Tường Hoa Năm Ấy

Chương 3




Trong học kỳ hai của năm lớp Mười một, tôi đã quyết định sẽ theo đuổi ngành học mỹ thuật. Vì lý do này, tôi đã phải chịu đựng sự mỉa mai và chế giễu của mẹ tôi trong hơn một tháng, cho đến khi bà đưa tôi và những bức tranh của tôi đến gặp một vị sư phụ nổi tiếng trong ngành mỹ thuật.



Vốn dĩ mẹ muốn vị sư phụ này giúp tôi nhận ra tôi và mỹ thuật không dành cho nhau. Suốt quá trình này, mẹ tôi chưa từng ủng hộ tôi.



Vài ngày trước lúc tôi đi, khi cả nhà đang ăn sáng, mẹ tôi ngồi một bên, tôi và em trai ngồi một bên, không có ba tôi vì ba mẹ cũng ly hôn đã bảy năm rồi.



"Kiều Vi, tuần sau em trai con sẽ bắt đầu huấn luyện thi đấu, mẹ hằng ngày sẽ phải chăm sóc em, trong nhà sẽ rất bận. Hay là hè này con chuyển đến nhà cũ của ông bà ngoại ở đường Giang Đồng ở tạm nhé?”



Tôi dừng chiếc đũa trong tay lại, ngơ ngác nói: “Đường Giang Đồng, con phải chuyển đến đó sao…”



“Không phải phòng vẽ tranh của họa sĩ Lương ở gần đó sao?” Bà ấy vô cảm ngắt lời tôi, bỏ quả trứng mới bóc vào bát Kiều Sở.



“Mẹ, con ăn không nổi.” Kiều Sở nhỏ giọng cự tuyệt.



“Chuẩn bị thi đấu rất gian khổ, ăn uống không đủ dinh dưỡng sao được.” Bà bình tĩnh ra lệnh: “Ăn đi.”



Tôi nhìn Kiều Sở im lặng cầm quả trứng lên, cúi đầu ăn từng miếng một. Em ấy đặc biệt ghét mùi lòng đỏ trứng, nhưng hiện tại em không thể làm gì được ngoài nghe lời mẹ.





“Mẹ, mẹ có đồng ý cho con thi mỹ thuật không?” Tôi thận trọng thăm dò.



“Ngày mai gọi công ty dọn phòng đến dọn dẹp, nhà cửa bên đó cũng khá đấy.”



Mẹ tôi vừa húp cháo vừa liếc nhìn tôi một cái. "Dù sao thì con cũng không thể thi đậu nổi Thanh Bắc, sao không thử một con đường khác."




Là phó hiệu trưởng một trường cấp ba trọng điểm cấp tỉnh, theo lời mẹ tôi, nếu tôi không thể thi đậu vào Thanh Bắc thì bà sẽ không thể ngẩng đầu nhìn mọi người được nữa.



Không nghi ngờ gì nữa, điểm số của tôi đã khiến bà ấy mất mặt trong một thời gian dài, nhưng may mắn thay, Kiều Sở đã nằm trong top đầu từ khi em ấy còn nhỏ.



“Hôm nay và ngày mai, mau thu dọn hành lý đi, đường Giang Đồng cũng không gần, mỗi ngày đi tới đi lui thật mất thời gian.”



Ăn sáng xong, mẹ bưng bát đũa đứng dậy, đột nhiên châm chọc nói: “Kiều Vi, nếu con có thể thi đạt điểm mấy môn văn hóa thì cũng có thể coi là học sinh mỹ thuật số một đấy.”



Tôi không trả lời, chỉ cúi đầu tiếp tục húp cháo. Bà ấy luôn như vậy, tôi sớm đã quen với sự hà khắc của mẹ.




Nam Thành rất lớn, đường Giang Đồng lại ở một quận khác so với nhà tôi. Kiều Sở giúp tôi đặt hành lý lên xe taxi, lẻn lại gần nói: "Chị, em thật ghen tị với chị, hè này chị rảnh rỗi."



Tôi vỗ vỗ bờ vai gầy của em, "Cố gắng lên, em là hy vọng của mẹ đó."



Chạy gần hai giờ, xe cuối cùng dừng lại ở đầu ngõ. Tôi kéo vali của mình đi về phía trước, xung quanh là những tòa nhà dân cư bụi bặm từ những năm 1990, thoáng chốc tôi tưởng chừng mình đã quay về những ngày tháng còn nhỏ.



Con hẻm này được gọi là Tam Khâu, và tôi đã dành phần lớn thời thơ ấu của mình ở đây.



Mẹ tôi lúc nào cũng bận lắm, bận soạn bài, bận xét danh hiệu, bận phấn đấu cho cơ hội học tập của những giáo viên trẻ xuất sắc. Còn bố tôi do đơn vị cử đi, cả tháng mới về được một hai lần, vậy mà có thời gian tôi gặp bố nhiều hơn gặp mẹ.



Ông bà ngoại không chịu được nữa, mấy lần gọi điện nói chuyện với mẹ, nhưng lần nào nói được vài câu đều cúp máy. Cuối cùng, ông lắc đầu quay lưng, nói rằng ông đã quá già để quản mẹ tôi rồi.




Khi tôi năm tuổi, Kiều Sở ra đời. Mẹ ngay lập tức bắt đầu làm việc khi chưa hết thời gian nghỉ thai sản, vì vậy Kiều Sở cũng được gửi đến ngõ Tam Khâu này.



Hai năm sau, ba tôi đổi một công việc tương đối nhàn hạ để trở về Nam Thành, một mặt ông muốn kết thúc cuộc sống thường xuyên bôn ba nơi khác, mặt khác ông muốn chăm sóc chúng tôi tốt hơn, vì cũng đã đến lúc tôi phải đi học tiểu học.




Vào thời điểm đó, quan niệm xã hội nhìn chung không khoan dung với sự phân công lao động giữa nam và nữ trong gia đình, khi mà người đàn ông chủ yếu gánh vác trách nhiệm nội trợ.



Tôi không biết ba tôi đã phải chịu áp lực như thế nào khi phải lựa chọn từ bỏ sự nghiệp, nhưng sự thỏa hiệp của ông không mang lại kết quả như mong muốn, không khí trong gia đình luôn bế tắc, chỉ cần ba mẹ ngồi lại với nhau là hay cãi vã hoặc chiến tranh lạnh. Họ đơn giản là không thể nói chuyện với nhau nữa.



Sự thật đã cho thấy năng lực của mẹ tôi phù hợp với tham vọng của bà. Mẹ tôi được chuyển công tác đến trường trung học Nam Thành, một trong những trường cấp ba trọng điểm của thành phố này.



Tại đây, bà đã chăm sóc những học sinh ưu tú nhất và làm việc với những giáo viên giỏi nhất. Mà trong miệng bà càng ngày càng có nhiều "thiên tài", "thần đồng", có người là học sinh mẹ dạy, có người là con của đồng nghiệp, trên nền tảng của những hình tượng ưu tú đó, sự tầm thường của tôi đã trở thành cái gai trong lòng của mẹ.



"Kiều Vi, cấp độ này câu hỏi có khó không?"



“Kiều Vi, đứa nhỏ nhà họ Lý cũng học lớp Mười hai, đã có thể đoạt giải Olympic Toán thành phố rồi.”



“Kiều Vi, sao tao có thể sinh ra đứa con ngu ngốc như mày?”



Lúc đầu, ba tôi sẽ đứng ra nói giúp cho tôi, nhưng kết quả là cả hai cùng bị chế giễu. Sau vài lần, ông dần trở nên im lặng như một khúc gỗ, không còn cảm xúc gì nữa.