Tướng Minh

Chương 147




Nhìn thấy vòng vây của người Cao Cú Lệ bị kị binh Lý Nhàn tấn công xé thành một khe hở nhỏ, ngay lúc cách nhân mã Ất Chi Văn Đức chừng trăm mét, Lý Nhàn lập tức ra hiệu, thân binh phía sau nổi kèn lên, hơn ba nghìn kỵ binh đi theo Đại Hắc mã của Lý Nhàn chuyển hướng một cách hoa lệ xông ra bên ngoài. Kỵ binh đang hình thành tốc độ xung kích với quy mô cực cao đột ngột chuyển hướng đương nhiên kỹ thuật điều kiện ngựa phải cực cao. Kỵ binh Đại Tuỳ mặc dù quy mô không thể so với người Đột Quyết trên thảo nguyên, nhưng kỹ xảo điều khiển ngựa cũng không hề thua kém

Đội quân hơn ba nghìn người xuất ra một đường cong tuyệt đẹp, ở trước thương trận của Cao Cú Lệ vòng lại, sau đó phá vỡ vòng vây, theo khe hở đánh tới.

- Đừng vội vàng qua sông! Tốc độ không cần quá nhanh, khiến người Cao Cú Lệ đuổi qua.

Lý Nhàn quay qua nói với Độc Cô Chân.

Độc Cô Chân gật đầu. Gã hiểu được ý của Lý Nhàn. Dùng kỵ binh quay lại phá vòng vây thực ra không phải là chiến thuật gì cao siêu. Phủ binh Đại Tuỳ huấn luyện có tố chất, phải đột ngột chuyển biến như vậy kì thật cũng không phải là việc khó. Độc Cô Chân trước kia cũng nghĩ đến biện pháp này, gã xuất thân là thế gia Đại Tuỳ, từ nhỏ tiếp nhận nền giáo dục không phải con cháu hàn môn có thể sánh được. Bất kể là binh pháp thao lược hay võ công, Độc Cô Chân trong gia tộc Độc Cô dù không tính là xuất sắc thì cũng là một thiếu niên có tiếng. Cho nên vì thế, gã rất ngưỡng mộ Lý Nhàn xuất thân hàn môn, nhưng càng làm gã thưởng thức hơn cũng chính là lời nói trước đó của Lý Nhàn.

- Mở được khe hở rồi khoan vội xông ra, mà kéo người Cao Cú Lệ đuổi theo.

Chỉ có kẻ điên mới có thể nghĩ được chủ ý này. Tuy nhiên, rõ ràng là chỉ cần người Cao Cú Lệ mắc mưu, mấy vạn người Cao Cú Lệ đuổi tới kia cũng sẽ bị kị binh Đại Tuỳ nắm mũi dẫn đi.

Truyền lệnh binh (lính liên lạc) đã thổi kèn lên, khinh giáp tinh kỵ Đại Tuỳ bắt đầu đi chậm lại. Quả nhiên Ất Chi Văn Đức lập tức triệu tập nhân mã đuổi theo.

Cứ như vậy, vì truy chắn Lý Nhàn, người Cao Cú Lệ vây quanh bắt đầu chia làm hai khối. Đại bộ phận còn lại đang vây công phủ binh Đại Tùy phân tán mở ra, đội ngũ ước chừng sáu bảy vạn người phân ra hai bên truy kích kỵ binh do Lý Nhàn suất lĩnh. Vòng vây tách ra khiến một bộ phận binh lính Đại Tuỳ có thể giết ra. Bọn họ bắt đầu phá vòng vây lao về hướng đại đội nhân mã cảu Tiết Vạn Triệt.

Toàn bộ hơn mười dặm bên bờ nam Tát Thuỷ đều chém giết rối loạn. Mất đi chỉ huy, quân Tuỳ theo bản năng dựa vào nơi có nhiều người. Chỉ cần nơi nào chiến kì Đại Tuỳ vẫn còn tung bay, bọn họ mới có được một chút cảm giác an toàn.

Tiết Vạn Triệt suất lĩnh bộ tốt giống như quả cầu tuyết đã thu nạp được gần hai vạn bại binh. Thiết Lão Lang nói cho Tiết Vạn Triệt về Lý Nhàn, y cắn răng gật đầu. mệnh lệnh đại quân phá vây bờ Bắc Tát Thủy.

Lúc này, Thiết Lão Lang dẫn kị binh đến bên trong, bỗng có vài chục người bắt đầu hô to:
- Yến tướng quân đã phái người qua sông tìm Vũ Văn Nguyên soái. Các huynh đệ giết đến bờ Bắc, Vũ Văn nguyên soái sẽ phái thêm người tiếp ứng chúng ta.

Thanh âm này đầu tiên chỉ có mấy chục người hô, sau người này kéo thêm người kia, thành một khối hơn ngàn kị binh nhanh chóng lan rộng, không bao lâu toàn bộ đều biết được tin này. Trong lúc nhất thời, khí thế của phủ binh Đại Tuỳ đã được hy vọng này kích phát ra, bắt đầu sôi trào.

- Đã nghe chưa? Yến tướng quân đã phái người qua sông. Vũ Văn Thuật đại tướng quân đồng ý phái binh tới tiếp ứng chúng ta.

- Các huynh đệ xông lên phía trước, chỉ cần qua sông là có thể tập hợp cùng đại quân rồi!

- Vũ Văn nguyên soái không bỏ lại chúng ta. Tả đồn vệ Yến Vân tướng quân đã phái người mời ngài ấy tiếp ứng chúng ta!

Quân lính hưng phấn gào thét trong mắt đều là khát vọng sống bừng lên.

Tiết Vạn Triệt kinh ngạc nhìn về Thiết Lão Lang hỏi:
- Yến Vân thật sự đã phái người mời Vũ Văn nguyên soái rút quân về cứu viện sao? Vũ Văn Nguyên soái đồng ý rồi ư?

Thiết Lão Lang gật đầu nói:
- Yến tướng quân đã phái người đi cầu cứu Vũ Văn nguyên soái rồi.

Tiết Vạn Triệt thở dài nói:
- Chỉ sợ cầu cũng vô ích, ngươi cũng không bảo mọi người hô to như thế. Nếu các huynh đệ thật sự vất vả qua sông, lại căn bản không có viện binh, chỉ sợ sĩ khí sẽ suy sụp. Người của chúng ta bây giờ chịu không nổi đả kích nữa rồi.

- Sao có thể chứ!

Thiết Lão Lang ra vẻ kinh ngạc nói
- Yến Vân tướng quân chúng ta đã xin chỉ thị Vũ Văn nguyên soái được mang quân đánh ở bờ Bắc về. Hiện tại đã thu nạp thêm nhiều binh lính như thế, chẳng lẽ Vũ Văn nguyên soái sẽ mặc kệ chúng ta sao?

Tiết Vạn Triệt cười khổ nói:
- Nếu ông ta muốn quản, Yến tướng quân các người sao lại cần hô hoán trong loạn quân như thế? Ngươi nhìn cho kĩ, dưới tay Yến Vân ngoại trừ quân binh trong ba Chiết Xung doanh ra, có mấy kẻ theo các ngươi cứu người? Yến Vân vẫn còn trẻ tuổi, chuyện trong quan trường, hắn không hiểu. Vũ Văn Thật sẽ không tới tiếp ứng chúng ta. Để lại nhân mã ở phía Nam bờ sông là hắn đã thí tốt rồi, tác dụng chính là ngăn cản tạm thời truy binh Cao Cú Lệ.

Y nhìn thoáng qua Thiết Lão Lang nói:
- Ngươi biết vì sao Vũ Văn Thật không cản Yến tướng quân các ngươi qua sông cứu người không? Đừng nói gì mà Vũ Văn Nguyên soái sẽ không vứt bỏ binh lính dưới tay mình, đừng nói tới cái gì là đạo đức, nhân nghĩa, tình nghĩa đồng bào. Hắn sở dĩ cho Yến tướng quân các ngươi qua sông cứu người chẳng qua là muốn Yến Vân đánh vài trận, cản trở người Cao Cú Lệ. Chúng ta giết quay lại, đều giống nhau, là tốt thí.

Y khổ sở mỉm cười một tiếng:
- Cho nên, ngươi không nên cho bọn họ hô hoán những lời kia.

Thiết Lão Lang vẻ mặt khổ sở nói:
- Vậy làm sao bây giờ?

- Còn có thể làm gì?

Tiết Vạn Triệt tuy tính tình hào sảng những y dù sao cũng xuất thân thế gia. Tiết gia mặc dù so ra thì kém Vũ Văn gia, Độc Cô gia, nhưng cũng là đệ nhất thế gia. Dù sao từ nhỏ mưa dầm thấm đất, y đã gặp qua quá nhiều quyền mưu quỷ kế rồi. Nếu y bình ổn tinh thần, suy xét tỷ mỉ, kì thật so với người khác không phải là ngu ngốc. Chỉ là người này tính tình thẳng thắn hấp tấp, cho nên so với Tiết Vạn Quân tương đối trầm ổn thì y có vẻ khá thô kệch.

Tiết Vạn Triệt khoát tay áo nói:
- Nhân lúc ý chí chiến đấu đang cao, khẩn trương qua sông. Còn chuyện về sau… đến lúc đó hẵng nói!

Thiết Lão Lang vội vàng nói:
- Cũng được. Ta mang theo kị binh xông lên trước. Tướng quân, ngài mang theo bnh lính đuổi theo. Qua sông rồi ta lại mang người ứng cứu Yến tướng quân.

Tiết Vạn Triệt ngẫm nghĩ một lúc lắc đầu nói:
- Đường sông kỵ binh không có ưu thế. Ngươi mang người ở bên cánh tiếp ứng, ta tự mình chọn bộ binh tinh nhuệ mở đường.

- Không cần!

Hùng Khoát Hải đứng trước ngựa Tiết Vạn Triệt nói:
- Ta phụng mệnh Yến tướng quân đến tương trợ tướng quân qua sông. Mời tướng quân sai một ngàn bộ binh tinh nhuệ theo ta, ty chức cam đoan có thể mở được một đường máu.





Vũ Văn Thuật dưới sự bảo vệ của thân binh một đường đánh về phía trước. Qua sông ông mới phát hiện ra, hoá ra trong thời gian đang cùng người Cao Cú Lệ đàm phán, không ngờ Ất Chi Văn Đức đã nhân cơ hội điều tập nhân mã nhiều như vậy. Ông vẫn cho rằng quân viễn chinh Đại Tuỳ tuy rằng cắt đứt lương thực, nhưng không thể phủ định vận khí rất tốt. Đầu tiên là Cao Nguyên đến cửa cầu hoà, Ất Chi Văn Đức cũng không hề tấn công quân Tuỳ. Điều đó từng khiến Vũ Văn Thuật vui mừng. Ông không chỉ một lần từng nói Cao Nguyên và Ất Chi Văn Đức đều là một lũ ngu xuẩn. Nhưng hiện tại xem ra, trên chiến trường những thứ do khinh thường kẻ địch mang đến vẫn thường là đả kích khổng lồ.

Vũ Văn Thuật thở dài, nhớ đến thiếu niên Yến Vân trước đó chạy đến đón trước chiến mã của mình, khí thế này đến cả bản thân mình lúc đó cũng có chút cảm phục và bị thuyets phục. Đáng tiếc, người thiếu niên đúng là vẫn còn thiếu kinh nghiệm, lúc ấy muốn đánh bằng được, cũng chỉ có xuất thân hàn môn như hắn mới có loại dũng khí này.

Vũ Văn Thuật cười tự giễu, không nhớ nổi bản thân lần cuối kích động muốn giết người bằng được như thế là lúc nào. Trong trí nhớ của ông mình cũng có một thời tuổi trẻ đầy nhiệt huyết như vậy, nhưng hiện tại ngay cả ký ức cũng đã bắt đầu mơ hồ rồi.

- Ta già rồi sao?

Vũ Văn Thuật vô thức nghĩ đến.

- Ta già rồi, nhưng Đại Tuỳ không già.

Ông tự an ủi. Đại Tuỳ mới lập quốc hai mươi mấy năm, đang là lúc phấn chấn nhất. Từ trước tới nay, có mấy triều đại có thể huy động một lần mấy trăm vạn lính viễn chinh? Bên sông Liêu thuỷ, khi bệ hạ hăng hái chỉ vào bờ đông Liêu Thuỷ hỏi kia là đâu, ý chí binh sĩ dồi dào thế nào?

Nhưng mới nửa năm ngắn ngủi, chuyện gì đây?

Lúc này ông và bọn Vu Trọng Văn dưới sự bảo vệ của thân binh đã đem đại đội đi rất xa. Vượt qua Mã Tí thuỷ, đội ngũ phía sau bắt đầu hạn chế cung cấp lương thảo. Chỉ với những thân binh của Đại tướng quân bọn họ vẫn đủ ngày ba bữa no, chỉ có chiến mã của những thân binh đó mới có cỏ khô đầy đủ. Tám tướng quân, gần ba nghìn thân binh, là trận doanh thứ nhất của quân Tuỳ chạy thoát, ở phía sau bọn họ, là dê cừu chứ không còn là phủ binh Đại Tuỳ nữa.

Các đại tướng quân cũng đã chạy trước. Tuy rằng hàng ngũ phía sau đã qua sông, nhưng cũng đều là bị người ta vứt bỏ. Bờ Bắc Tát thuỷ cũng vậy đã không đếm được bao nhiêu người Cao Cú Lệ đang vây đuổi, người của bộ tộc nhỏ Cao Cú Lệ từng thấy phủ binh Đại Tuỳ từ xa đã né tránh bây giờ lại dám lấy vài trăm người, hơn ngàn người phát động tấn công quân Tuỳ đang rút lui. Cái đau lòng là hai mươi vạn phủ binh Đại Tuỳ qua sông, một chút đấu tranh tìm đường sống đều không có.

Không đếm được bao nhiêu người Cao Cú Lệ từ bốn phương tám hướng vọt đến. Bọn họ giống như một đàn sói hoang, không ngừng nhào tới gặm cắn voi lớn là quân Tuỳ. Mà con voi đói khát ngay lúc đối mặt với nguy hiểm đã không còn khí lực phản kháng. Tuy rằng nó thoạt nhìn vẫn cường tráng như xưa nhưng tất cả khí lực đều đã mất hết rồi.

Những người trong trận doanh quân Tùy chạy thoát đầu tiên kia đều biết rõ đằng sau kết cục bỏ mặc đồng bào sẽ là gì. Bọn họ đã thiếu lương thực rất nhiều ngày, một ngày một chén cháo loãng căn bản là không đủ bổ sung bao nhiêu khí lực. Mà người Cao Cú Lệ đã từng chờ đợi cũng đói khát như vậy, nhưng cái bọn chúng đói không phải là cái bụng, mà là máu.

Vũ Văn Thuật cũng rất kinh ngạc, vì sao lúc này mình vẫn có thể bình tĩnh như vậy. Ông không kìm nổi quay đầu nhìn đám Vu Trọng Văn, còn có Lưu Sĩ Long mặt mũi vẫn còn trắng bạch cắn răng phóng ngựa chạy như điên.

Trừ Lưu Sĩ Long bị doạ ra, sắc mặt đám người Vu Trọng Văn, Tiết Thế Hung, Trương Cẩn, Kinh Nguyên Hằng đều không đổi, bình tĩnh làm người ta khó lòng tưởng tượng.

- Đúng vậy!

Vũ Văn Thuật thở dài trong lòng. Ông biết nguyên do.

Bởi vì, những người này dù có chiến bại trở về, bản thân và gia tộc đều có thế lực khổng lồ, chỉ sợ bệ hạ cũng không dễ ra quyết định gì quá phận. Chỉ cần tìm hai kẻ chết thay, chuyện này đối với mình mà nói, kì thật… đều không tính là gì. Đúng vậy, lần này viễn chinh tổn thất ba mươi vạn phủ binh tinh nhuệ nhất Đại Tuỳ, căn cơ Đại Tùy lung lay, nhưng điều này có liên quan gì với họ chứ? Những binh lính kia là binh lính Đại Tuỳ, là binh lính của Bệ Hạ, không phải của họ.

Về phần kẻ chết thay.

Trong lòng Vũ Văn Thuật sớm đã chọn được người rồi.

Tả đồn Vệ tướng quân Tân Thế Hùng thời điểm cản phía sau đã sợ hãi mà lui, làm cho đại quân lâm vào trùng vây. Lý do này, bất kể thế nào vẫn có thể qua.

Còn những người khác… Vũ Văn Thuật nhìn lướt qua sắc mặt trắng bạch của Lưu Sĩ Long, trong lòng cười lạnh một tiếng.





- Người Cao Cú Lệ đã chặn ở bờ Bắc!

- Phía Bắc Tát Thuỷ nơi đâu cũng là người Cao Cú Lệ. Khắp nơi đều là chúng.

- Viện binh đâu? Viện binh mà Vũ Văn Nguyên Soái phái tới đâu rồi?

- Không phải Yến Tướng quân phái người mời viện binh sao? Viện binh đâu?

- Trời ạ, chúng ta bị Vũ Văn Thuật lừa rồi.

- Không có viện binh… Mẹ nó, đều là lừa người!

Bị người Cao Cú Lệ áp chế, hàng ngũ phía trước gian nan vượt sông. Càng gần bờ Bắc, càng rõ sự thật. Tiết Vạn Triệt nhìn đội ngũ tiến tới dần dần đánh mất dũng khí, trong lòng bi thương vô hạn. Vũ Văn Thuật đi rồi, bản thân y từ lúc bắt đầu đã biết ông ta sẽ không phái người trở lại. Bờ Bắc chính là địa ngục, hoá ra, hàng ngũ qua sông, đối với Vũ Văn Thuật mà nói, chính là tốt thí.

Vậy còn mình thì sao?

Phụ thân sẽ phái người tiếp ứng mình không?

Hai vạn phủ binh Đại Tuỳ vất vả lắm mới tụ tập lại được tuyệt vọng phát hiện ra căn bản không có viện binh. Bờ Bắc khắp nơi đều là người Cao Cú Lệ. Mà truy binh phía sau đã xông tới. Sông ngay trước mặt, nhưng… qua sông rồi, sẽ có con đường sống sao?

Sông này, còn cần vượt qua sao?