Tường Hoa Năm Ấy

Chương 22




Trên đường trở lại sân bay, bác tài xế mà chúng tôi gặp rất nói nhiều, anh ấy dùng tiếng Quảng Đông trò chuyện vô cùng vui vẻ với Kiều Việt Ninh.



Radio đang phát những bài nhạc xưa cũ, tôi ngồi ở ghế sau nhắm mắt nghỉ ngơi, một lúc sau thì nghe thấy tiếng bác tài xế hào hứng giới thiệu: “Đây là cảng Victoria!”



Khung cảnh cảng Victoria vội vã trôi qua, vài chiếc thuyền buồm chậm rãi lướt trên mặt nước, bờ đối diện có rất nhiều tòa nhà cao tầng, đèn neon nhấp nháy.



"Bất kể khi nào tôi đến đây, tôi đều cảm thấy nơi đây đẹp như lần đầu tiên tôi đến vậy!" Bác tài xế thở dài từ tận đáy lòng, sau đó anh ta thoải mái phiêu theo điệu nhạc du dương từ radio.



Trong lúc chờ đèn đỏ, anh hỏi: “Các cô bay đi đâu?”.



“Paris.” Kiều Việt Ninh trả lời.



"Paris thật tuyệt, thủ đô của nghệ thuật. Các cô đi du lịch à?”



"Tôi đến làm việc và cô ấy đến để học."



"Cũng tốt, nhưng mà nhìn em gái nhỏ này có vẻ nhiều tâm sự lắm!”



Tôi mở mắt ra và bắt gặp đôi mắt u sầu của mình trong gương chiếu hậu.



"Cũng đúng ha, đường đi học lại xa như vậy mà." Tài xế giọng điệu ôn nhu



"Em gái này, để anh dạy cho em một câu tiếng Quảng Đông nhé, “Cân nặng hơn mía, mọi việc suôn sẻ”



*Trong tiếng địa phương ở vùng Quảng Đông có câu nói “掂过碌蔗” - ngụ ý muốn chúc một người trở nên giàu có hơn và làm mọi việc suôn sẻ. Câu này thực mình không biết dịch sao cho đúng nên dịch thoáng chút, mọi người đừng chê nhé.



Tôi bắt chước và nói lại: "Ý nghĩa là gì ạ?



"Có nghĩa là chúc cho em tương lai tươi sáng và mọi thứ diễn ra tốt đẹp."



Khi đèn xanh bật sáng, tài xế đạp ga từ từ lái về phía con đường rộng và thẳng tắp.



30



"Con vui vẻ lên đi, con sẽ không sao đâu."



Lần thứ hai ngồi ở sảnh chờ, Kiều Việt Ninh lấy nước cho tôi.



“Con có ổn không đó?” Cô hơi lo lắng.



Tôi gật đầu, lấy trong hộp thuốc xách tay ra một viên thuốc, nhét vào miệng, uống nước rồi nuốt xuống.



"Hay con nghỉ ngơi một lát đi?"



Tôi đứng dậy nói: “Cô nghỉ đi ạ, chúng ta sắp lên máy bay rồi”.



“Kiều Vi” Kiều Việt Ninh ngăn tôi lại



“Cô biết chuyện này không dễ dàng, nhưng với tình hình hiện tại của con, con phải hiểu rằng con không thể chăm sóc người khác.”



"Cô yên tâm, con hiểu ạ.”



Tôi đã gọi cho Thời Thịnh hai lần nhưng anh đều không bắt máy.



Tôi đang đối mặt với bức tường kính khổng lồ của sân bay và trước mặt tôi là đường băng dài rộng. Có một số máy bay chuẩn bị khởi hành đang hoàn thành những bước chuẩn bị cuối cùng của mình. Hành khách lần lượt vội vã băng qua để lên chuyến bay của mình.



Thời Thịnh ơi, anh đang ở đâu?



Từ ngày quyết định cùng Kiều Việt Ninh rời đi, cảnh chia tay đã được tôi diễn tập hàng nghìn lần trong đầu, tôi cũng từng nghĩ đến việc trực tiếp nói với Thời Thịnh, nhưng chỉ cần nhìn vào mắt anh ấy, dũng khí của tôi đều tan biến.



Đôi mắt anh sáng ngời, ẩn chứa làn gió xuân vô tình khiến tôi đắm chìm trong giấc mộng không muốn tỉnh lại.



Thời gian phải lên máy bay cuối cùng cũng đã đến, điện thoại trong tay tôi cuối cùng cũng run lên.



Tôi vội vàng cầm lên mà không thèm nhìn, trong lòng run lên: "... Alô, alô?"



“Sao giọng nghe lo lắng vậy, không thể nói chuyện được sao?” Người gọi là mẹ tôi.



"Có phải lần trước trở về, mày lại lục lọi ngăn tủ của mẹ không?”




“Đúng”



Tôi mừng vì mình đã uống thuốc trước để giờ phút này tôi lại một chút khả năng kiểm soát bản thân trong lúc choáng váng.



“Mang về đây, có biết làm mất giấy tờ phiền phức như thế nào không?” Bà sốt ruột nói



“Tối rồi mà mày còn ở đâu vậy, làm gì ồn ào thế?”



Đã có một hàng dài người xếp hàng chờ ở cửa lên máy bay bên cạnh, lại có một thông báo tìm người tình cờ được phát trên đài phát thanh.



“Con đang ở sân bay.” Tôi dần bình tĩnh lại.



"Sân bay?! Mày đi đâu? Mày định làm gì?"



Tôi hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trên bức tường kính tại sân bay



"Con muốn đến một nơi không có mẹ và cố gắng sống một cuộc sống bình thường một chút."



"Mày... cái gì?" Bà hoài nghi hỏi lại "Mày nói lại lần nữa?"



“Con cần những giấy tờ đó để làm thủ tục visa.” Tôi nói tiếp



“Xin lỗi mẹ, con mệt lắm rồi”.



“Con đi đâu vậy?” mẹ tôi dịu giọng



"Kiều Vi, trước đây mẹ có thể hơi nghiêm khắc…miễn là con ngoan ngoãn, mọi chuyện chúng ta đều có thể ngồi lại nói chuyện với nhau mà.”



"Ngoan ngoãn?" Tôi cười cười



"Mẹ, thế nào là ngoan ngoãn? Là chấp nhận bị theo dõi trong phòng, hay biến mình thành con rối để mẹ tùy ý điều khiển? Con không muốn trải qua những chuyện này nữa"



"Mày thì biết cái gì! Mày cho rằng mày có thể làm được gì?" Đúng như dự đoán, bà liền rất tức giận




"Mày rồi cũng giống như cái tên Kiều Việt Lý vô dụng kia thôi, cũng đều là phế vật! Khi đó tao không nên đồng ý cho mày học mấy cái vẽ vời đó, quá sai lầm. Hãy quay lại đây ngay lập tức!”



“Me, con sẽ không quay lại đâu.” Tôi bình tĩnh nói



“Mẹ biết không, mấy đêm nay con đều mơ thấy ác mộng, mơ thấy ba và Kiều Sở có chung một kết cục. Có lúc ra ngoài con nghĩ, hôm nay liệu đã tới lượt con chết chưa? Ngày mai con có chết không? Con sợ rằng mình sẽ bị xóa sổ khỏi thế giới này trong giây tiếp theo...... “



“Mẹ, tại sao mẹ chưa bao giờ cho con biết về tin ba đã chết?”



Điện thoại im lặng vài giây, mẹ tôi sau đó thăm dò: "Kiều Việt Ninh đã đến gặp mày sao?”



“Vi Vi, không được nghe lời con nhỏ đó! Chính tao đã là người nuôi mày lớn chừng ấy năm mà.”



“Nhà họ Kiều đã làm gì được cho mày? Kiều Việt Lý? Ba của mày cũng đã bỏ mày đi, bây giờ người nhà họ Kiều đến nói gì mày cũng tin à? Mày có bị ngu không?”



"Đúng, là con ngu ngốc, con đã giả ngu nhiều năm như vậy, để mẹ tin rằng con không biết lúc mẹ ly hôn đã nói với ba những gì, lại làm cho mẹ tin con không biết tại sao ông ngoại lại phải tức giận đến mức nhập viện!”



“Mẹ, ngay từ đầu mẹ đã không muốn có con phải không?”



[Ký ức của bảy năm trước chưa bao giờ bị thời gian vùi lấp, chỉ cần một chút xao động cũng có thể đưa tôi trở lại ngày tôi nấp sau cánh cửa nghe ba mẹ cãi nhau.



"Đây cũng là vì đứa nhỏ thôi, Kiều Sở ở lại với tôi, anh mang Kiều Vi đi."



“Học ở một ngôi trường nhỏ thì sao chứ hả Kiều Việt Lý, con gái anh rất thích hợp mà. Thay vì để nó bị sỉ nhục khi đến học ở Nam Thành thì chi bằng cứ để nó thoải mái lớn lên ở nơi nó muốn đi!”



“Còn Kiều Sở lại khác, tôi muốn dùng những nguồn lực tốt nhất để bồi dưỡng nó, một đứa thôi tôi cũng đã hết sức rồi.”



"Được, nếu anh nhất quyết muốn Kiều Vi ở lại Nam Thành, vậy tôi có điều kiện, từ nay về sau, anh đừng xuất hiện nữa. Con tôi sau này ít nhất sẽ có một người cha có thể chấp cho nó một đôi cánh rồng phượng để bay xa hơn, cao hơn.”



"Chỉ cần anh làm được, tôi vẫn sẽ đối xử với Kiều Vi bình đẳng, nhưng nếu anh không làm được, thì lập tức mang Kiều Vi theo bên người đi!”]



“Mẹ……” Tôi nghiến răng nghiến lợi, “Mấy năm nay mẹ hành hạ con đủ rồi.”



“Được, được lắm, mày đi đi.” Bà cười lạnh, dần dần trở nên cuồng loạn




“Đi đi, đừng trở về nữa, sống chết ở bên ngoài không ai quản mày, cho dù mày có chết trong hồ để cho người ta vớt lên thì cũng không sao cả. Ba mày…”



Tôi cắt cuộc gọi và đưa số bà vào danh sách chặn.



Tôi rất chóng mặt, ù tai dữ dội, tôi dựa vào ghế và thở hổn hển. Có người đến gần tôi và hỏi tôi có cần giúp đỡ không. Tôi không thể nhìn rõ mặt họ nên chỉ có thể phát ra âm thanh và xin một cốc nước nóng.



Sau khi uống ly nước, lý trí tôi dần quay trở lại. Kiều Việt Ninh cũng đã nhận ra sự bất thường của tôi và đang chạy đến. Tôi giơ tay ngăn cô ấy lại vì cuối cùng Thời Thịnh cũng đã gọi cho tôi.



"Vi Vi, thật xin lỗi, lúc nãy anh đang ăn tối với khách hàng, điện thoại bị tắt tiếng, anh vừa trở về khách sạn liền gọi cho em ngay. Em sẽ không giận chứ? Xin lỗi em, anh không phải cố ý đâu…”



“Thật xin lỗi anh, Thời Thịnh, vì em mà anh đã biến thành một bộ dáng như vậy…”



“Em đang nói gì vậy chứ?” Thời Thịnh thở phào nhẹ nhõm



“Đúng rồi, chiều mai anh sẽ về, em khi nào về đó?”



Tôi nhắm mắt lại: “Em sẽ không về đâu”.



"Hả? Em định ở lại Hong Kong ăn mừng Tết Nguyên Đán à?"



"Không...em đã thôi học rồi, sau này em cũng sẽ không quay trở lại nữa.”



Phải mất một lúc lâu anh ấy mới hiểu rằng tôi không nói đùa.



"Chuyện xảy ra khi nào? Em giấu anh?" giọng anh run run mơ hồ



"Vi Vi, trước mắt em quay về đi, chúng ta nói chuyện trực tiếp, được không? Nói cho anh biết anh làm chưa tốt cái gì, anh sẽ thay đổi cho đến khi nào em hài lòng thì thôi, có được không em?”



Tôi hít một hơi thật sâu và cố gắng điều chỉnh suy nghĩ của mình. Thời Thịnh đối với tôi quá dễ dàng mềm lòng, cho dù tôi có xù lông nhím lên và đâm anh chảy máu bao nhiêu lần đi chăng nữa, anh ấy vẫn có thể tiếp tục ôm tôi không quản thân mình đã đầy sẹo.



Tôi hiểu anh quá rõ, tôi còn biết chính xác cách để đánh vỡ hy vọng mong manh của anh.



“Thời Thịnh, đừng tỏ ra đáng thương như vậy nữa, anh không lừa tôi chứ?” Thái độ của tôi trở nên cay nghiệt vô cùng.



"Anh đã gặp Lục Dao Dao bao nhiêu lần, có cần tôi đếm cho anh không?"



"Không phải như em nghĩ đâu. Về Lục Dao Dao, anh—"



"Ai có thể đảm bảo sau này sẽ không có thêm một Lý Dao Dao, Vương Dao Dao nữa xuất hiện chứ.” Tôi ngắt lời anh



“Nhưng mà anh biết không, tôi sớm đã không quan tâm anh gặp ai ở bên ngoài hay ở cùng ai nữa.”



"Ngay cả rời xa anh cũng không khó như tưởng tượng của tôi."



"......Anh không tin."



“Nhưng anh cũng thấy rồi đó, chúng ta chính là như vậy.” Tôi nói dối ngày càng trôi chảy hơn.



“Vậy còn đêm qua và sáng nay…”



“Tất cả đều là một phần của cuộc chia tay.” Tôi tiếp tục thúc giục anh ấy, “Anh không cần để tâm quá đâu”



"Kiều Vi, đừng đùa nữa!"



Bên kia đại sảnh đã bắt đầu có người xếp hàng, Kiều Việt Ninh xách túi đứng lên khỏi chỗ ngồi, dùng ánh mắt thúc giục. Tôi gật đầu và cũng đứng dậy.



Những hành khách sắp lên chuyến bay nhanh chóng tập hợp lại, đài phát thanh mặt đất bắt đầu thông báo lên máy bay.



“Em thật sự sẽ đi đúng không?” Thời Thịnh hiển nhiên nghe được trong điện thoại



“Thật sự đi như vậy sao?”



“Tôi đi rồi, anh có hận tôi không?”



“Sẽ”, anh nghiêm túc nói.



“Được, vậy thì mong anh nói được làm được!”