trong đội ngũ, đặc biệt là Tiết Vạn Triệt. Đối với Lý Nhàn mà nói, giải quyết vấn đề này như thế nào là một chuyện rất đau đầu. Nếu như Lý Nhàn thêm một chút “lòng lang dạ sói”, hắn hoàn toàn có thể giải quyết gọn, khiến Tiết Vạn Triệt và Độc Cô Chân thoạt nhìn sẽ rất giống như là chết trận. Nhưng vào thời khắc này Lý Nhàn không muốn làm như vậy. Dù gì bây giờ vẫn đang ở trong đất của Cao Cú Lệ, giết người như vậy, Lý Nhàn không làm được.

Giết người thì dễ nhưng Lý Nhàn là người có nguyên tắc.

Lúc trước và lời nói của Độc Cô Chân thoạt thấy thì rất đơn giản, đơn giản có phần nhàm chán. Nhưng Lý Nhàn biết mình đã biểu hiện thái độ rõ ràng cho Độc Cô Chân biết, mà Độc Cô Chân rõ ràng cũng hiểu ý của hắn. Nhưng lựa chọn của Độc Cô Chân thật sự là sự lựa chọn thông minh nhất, khiến Lý Nhàn không thể không bái phục. Hai người đều là người thông minh, cơ bản không cần nói quá rõ. Lý Nhàn nói trong vòng 200 dặm trước mặt không có nguồn nước, cho nên nước cũng phải uống tiết kiệm. Nghĩa là “ngươi nên rời đi rồi, trên đường bảo trọng”. Vì vậy câu trả lời của Độc Cô Chân là “tôi vẫn chưa muốn chết.”

Đúng vậy. Rời khỏi đại đội, cho dù là Lý Nhàn không phái người chặn giết bọn họ giữa đường, nói không chừng cũng sẽ bị người Cao Cú Lệ vây giết. Dù sao trong tay gã cũng không có một phần bản đồ để quay trở về bờ sông Liêu Thuỷ. Cho dù là người Cao Cú Lệ đến vây đuổi bại binh Đại Tuỳ, nhưng không có lương thực, Độc Cô Chân cũng không muốn làm ma đói.

Cho nên ý mà hắn để lộ ra là, ta mới không đi.

Không đi thì không đi, chỉ cần ngươi không gây rắc rối cho ta. Nếu như Độc Cô Chân đủ thông minh thì sẽ không lựa chọn đối đầu với mình vào thời khắc này. Nếu như Độc Cô Chân không đủ thông minh, vậy thì cũng chỉ coi như là Kỷ Hạo Thiên thứ hai của Yến Sơn trại mà thôi.

Lý Nhàn chưa bao giờ có cảm giác mình là chính nhân quân tử. Bởi vì trong thời đại này kỳ thực chính nhân quân tử sẽ không có cuộc sống quá tốt.

Chậm rãi đi đến một sườn núi cao, Lý Nhàn nằm ngửa trên sườn núi nghỉ ngơi, nhắm mắt lại lặng im suy nghĩ, dần dần sự mệt mỏi bắt đầu xông tới, mơ mơ màng màng. Vậy mà Lý Nhàn lại ngủ thiếp đi.

Trong vòng 50 mét bên cạnh Lý Nhàn, chí ít có hai mươi thân binh cầm đao hộ vệ.

Mà trong vòng mười thước quanh Lý Nhàn, năm mật điệp Phi Hổ quân bí mật mai phục vô cùng tốt.

Đây là do Lạc Phó và Thiết Lão Lang sắp xếp. Vào lúc này, sự an toàn của Lý Nhàn là quan trọng nhất. Quân viễn chinh của Đại Tuỳ bại rồi, nhưng đường thắng lợi của bọn họ giờ mới bắt đầu. Vô tình, đám người Thiết Lão Lang đã quên mất Lý Nhàn vẫn chỉ là một cậu thiếu niên mới mười lăm tuổi. Trong suy nghĩ của bọn họ, trải qua chuyến Liêu Đông này, Lý Nhàn đã thực sự trở thành một thủ lĩnh mà bọn họ tôn kính. Bất kể là võ lực hay là trí óc, sự biểu hiện của Lý Nhàn chắc chắn làm người ta phải “rửa mắt mà nhìn.”

Bọn họ cũng đã dần dần quên đi người thiếu niên vẫn còn có vẻ hơi ngây ngô trên thảo nguyên đó.

Mà trong lòng nhớ rõ, chuyến đi Liêu Đông này, sự cơ trí và thâm trầm của Lý Nhàn bắt đầu hình thành từ một năm trước. Vì chuyến đi Cao Cú Lệ lần này, sự bố trí của Lý Nhàn có thể trước khi đuổi đến Cự Dã Trạch. Sau khi diệt trừ Kỉ Hạo Thiên, thành lập Phi Hổ quân, v..v. đều là làm nền cho lần tới Liêu Đông này. Thoạt nhìn từng bước từng bước thì rất đơn giản. Nhưng bọn người Thiết Lão Lang đều biết, đổi lại là họ làm chắc chắn sẽ không thể hoàn hảo được.

Người thiếu niên trẻ đã trở thành một lãnh tụ chân chính, một người đáng để bọn họ tôn kính và tin cậy.

Thiết Lão Lang ngồi trên một hòn đá lớn cách lý Nhàn không xa. Sự an toàn của Lý Nhàn, y và đám người Lạc Phó đã bàn bạc. Mấy người thay phiên đem thân binh hộ vệ bên cạnh Lý Nhàn, không thể để xảy ra một sơ xuất nào.

Y cũng rất mệt, nhưng đối với Thiết Lão Lang đã từng trải bao nhiêu chuyện mà nói, cục diện hiện tại không coi là cái gì. Mấy năm nay, có gì mà Huyết kỵ không nếm qua? Mã tặc môn của Thiết Phù Đồ cũng thế, mấy năm nay có cái khổ nào mà chưa nếm qua?

...


Đại nghiệp Hoàng đế Dương Quảng có thói quen ngủ trưa. Nhưng không biết làm sao hôm nay ông ta nằm trên chiếc giường lớn thích hợp di chuyển trong cung điện mà Vũ Văn Khải thiết kế, lăn qua lộn lại rất khó ngủ. Bực bội, Dương Quảng sai người gọi ngự y đến, uống hết một bát thuốc an thần mới ngủ được.

Trong lúc ngủ mơ, ông ta phát hiện mình trở về thời điểm năm hai mươi tuổi. Đúng là độ tuổi hào hoa phong nhã. Đúng là năm tháng vội vã, ông ta mơ thấy mình mặc kim giáp, đứng ở mũi thuyền nhìn quân đội Đại Tuỳ đã vượt qua rãnh trời Trường Giang. Sau đó, đánh tan rã đội quân Nam Trần bờ Nam. Uy vũ của phủ binh Đại Tuỳ truy sát một mạch, công phá hết thành trì lớn này đến thành trì lớn khác. Đất Giang Nam phồn hoa, nháy mắt liền bị mình nắm gọn trong tay.

Ông ta nhìn thấy, Hoàng đế Nam Trần Trần Thúc Bảo nhảy vào trong giếng cạn trong hậu hoa viên trốn. Cùng ông ta nhảy còn có một người với cái tên đẹp danh tiếng lan xa, Trương Lệ Hoa. Tuy rằng đã già rồi, nhưng nhìn thì vẫn rất ý nhị. Ông ta nhìn thấy đám binh sĩ của Đại Tuỳ xông vào hoàng cung Nam Trần. Trong lúc tìm kiếm đã tìm thấy cái giếng cạn, sau đó bắt Trần Thúc Bảo.

Dương Quảng cười ha ha trong mộng.

Trẫm thuộc Hoàng đế hạng nhất từ trước tới nay! Ai có thể bình định Giang Nam, thống nhất thiên hạ lúc hai mươi tuổi? Ngay sau đó, ông ta lại thấy quân đội Đại Tuỳ, một tiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm tiêu diệt hết dân tộc Thổ Dục Hồn. Còn đánh bại hình tượng của Đột Quyết Lang Kỵ ở Tái Bắc. Tất cả như thế đấy, làm cho người ta nhiệt huyết sục sôi!

Ông ta mơ thấy mình đứng trên Trường Thành chỉ điểm giang sơn, chỉ vào hướng Liêu Đông lớn tiếng hỏi: “Nơi đó là nơi nào?!”

Trăm vạn đại quân cùng nhau hô to, Liêu Đông!

Trẫm muốn vì Đại Tuỳ tăng thêm một địa hạt, các người có thể đánh hạ Liêu Đông cho trẫm được không?

Chiến! Chiến! Chiến!

Tất cả đều quen thuộc như vậy, chỉ có điều đứng ở trên Trường Thành đột nhiên lập tức đến bên bờ Liêu Thuỷ. Vẫn là tuổi trẻ anh tuấn như vậy, một thân kim giáp. Vẫn là không thể ngăn cản như vậy! Ông ta cười như người điên trong mơ. Nam Trần có vô số thành lớn tường cao, còn có rãnh trời Trường Giang cũng đỡ không nổi quyết tâm nhất thống thiên hạ của trẫm. Dòng sông nhỏ Liêu Thuỷ, toà thành nhỏ Liêu Đông, sao có thể cản nổi thiên quân vạn mã của trẫm?

Nhưng một giây sau, ông ta thấy máu nhuộm đỏ cả Liêu Thuỷ; thấy Mạch Thiết Trượng dẫn theo cả hơn một vạn dũng binh Tả Đồn vệ tiến công hăng hái không sợ chết với người Cao Cú Lệ; nhìn thấy Mạch Thiết Trượng bị vô số cây giáo đâm chết; nhìn thấy một tên lính trong hơn ngàn phủ binh Đại Tuỳ bị người Cao Cú Lệ chém lộn nhào trên mặt. Ông ta luống cuống. Tại sao ở trong mộng hình ảnh này vẫn còn tái diễn?

Ngay sau đó, ông ta kinh hãi phát hiện, trong Liêu Thuỷ chảy ngược ra hình dạng của mình, không ngờ là một ông lão đã gần đất xa trời! Tóc bạc phơ, chòm râu trắng, nếp nhăn trên mặt giống như bị gió bắc lạnh lùng của Liêu Đông cắt ra vậy, sâu như thế. Hơn nữa còn thấm ra bên ngoài huyết châu. Ông ta đột nhiên quay đầu lại, không dám nhìn vào chính bóng của mình dưới nước. Nhưng, thời khắc quay đầu lại đó, ông ta lại nhìn thấy hàng nghìn con quỷ không đầu phiêu phiêu đãng đãng bay trên mặt nước, lắc lư theo làn gió.

Mặc dù có hằng hà sa số ma quỷ không đầu, cũng không biết vì sao, Dương Quảng lại phát hiện ra, mấy tên mà doạ người khác sợ đều nhìn chăm chăm vào mình!

- A!

Dương Quảng giật mình tỉnh giấc, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

- Bệ hạ, gặp ác mộng phải không?

Tiêu Di Chân đứng dậy, kéo tay Dương Quảng nhẹ nhàng hỏi.

Mắt của Dương Quảng đỏ ngầu, quần áo và chăn đều ướt đẫm. Sắc mặt của ông ta cực kì khó coi, trắng bệch giống như giấy trên cửa sổ, không một giọt máu. Nghe được lời quan tâm của Hoàng hậu, đầu óc hỗn loạn của ông ta mới có chút thư thái. Tiêu Di Chân nắm lấy tay của Dương Quảng, kề mặt mình sát trước mặt của Dương Quảng, cảm giác như cơ thể của Hoàng hậu không ngờ lại lạnh như vậy.

- Bệ hạ, người xem người đấy, sao ngủ vẫn giống như đứa trẻ vậy?

Tiêu Di Chân chỉ chỗ nước dãi thấm ướt trên gối của Dương Quảng, dịu dàng cười nói:
- Có phải trong mơ mơ thấy đồ ăn ngon, lại bị thiếp cướp mất phải không?

Tuy rằng đuôi mắt nàng đã có nếp nhăn, nhưng thật sự khuôn mặt của nàng vẫn xinh đẹp như xưa, lúc mỉm cười khoé mắt hơi nheo lại láu lỉnh nhìn Hoàng đế, không ngờ vẫn đang yêu giống như đưa trẻ.

- Trẫm không chịu nổi được như vậy à?

Dương Quảng cười đau khổ nói.

Ông ta biết Hoàng hậu đang muốn làm dịu tâm trạng của mình, vì vậy ánh mắt cảm kích nhìn Tiêu Di Chân nói:
- Nếu thật sự nàng giành cái gì đó của trẫm, trẫm làm sao lại tranh giành với nàng được? Đều nhường cho nàng hết.

- Cái gì cũng cho thiếp?

Tiêu Di Chân mở to mắt.

- Thiên hạ này đều là của trẫm. Có cái gì nàng muốn mà ta không thể cho nàng?

Dương Quảng vuốt nhẹ hai má của Tiêu Di Chân nói.

Tiêu Di Chân tựa đầu vào ngực Dương Quảng, nói nhỏ:
- Thiếp thân có Bệ hạ, còn cần gì đâu?

Dương Quảng hơi ngạc nhiên, lập tức bật cười ha hả.

Chỉ có điều, trong lòng có chút lo lắng, lại vẫn còn đang trong nơi hẻo lánh đó thoát đi không được

...


Nửa năm rồi, một toà thành Liêu Đông nho nhỏ rõ ràng còn không đánh hạ được, trong lòng Dương Quảng rất buồn. nhưng vừa nghĩ tới thần tử mình tín nhiệm nhất Vũ Văn Thuật mang theo ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ của Đại Tuỳ đã lén lút đánh tới thành Bình Nhưỡng. Nói không chừng lúc này đã bắt sống thằng hề Cao Nguyên. Trong lòng ông có chút nhẹ nhõm. Ngẫm nghĩ kĩ một chút cơn ác mộng lúc chiều, Dương Quảng tự cười chế giễu mình.

Tại sao lại mơ giấc mơ như vậy?

Đúng rồi nhất định là Vũ Văn Thuật đã mang đại quân thắng lợi trở về rồi. Nghe mình nói về cơn ác mộng đó xong, không phải Hoàng hậu đã nói rồi sao, cảnh trong mơ đều là tương phản. Tất cả mọi thứ, đều phải suy nghĩ, giống như cách giải thích của dân gian. Cho nên Dương Quảng cũng liền cảm thấy bình tâm lại, sau khi ăn cơm xong, ông ta ngồi trên bàn phía đằng sau, lại bắt đầu rơi vào trạng thái trầm tư, cảm thấy có cái gì đó không ổn.

Giấc mơ đều là ngược lại thực tế sao?

Ông ta bỗng nhiên nghĩ, vậy việc đầu tiên xảy ra trong giấc mơ thì sao? Chính ông ta mang theo năm mươi mốt vạn đại quân bình định Nam Trần, diệt dân tộc Thổ Dục Hồn, đánh bại Đột Quyết Lang Kỵ ngang ngạnh, đánh bá chủ của thảo nguyên lớn mạnh thành hai mảnh. Ông ta được dân chúng xưng làm thánh Khả Hãn. Những cái đó cũng đều ngược lại sao?

Đúng rồi!

Dương Quảng bất ngờ nghĩ tới một việc. Bỗng nhiên ngộ ra sao mình lại có cơn ác mộng như vậy.

Quân viễn chinh, hình như đã lâu không có chiến báo gửi về. Lúc mới bắt đầu, mỗi ngày Vũ Văn Thuật đều phái người đem tin thắng trận gửi về doanh trại Liêu Đông. Dương Quảng nhớ rõ, đại quân tiến triển thuận lợi, chiến thắng liên tục, người Cao Cú Lệ cơ bản không ngăn được uy vũ của quân Đại Tuỳ. Những tin chiến thắng đó đều truyền đọc cho chúng đại thần lúc lên triều. Lúc đó hình như ai cũng cảm thấy không quá một tháng là đại quân có thể nắm gọn Bình Nhưỡng.

Có bao nhiêu lần không không nhận được tin thắng trận của Vũ Văn Thuận rồi? Kkông chỉ là tin chiến thắng, bao nhiêu lâu rồi không có tin của quân viễn chinh?

Trong lòng Dương Quảng bỗng nhiên cảm thấy bất an vô cùng, cao giọng hô to:
- Người đâu, truyền Phò mã Đô uý Vũ Văn Sĩ Cập!