Tướng Minh

Chương 131




Quân Tuỳ không lập tức tấn công, người Cao Cú Lệ càng không ngốc nghếch. Một vạn bộ binh đối mặt với trên ba nghìn tinh kỵ của Đại Tuỳ, hình thành phương trận phòng ngự cũng không có gì nắm bắt phần thắng, càng huống hồ chủ động phát động tấn công? Cự soái chỉ huy Cao Cú Lệ hạ lệnh các binh sĩ kết trận dần dần lui quân, duy trì phòng ngự, các binh sĩ lui về sau…

Vũ Văn Thuật đứng ở trước trận địa, trầm ngâm một lúc đột nhiên giơ tay chỉ về phía trước.

Mấy ngàn kỵ binh đột nhiên phát động, tiếng bước chân giống như tiếng trống trận, giống như nước thủy triều dâng hướng về phía phương trận bộ binh của Cao Cú Lệ. Khi còn cách một trăm năm mươi bước thì có binh sĩ Cao Cú Lệ can đảm buông dây cung bắn mũi tên ra, mũi tên kia khó khăn lắm bay ra được tầm trăm bước, cong vẹo rớt xuống đất. Kỵ binh Đại Tùy trong lúc xông trận đồng thời phá lên nhưng tràng cười chế giễu vang như sấm, khuôn mặt binh sĩ Cao Cú Lệ kia ngượng đỏ, đồng thời cũng vô cùng sợ hãi. Nhưng mũi tên này tựa như hòn đá nhỏ phá tan mặt hồ căng thẳng, cùng với mũi tên này bắn ra, thần kinh căng thẳng của binh sĩ Cao Cú Lệ cũng thoải mái hơn, vô số mũi tên theo mũi tên cong vẹo kia được bắn ra ngoài.

Mũi tên bay như châu chấu, che phủ trời đất bắn ra ngoài.

Ba nghìn kỵ binh phân làm lục đạo, giống như sáu thanh chủy thủ sắc bén đâm ra. Mặc dù có không ít kỵ binh Đại Tùy bị bắn trúng nhưng giáp trụ hoàn mỹ trên người họ đã gánh được rất nhiều nguy hiểm, lâm trận chưa đầy ba mũi tên, đối mặt với kỵ binh xông ra với tốc độ nhanh như vậy, những cung thủ giỏi sau khi kỵ binh tiến vào tầm bắn thì nhiều nhất cũng bắn ra ba mũi tên, sau ba mũi tên đó, cung thủ nhất định lui lại sau trường mâu thủ, nếu không thì những cung thủ có sức phòng ngự kém nhất không có lực đánh trả chỉ có thể bị kỵ binh đồ sát.

Đây là một trận chiến đấu xảy ra đột ngột không nằm trong kế hoạch của tướng lĩnh hai bên. Hiển nhiên, ứng phó với trận chém giết đến một cách đột ngột như này, binh sĩ Cao Cú Lệ còn xa mới bằng được phủ binh của Đại Tùy. Mặc dù kỵ binh của Đại Tùy đói bụng nhưng trong tình hình này họ lại thể hiện sức chiến đấu đến kinh người.

Trận đấu kết thúc sau nửa canh giờ, một vạn bộ binh Cao Cú Lệ bị giết hơn bốn nghìn người, những binh sĩ còn lại gần như là đầu hàng toàn bộ, mà đây lại là kết quả mà đám người Vũ Văn Thuật không muốn nhìn thấy nhất, hàng binh, chính là gánh nặng.

Hiện giờ quân viễn chinh của Đại Tùy đã cạn kiệt lương thực, sao có thể nuôi được gần sáu nghìn tù binh chứ?

- Không được thả về!

Tiết Thế Hùng nhìn Vũ Văn Thuật, thở dài nói.

Vũ Văn Thuật gật đầu, ông biết Tiết Thế Hùng nghĩ gì. Sáu nghìn tù binh này, thu thì không thể thu được, nếu như thả quay về, đến lúc quân Tùy lui quân thì chúng sẽ biến thành sáu nghìn con sói, hung hăng cắn xé từ phía sau, một miếng cắn vào da thịt, một miếng cắn vào xương, mà lúc đó, chỉ e những binh sĩ Đại Tùy được huấn luyện cẩn thận đã đói đến mức không còn sức mà chiến đấu nữa.

- Giết đi!

Vũ Văn Thuật thản nhiên nói.

- Không được!

Không biết từ lúc nào, Thượng Thư Hữu thừa Lưu Sĩ Long cũng cưỡi ngựa đuổi theo, vừa may nghe thấy Vũ Văn Thuật hạ lệnh giết hết tù binh. Gã ta ngay lập tức ngăn trước mặt Vũ Văn Thuật, lời lẽ chính nghĩa nói:
- Binh của Đại Tùy ta là đội quân nhân nghĩa, nếu họ đã đầu hàng thì tuyệt đối không được giết hại. Nếu như ngươi dám hạ lệnh giết họ thì khi quay về ta nhất định sẽ làm một bản tấu trạng vạch tội ngươi trước mặt bệ hạ!

Vũ Văn Thuật cười lạnh nói:
- Đợi ngươi còn mạng trở về, lão phu tất nhiên sẽ đợi ngươi vạch tội ta. Nhưng nếu như Lưu đại nhân tình nguyện bỏ lương thực của mình ra để nuôi sống tù binh, bản tướng quân sẽ suy xét giết ít đi ba đến năm người.

Lưu Sĩ Long cứng lại, không biết trả lời như thế nào.

Vũ Văn Thuật cười lạnh, ôm quyền nói với Lưu Sĩ Long:
- Nếu ta và ngươi đều còn mạng trở về, lúc diện thánh, kể cả Lưu đại nhân không vạch tội ta thì ta cũng sẽ hỏi Lưu đại nhân trước mặt Thánh Thượng, tại sao lại thả Ất Chi Văn Đức về. Tội tư thông với nước địch, Lưu đại nhân hãy suy nghĩ kỹ xem sẽ giải thích với bệ hạ như thế nào nhé!

Ông thúc ngựa quay về, lạnh giọng nói một chữ:
- Giết!

Gần sáu ngàn binh sĩ Cao Cú Lệ đã buông vũ khí xuống, ôm đầu ngồi trên đất. Một thiếu niên mới mười bốn mười lăm tuổi sợ đến mức toàn thân run rẩy, sắc mặt tái nhợt không ngừng quan sát kỵ binh Đại Tùy cưỡi ngựa tuần tra. Thấy cậu bé thật sự sợ đến mức tái nhợt đi, một lão binh Cao Cú Lệ cả tóc và râu đều màu hoa râm ở bên cạnh cậu bé thấp giọng nói:
- Đừng sợ! Người Tùy sẽ không giết tù binh đâu! Bọn họ luôn miệng nói mình là quân đội nhân nghĩa, Hoàng đế Đại Tùy là quân vương nhân nghĩa. Yên tâm đi! Bọn họ coi trọng thể diện hơn cả tính mạng, biết không chừng một lát nữa sẽ thả cho chúng ta quay về đấy.

Thiếu niên Cao Cú Lệ kia run rẩy hỏi:
- Những gì ông nói đều là sự thật sao ạ?

Lão binh Cao Cú Lệ cười nói:
- Nói rồi mà cháu còn không tin! Lần trước ở sông Mã Tí, ta cũng bị quân Tùy bắt làm tù binh, áp giải ta hai ngày, lo ăn lo uống, cuối cùng chê ta yếu đuối nên thả ta về. Lúc đi, ta còn thuận tay lấy trộm của họ nửa gói gạo lớn, những người đó rõ ràng nhìn thấy những không ngờ lại bỏ qua.

Thiếu niên Cao Cú Lệ không tin nhìn lão binh đó, há hốc miệng, cuối cùng thốt ra vài chữ:
- Người Tùy thật ngốc!

Lão binh kia gật đầu, nói:
- Người Tùy vốn là…nhất thiên hạ!

Chữ đó ông ta chưa nói ra bởi vì một mũi tên đã bắn trúng vào cổ của lão. Mũi tên đâm xuyên qua làm đứt cổ họng ông, máu bắn phụt ra, bắn cả lên mặt của thiếu niên Cao Cú Lệ. Ngay lập tức, thiếu niên đó kêu lên tiếng kinh hãi rồi ngã sụp trên đất, sắc mặt sợ đến mức tái nhợt như tờ giấy. Trước khi chết, điều mà lão binh Cao Cú Lệ nghĩ đến đó là, người Tùy này bị làm sao vậy?

Vô số mũi tên lông vũ theo bốn phương tám hướng bắn lại, kỵ binh Đại Tùy bắt đầu giết hại tù binh.

Có người bắt đầu phản kháng, rất nhanh bị hoành đao chém lật trên mặt đất. Có người đứng dậy muốn chạy trốn nhưng lại chĩa lưng cho kẻ địch, sao có thể thoát được? Những bộ binh Cao Cú Lệ điên cuồng chạy trốn bị kỵ binh Đại Tùy từ phía sau đuổi theo chém giết, còn phần lớn người chưa kịp phản kháng thì cũng không thể đứng lên được nữa. Sau khi mưa tên bao trùm lên, kỵ binh bắt đầu cày bừa, chém giết những bộ binh Cao Cú Lệ còn lại. Cuộc chém giết này kéo dài chưa đến một canh giờ, gần sáu nghìn người đã bị giết hết hầu như không còn. Giám quân quân viễn chinh Đại Tùy Lưu Sĩ Long nhìn thấy cảnh này giống như địa ngục, sợ tới mức tiểu cả ra quần.

Đây là lần đầu tiên trong đời mà Lưu Sĩ Long sợ đến mức tiểu ra quần, tất nhiên, lúc nhỏ khi chưa có khả năng điều khiển mình thì không nói, nói cách khác, bắt đầu từ khi gã làm quan thì đây là lần đầu tiên mất mặt đến vậy. Nhưng đây cũng không phải là chỉ có lần này mà còn có lần sau, nơi gã đái ra quần chính là dưới đao của quái tử thủ.

...


- Yến Giáo Úy, ngươi... Tại sao lại nhậm chức trong binh hộ lương?

Vương Nhân Cung tò mò hỏi.

Lý Nhàn vừa giật mũi tên trên áo giáp đen xuống vừa thản nhiên trả lời:
- Binh Hộ lương rất tốt, ít nhất…Là đám người bị đói muộn nhất.

Khóe môi người thiếu niên có chút co rúm lại, đó là vì mũi tên đâm vào khe hở trong áo giáp đen. Mặc dù mũi tên đâm không sâu nhưng khi rút ra thì đều bắn ra rất nhiều máu, chỉ có điều là hắn không kêu lên tiếng đau nào nhưng mồ hôi ướt đẫm trên trán đã nói cho người khác, hắn ta đang cố chịu đau đớn.

Vương Nhân Cung tán thưởng nhìn Lý Nhàn một cái nói:
- Thiệt thòi cho ngươi rồi, nếu như ngươi bằng lòng, có thể đến Tả Võ Vệ của ta…

- Tạ ơn ý tốt của đại tướng quân, Tân tướng quân đối xử với ty chức cũng rất tốt!

Lý Nhàn đã cắt ngang lời Vương Nhân, đúng là có chút hơi vô lễ.

Vương Nhân Cung há miệng, lập tức cười khổ lắc lắc đầu. Y không nói gì nữa, Lý Nhàn cũng không có biểu hiện ra rằng mình muốn nói tiếp điều gì. Hai người cứ cưỡi ngựa trầm ngâm như vậy, một người như lâm vào trong trầm tư, sắc mặt trầm trọng, một người im lặng tiếp tục rút từng mũi tên ra, sau đó tùy tay vứt trên mặt đất.

Vũ Văn Thuật phái thân binh đến mời Vương Nhân Cung đến nghị sự. Lúc này Vương Nhân Cung mới quay đầu nói với Lý Nhàn một câu:
- Sau khi về doanh trại, ta sẽ phái người mang thuốc đến cho ngươi!

Lý Nhàn gật đầu cảm ơn:
- Đa tạ Đại tướng quân!

Không hề khước từ.

Vương Nhân Cung cười một cái rồi thúc ngựa đi tới chỗ của Vũ Văn Thuật.

...


Sau khi trở lại doanh trướng của mình, dưới sự giúp đỡ của Lạc Phó và Trần Tước Nhi, Lý Nhàn cởi áo giáp đen ra. Lúc này, áo lót trong của hắn đã bị máu nhuốm đẫm, dù sao đếm từng chỗ thì vết thương mà hắn bị mũi tên đâm vào không dưới hai mươi chỗ, vẫn may áo giáp đủ dày và chắc chắn, chỗ kết nói cũng được làm bằng thép tinh, mũi tên đâm vào không sâu, chỉ là vết thương quá nhiều nên có chút khủng bố.

Độc Cô Nhuệ Chí tự tay đắp thuốc cho Lý Nhàn, vừa lau vết máu vừa cau mày nói:
- Cớ gì lại liều mạng như vậy?

Lý Nhàn cười cầm lấy bình rượu ở bên lắc mạnh một cái, lại phát hiện đã hết sạch. Lạc Phó lấy từ trong một bọc hành lý ra một túi rượu đưa cho Lý Nhàn, chậm rãi nói:
- Túi rượu cuối cùng đó, uống tiết kiệm chút!

Lý Nhàn không uống rượu, cũng không tiết kiệm mà đổ rượu vào chỗ miệng vết thương, rượu mạnh chảy qua vết thương, thậm chí nổi hết bọt lên. Miệng vết thương cháy bỏng, đau nhức nhưng ánh mắt Lý Nhàn vẫn sáng quắc.

- Chuẩn bị một chút, nếu không có gì bất ngờ xảy ra chúng ta phải thay đổi chỗ!

Lý Nhàn uống ngụm rượu cuối cùng vào miệng rồi lau miệng một cái.

- Đổi chỗ? Là đi đâu?

Độc Cô Nhuệ Chí không ngăn cản Lý Nhàn dùng rượu mạnh tẩy trừ miệng vết thương, nghe thấy những lời đó của Lý Nhàn thì quay đầu lại hỏi.

Lý Nhàn trầm mặc một hồi nói:
- Vương Nhân Cung Đại tướng quân muốn đưa đệ đến Tả Võ Vệ, Tân Thế Hùng chắc chắn sẽ không chịu nhường người. Để ứng phó với Vương Nhân Cung, nói không chừng sẽ cho đệ làm quan to hơn đấy!

- Lúc này cứ coi như đệ làm Đại tướng quân thì có ý nghĩa gì không?

Độc Cô Nhuệ Chí trừng mắt nhìn hắn nói.

Lý Nhàn lắc đầu rồi lại gật đầu một cái:
- Không phải là huynh hỏi đệ, cớ gì lại liều mạng như vậy hay sao?

Hắn dừng lại một chút nói:
- Dù sao cũng phải làm chút gì đó, bằng không trong lòng không nỡ...Cố gắng hết sức, làm tiếp những việc chúng ta nên làm, như vậy chúng ta cũng không phải áy náy. Bắt đầu từ hôm nay, việc mà chúng ta phải làm là lúc lui quân cố gắng giữ lại nhiều mạng binh lính hơn, sau đó nghĩ cách biến quân Đại Tùy trở thành quân của ta, càng nhiều càng tốt…Vì vậy, huynh hỏi đệ, Tân Thế Hùng cho đệ thăng quan có ý nghĩa gì không, đáp án là chắc chắn có!

Ngày hôm sau, Tân Thế Hùng thăng trướng nghị sự, Lý Nhàn lần thứ hai được tham gia hội nghị quân sự. Vào lần đầu tiên, hắn chỉ là quần chúng, nhưng lần thứ hai, hắn trở thành nhân vật chính.

Lý Nhàn vì lập công mà được thăng lên làm biệt tướng Tòng ngũ phẩm, khi trở về quân thì gửi hành văn đến Binh bộ chính thức bổ nhiệm. Vì Ưng Dương lang tướng Mạnh Thế Địch chết trận, vì vậy ba nghìn sáu trăm binh sĩ ở ba doanh trại tạm thời giao cho Lý Nhàn suất lĩnh, mười tám kỵ đều được thăng thưởng.

- Ba nghìn sáu trăm người sao?

Dưới ánh mắt khích lệ của Tân Thế Hùng, Lý Nhàn yên lặng nghĩ…vẫn chưa đủ nhiều!