Nửa canh giờ sau, Vương Khải Niên thở hổn hển quay về lau mồ hôi trên trán nói với Lý Nhàn :
- Đại nhân, Phò mã nói bây giờ chúng ta có thể đi nhận tiếp tế tiếp viện được rồi.
Lý Nhàn ừ một tiếng hỏi:
- Tả đồn vệ chúng ta là lĩnh tiếp tế tiếp viện cuối cùng phải không?
Vương Khải Niên nói:
- Không phải, Tả đồn vệ chúng ta là người thứ hai lĩnh tiếp viện đếm ngược ạ. Nghe nói tiếp viện của Tả Vũ vệ còn chưa lĩnh.
Lý Nhàn cười cười, trong lòng tự nhủ Tả Vũ vệ tướng quân Vũ Văn Thuật là cha của Vũ Văn Sĩ Cập. Đương nhiên là gã phải chiếu cố thêm mấy phần. Nhìn đám dân phu cơm nước đã xong xuôi đang nghỉ ngơi, Lý Nhàn đi vào giữa sân lớn tiếng nói:
- Cả đội! Cùng bản giáo úy đi đến Truy Trọng Doanh nhận đồ tiếp tế tiếp viện. Các đội, các lữ xếp thành hàng, tiến lên, nghe rõ chưa?
- Nghe rõ rồi!
Đám dân phu lớn tiếng hét lên, tinh thần phấn chấn tự xếp thành hàng đội. Dưới sự dẫn dắt của đội trưởng, Lữ suất, cả đám ăn mặc rách rưới không ngờ đã xếp thành đội ngũ chỉnh tề nhanh chóng đi về phía Truy Trọng Doanh. Nhìn đám dân phu như con rồng dài, Lý Nhàn thầm cười trong lòng.
- Thật thần kỳ!
Vương Khải Niên nhìn bóng lưng đám dân phu này ca ngợi với giọng điệu chân thành:
- Giáo úy đại nhân nói mấy câu mà đã khiến những tên không quy củ này nghe lời, thật thần kỳ!
...
Lý Nhàn gặp Vũ Văn Sĩ Cập, đầu tiên là đứng trang nghiêm sau đó là chào theo nghi thức quân đội của Đại Tùy, hô to nói:
- Giáo úy Yến Vân của Tả đồn vệ hộ lương bái kiến Phò mã!
Vũ Văn Sĩ Cập liếc hắn một cái rồi nhìn binh lính xung quanh, vì thế cũng đưa tay lên đáp lễ, sau đó chỉ vào đống quân nhu chất như núi gần đó, nói:
- Đó là tiếp tế tiếp viện của Tả đồn vệ các ngươi, kiểm tra một chút rồi vận chuyển về đi.
Lý Nhàn nói:
- Hay là không cần kiểm, ta sợ nhiều như vậy không dễ bàn giao.
Vũ Văn Sĩ Cập hơi ngây người ra rồi lập tức cười mắng:
- Ngươi đến đi ngang qua sân khấu cũng không đi, đó mới là không dễ bàn giao.
Lý Nhàn cười hì hì rồi đi theo Vũ Văn Sĩ Cập vào lều lớn. Sau khi đi vào, Vũ Văn Sĩ Cập dựa vào ghế nói:
- Ngồi xuống nói đi, Yến giáo úy, coi chừng một đám binh hộ lương và dân phu, cảm thấy thế nào?
Tuy Lý Nhàn biết mặc dù gã không còn tức nữa nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên. Làm một Giáo úy chiến binh êm đẹp thì không làm, thế nào lại đi chạy đến đội binh hộ lương không lý tưởng. Đối với Vũ Văn Sĩ Cập, người một lòng muốn lôi mình về làm trợ thủ đắc lực cho gã mà nói, đây là chuyện khiến gã bực bội nhất. Nhưng may là, lời nói của Lý Nhàn vẫn làm gã động lòng. Lý Nhàn nói, nếu quả thực dựa vào Vũ Văn Sĩ Cập mà tạo áp lực khiến Tân Thế Hùng miễn cưỡng an bài chức vị Giáo úy chiến binh cho Lý Nhàn, sẽ khó tránh khỏi sau này lúc đại quân xuất chinh sẽ làm khó dễ hắn.
Đại quân viễn chinh, chuyện gì cũng có thể phát sinh. Lý Nhàn nhìn như lui một bước nhưng thực ra là đến tiến một bước dài.
Đương nhiên Vũ Văn Sĩ Cập không phải là người nhỏ mọn như vậy. Gã một lòng muốn nhân lúc Lý Nhàn còn chưa có cơ sở trong quân để kéo hắn về bên cạnh mình. Cho dù Lý Nhàn có đồng ý hay không, thì lúc này cũng không biểu hiện gì. Vũ văn gia là thế gia số một trong quân, sở dĩ Vũ Văn Thuật được sủng ái như vậy còn không phải bởi vì lúc trước vẫn kiên định đứng về phía Tấn vương Dương Quảng hay sao? Đây là ánh mắt của kỳ phụ, lúc đó Cao Dĩnh, Tô Uy, Dương Tố và các trọng thần của Đại Tùy đều đứng về phía Thái tử Dương Dũng. Chỉ có Vũ Văn Thuật kiên quyết chọn Tấn Vương yếu đối, phần quyết đoán và nhãn lực này quả thực hiếm người sánh kịp.
Lúc Dương Quảng làm Tấn Vương, vì lấy lòng cao tổ Dương Kiên đã cố tình tỏ ra khổ sở, lương thiện, ăn mặc như đám dân chúng, cố gắng rời xa hai chữ xa hoa. Còn lúc này, Vũ Văn Thuật dốc hết gia tài giúp Dương Quảng lôi kéo triều thần. Vì giúp Dương Quảng đạt được mục đích, có thể nói ông ta đã vô cùng tận tụy.
Có thể nói, Dương Quảng có thể trèo lên đế vị là không thể bỏ qua công lao của Vũ Văn Thuật.
Cho nên biết rõ Vũ Văn Thuật rất tham, vì tư quyền mà bài trừ dị kỷ nhưng Dương Quảng vẫn dung túng y. Mặc dù biết luận về khả năng lãnh binh, Vũ Văn Thuật trong các chư vị Đại tướng quân tuyệt đối không phải người xuất sắc nhưng vẫn giao quyền chỉ huy hơn 30 vạn đại quân cho y.
Là con trai của Vũ Văn Thuật, Vũ Văn Sĩ Cập không đơn giải chỉ là kẻ giỏi thuật quyền mưu mà còn là người có bản lĩnh nhìn người. Ngày đó ở Liêu Thủy, Lý Nhàn làm bộ như khờ ngốc cẩn thận giấu được Dương Quảng nhưng không giấu nổi gã. Ngày đó Vũ Văn Sĩ Cập đã phát hiện ra người thiếu niên tên là Yến Vân kia tuyệt đối không phải kẻ tầm thường. Một người vì để bệ chú ý mà dám mang theo mười mấy người liều mạng với người Cao Cú Lệ, sao lại là một kẻ ngốc được?
Cho nên, gã mới giúp Lý Nhàn.
Bên cạnh gã không có ai, phụ tá trong nhà đều đứng về phía Vũ Văn Hóa Cập. Có được sự ủng hộ hữu hạn của gia tộc, hiện tại gã phải dựa vào chính mình.
- Sĩ Cạp huynh… hà cớ phải châm chọc tôi?
Lý Nhàn cười khổ nói.
Trong đại trướng không có người ngoài. Lý Nhàn xưng hô như cũ.
Vũ Văn Sĩ Cập bị bộ dạng đáng thương của Lý Nhàn làm cho phì cười, liền chỉ ra ngoài nói:
- Số lương thực phát đấy, chắc chắn là đủ dùng. Lương thực mỗi binh lính gánh trên người đã nặng rồi, hơn nữa lại có nhiều trói buộc. Về phần giáp trụ, khí giới vân vân, ta cho Tả đồn vệ các ngươi thêm ba phần. Nhiều hơn ta không dám. Chiến mã, ta cho Tả đồn vệ đủ, về phần ngựa chạy chậm bốc xếp, vận chuyển vật tư, ta cho thêm hai trăm con.
Đầu tiên là Lý Nhàn trịnh trọng nói cảm ơn, sau đó rất nghiêm túc nói:
- Năm trăm.
- Năm trăm cái gì?
- Ngực chạy chậm, năm trăm con ngựa.
Lý Nhàn cười nói.
- Ngươi cho đây là chỗ bán rau chắc? Còn cò kè mặc cả sao?
Vũ Văn Sĩ Cập lườm hắn một cái nói.
Lý Nhàn hít một hơi thật sâu, hạ giọng nói:
- Nhiều hơn năm trăm con ngựa, cho dù là ngựa chạy chậm thì lúc chạy trốn cũng sẽ nhanh hơn một chút.
Vũ Văn Sĩ Cập hơi ngẩn ra rồi lập tức thay đổi sắc mặt:
- Ngươi thật to gan!
Lý Nhàn thở dài:
- Sĩ Cập huynh… lẽ nào huynh không cho là như vậy hay sao?
Vũ Văn Sĩ Cập không phản bác được, đúng vậy! Lần viễn chinh này mình cũng không tuyệt đối xem trọng? Bệ hạ tâm huyết dâng trào, hạ lệnh hơn 60 vạn tân binh tiếp tục bao vây tấn công thành Liêu Đông. Còn ba mươi mấy vạn phủ binh viễn chinh Bình Nhưỡng. Nhưng, bên Đại Tùy này đến một tấm bản đồ dạng tốt cũng không có! Trong quân có dư đồ, thành Liêu Đông lại xa về phía đông nam, tất cả đều là trống rỗng! Đến đường đi thông với Bình Nhưỡng thế nào cũng không biết, lần này viễn chinh, thật sự bệ hạ hi vọng như vậy, một trận chiến mà toàn công được sao?
Ga thở dài chậm rãi nói:
- Lát nữa tiếp tế chậm một chút, buổi tối lại đến lĩnh ngựa, số lượng quá nhiều.
Lý Nhàn ngạc nhiên vui mừng nói:
- Đa tạ Sĩ Cập huynh!
Vũ Văn Sĩ Cập khoát tay cười khổ nói:
- Tên tiểu tặc này thật to gan, sau này những câu như thế tốt nhất là không nên nói lung tung thì hơn. Nếu ta nói cho bệ hạ nghe những lời này, ngay lập tức có thể lấy đầu ngươi đấy!
Trong lòng Lý Nhàn tự nhủ sao ngươi biết ta là tặc, chỉ có điều ta không phải tiểu tặc mà là đại tặc, mà loại đó là rất lớn cơ đấy.
Không đợi Lý Nhàn nói, Vũ Văn Sĩ Cập bỗng ngẩng đầu nhìn Lý Nhàn, rất nghiêm túc nói ba chữ:
- Đừng cản phía sau!
Lý Nhàn im lặng.