Tướng Dạ

Quyển 1 - Chương 99: Đêm hai đại danh thiếp ra đời




Đẩy ra cửa hồng, nhấc lên rèm châu, Ninh Khuyết đi vào căn phòng đèn đuốc u tĩnh. Hắn uống vô hai bát to canh cỏ đuôi cá giải rượu, tắm nước ấm tẩy sạch thống khoái, bị đại sư tẩm quất chà đạp nặng nề một phen trêngiường trúc, cảm giác say muốn nôn dâng lên lúc trước đã thối lui hơnphân nửa, toàn thân trở nên thanh tỉnh rất nhiều.

ikienthuc.org

Nhìn vị phu nhân dáng người hoàn mĩ ẩn dưới làn vải, nhìn vầng trán cao rộng trơn nhẵn cùng nếp nhăn nơi khoé mắt, Ninh Khuyết cảm thấy bảnthân lúc này nên say một chút thì tốt hơn, bởi vì hắn mơ hồ đoán được kế tiếp sẽ gặp phải chuyện gì, tuy rằng hắn thủy chung cho rằng phu nhânnghiêm khắc với mình không hề có đạo lý, nhưng hắn lại phải thừa nhậnloại nghiêm khắc rõ ràng mang theo vài phần quan ái này của đối phương,thành ra căn bản không cách nào cự tuyệt, chỉ có rưng rưng mà thừa nhận.

"Mấy ngày qua không nhìn thấy ngươi, nghĩ hẳn là ngươi đã bắt đầu vàothư viện tu thân dưỡng tính, hiểu được tầm quan trọng bốn chữ ham họcham hỏi này, nào đâu nghĩ đến học vấn không tăng bao nhiêu, ngược lạiđảm rượu tăng không ít."

Giản đại gia bình tĩnh nhìn hắn, mặt mày giản dị hòa ái không có vẻ gìvô cùng đau đớn, chính là bằng bằng phẳng phẳng. Nhưng đúng là loại đốiđàm bình thường này, ngược lại gây cho Ninh Khuyết áp lực thật lớn, hắnlúng ta lúng túng không biết nên mở miệng như thế nào, mạnh mẽ trấn áp ý định cười xòa xua xấu hổ, lại không nhịn được nấc cục một tiếng, hươngvị rất là khó nghe.

Ngửi mùi rượu chua thối đầy phòng, Giản đại gia hơi chút nhíu mày,không vui trừng mắt nhìn hắn một cái, chợt nhàn nhạt tự cười giễu, nghĩrằng tự mình tức giận không hề có đạo lý, tổng không thể buộc gã thiếuniên trước mắt gánh tội thay cái tên năm đó đi? Nàng nhìn Ninh Khuyếttận khả năng bình tĩnh hỏi: "Nói xem vài ngày nay học được chút gì bêntrong thư viện?"

Ninh Khuyết tiếp nhận tách trà đậm Tiểu Thảo đưa qua, vội vàng nhấp hai ngụm bình tĩnh tâm thần, chân thành nói lời cảm tạ rồi mới hắng cổhọng, không chút nào cấp bách, nghiêm cẩn nói qua một lần cuộc sống bảnthân trong thư viện với Giản đại gia.

"Ngược lại coi như là cần cù, chính là nếu ngươi không hề có chút trụcột nào hai khoa Thư Lễ, vậy thì phải dùng nhiều công phu trên hai mônnày, mà không phải rõ ràng mặc kệ không để ý tới. Phải biết rằng tươnglai sau khi ngươi rời thư viện, vô luận là vào triều làm quan hay là rangoài làm tướng, chung quy vẫn không thể tách rời với chuyện công văn."

Nghe Ninh Khuyết nói hàng ngày vào nhà sách cũ, Giản đại gia nhoẻnmiệng cười, nếp nhăn khóe mắt càng sâu thêm chút, tiếp tục hỏi: "Nếungươi mỗi ngày vào nhà sách cũ, nói vậy cũng biết chuyện thư viện tầnghai?"

"Đúng vậy." Ninh Khuyết lễ phép hồi đáp.

Giản đại gia suy nghĩ một chốc, sau đó vẻ mặt nghiêm cẩn nói: "Ngươicảm thấy bản thân lúc nào có thể tiến vào thư viện tầng hai?"

Ninh Khuyết nhấc tay áo che miệng, mạnh mẽ đè nén xuống ý muốn nấc cục, thậm chí nôn mửa, lắc đầu hồi đáp: "Phàm là người có thể đi vào nơi đó, không đâu không phải thiên tài tu đạo, mà cơ thể ta căn bản không thểnhập cửa tu hành, căn bản không dám sinh ra si niệm gì với việc tiến vào thư viện tầng hai."

"Tên nhóc nhà ngươi có thể có chút tiền đồ được không? Khó khi nào códịp tiến vào nơi tốt như thư viện, nhất định phải quý trọng cơ hội họctập cho thật tốt, chớ nói cái gì si niệm với chả không..."

Giản đại gia nhìn hắn nhíu mày lắc đầu, thương tiếc hắn không chịutranh giành. Năm đó nàng tận mắt nhìn cái tên cưỡi con lừa kia cứ nhưvậy một đường rêu rao cưỡi vào thư viện tầng hai, mà hiện thời tronglòng nàng loáng thoáng liên hệ Ninh Khuyết cùng một chỗ với tên đó, khótránh khỏi ý niệm muốn bù lại tiếc nuối năm xưa, nhịn không được tiếptục khuyên nhủ: "Bản thân thư viện chính là nơi sáng tạo kỳ tích, nếungay cả chính ngươi đều cho rằng kỳ tích không có khả năng phát sinh,vậy ai cũng không giúp được ngươi."

Ninh Khuyết cũng không biết chuyện vị tiền bối cưỡi con lừa đen nhỏxông thẳng thành Trường An năm ấy, sau đó xông ra danh tiếng vang vọngkhắp thế gian, cuối cùng lại như lục bình dưới gió mưa biến mất khôngthấy, tự nhiên cũng không rõ vì sao Giản đại gia phải đầu nhập nhiều tâm tư vào cái tên tiểu tử nghèo khó như mình vậy. Hắn biết sau lưng sự chú ý này khẳng định có chút nguyên nhân, nhưng không cần biết nguyên nhânđó là gì, hắn vẫn thật tình cảm kích sự dạy bảo tha thiết của vị phunhân hòa ái như cũ.

Bởi vì sinh mệnh hắn thủy chung khuyết thiếu phần này, kiếp trước ngồisau xe đạp có lẽ là một loại quan tâm hình thức khác, nhưng hắn lạikhông thích, kiếp này trước bốn tuổi cũng từng có, nhưng chung quy đã bị máu tươi cắn nuốt. Bởi vì thật tình cảm kích thậm chí có thể nói là cảm động, cho nên thời điểm Ninh Khuyết trả lời vấn đề của Giản đại giatương đối thận trọng nghiêm cẩn, tốc độ không khỏi chậm một ít, việc này dừng trong mắt Giản đại gia, cũng là chỗ khiến nàng cảm thấy có chútcăm tức.

"Ta và tên nhóc ngươi không thân cũng chẳng quen, nếu không phải tronglòng nóng lên, cũng lười nói với ngươi những lời này, cho nên ngươikhông cần có cảm xúc mâu thuẫn gì cả, bảo ngươi quý trọng cơ hội học tập ở thư viện, cũng không phải hại ngươi."

Giản đại gia nhìn hắn nghiêm túc nói: "Lần trước ta đã nói với ngươi,Chử Do Hiền công tử phú gia bực này có thể chơi, còn thiếu niên nghèokiết hủ lậu như ngươi lại không có tư cách chơi, hôm nay càng là nhưthế, Tư Đồ tiểu thư hay tiểu thư Kim gia quý nữ Trường An này nọ có thểchơi, ngươi vẫn là không có tư cách. Các nàng thân cận với ngươi, chínhlà thấy chơi với ngươi vui vẻ, tạm thời hứng thú với ngươi, loại hứngthú này cũng không nhất thiết là ác ý, nhưng dù sao cũng không phải thật sự tôn trọng."

"Nếu ngươi muốn trở thành bằng hữu chân chính của các nàng, như vậyngươi nhất định phải có một chút năng lực và khí độ đáng giá các nàngtôn trọng, nếu ngươi có thể đi vào thư viện tầng hai, ta tin tưởng tấtcả mọi người trên đời đều nguyện ý làm bằng hữu của ngươi."

Giản đại gia bưng lên chiếc cốc hoa lan kim tuyến trên bàn, nhẹ nhấpmột ngụm làm trong cổ họng, sau đó bình tĩnh ngẩng đầu lên nhìn hắn tiếp tục nói: "Về sau có thể đến lâu giải sầu, nhưng không cần quá liên tục, rượu càng không thể uống nhiều, ta vốn là một ma ma đi lại trong chốnphong nguyệt, tự nhiên sẽ không cho rằng lưu luyến thanh lâu là hành viđê tiện thế nào, nhưng cũng không cho rằng đây là nơi phong nhã đáng lui tới. Ba mươi năm trước vị đại thi hào Thảo Thôn tiên sinh kia, nửa đờitrước vẫn luôn ngủ lại trong ngõ Hoa Liễu, ai có thể dám bất kính vớiông ấy? Thậm chí cuối cùng ông ấy còn cưới con gái tể tướng, nhưng đâykhông phải do ông ấy lưu luyến thanh lâu nặn ra danh khí bao lớn, mà làvì thơ của ông ấy thiên hạ vô song, trong bụng tài cao hơn người!"

"Đại Đường trọng người hiền, chỉ cần ngươi có tài, vô luận ngươi là ởtrên lâu hay dưới lâu, trong lâu hay ngoài lầu, là thiếu niên biên thành hay quý tộc Trường An, thủ đô đế quốc sẽ không mai một ngươi."

Một phen dạy bảo chấm dứt, Ninh Khuyết ôm trán xuống đến lầu dưới, phát hiện tụ hội trong sảnh đường cũng đã chấm dứt. Hỏi một chút quản sựtrong lâu, mới biết được tụ hội nhóm đồng học cuối cùng vẫn là do Tư Đồđại tiểu thư trả tiền, nghe tin tức này, nghĩ thân gia hai ngàn lượngbạc của mình lại có thể bảo lưu thêm một đoạn thời gian, hắn không khỏicảm thấy thập phần may mắn.

Đang chuẩn bị đi cáo biệt mấy người Thủy Châu Nhi, tỳ nữ Tiểu Thảo lĩnh mệnh Giản đại gia rất không khách khí đẩy hắn tới xe ngựa, sau đó phânphó phu xe dùng tốc độ nhanh nhất đưa gã thiếu niên say rượu trở về số47 ngõ Lâm.

Ngồi trên chiếc xe ngựa chạy như bay, Ninh Khuyết bị xốc cho cao thấpphập phồng, dục tiên dục tử dục nôn, nhưng không biết vì sao lúc nàytrong đầu hắn lại thanh minh một mảnh, không ngừng suy xét một vấn đềnghiêm túc: "Bản thân không ngớt tàn phá thân thể tinh thần cố thủ nhàsách cũ, nghĩ vào thư viện tầng hai, là vì muốn tăng cường thực lực tựthân để có thể chính tay báo thù, chẳng lẽ từ nay về sau còn muốn thêmvô một lý do... để có thể tung hoành thanh lâu?"

Lúc người nào đó đang suy nghĩ loạn như ma trên xe ngựa, Thủy Châu Nhicô nương trong tiểu viện lại nghênh đón một vị khách nhân. Là một trongmấy vị cô nương hồng bài của Hồng Tụ Chiêu, trừ bỏ khách quen giống nhưngự sử Trương Di Kỳ, nàng đã có quyền lợi chọn lựa khách nhân, thậm chícự tuyệt khách nhân theo một mức nào đó, bất quá riêng với vị khách nhân một mình đêm khuya đi vào tiểu viện này, nàng vẫn phải mạnh mẽ lau đivẻ mệt mỏi trên mặt, sau đó cường chấn tinh thần tự mình thay khách châm trà.

"Đi rửa cái mặt đi, một vị cô nương xinh đẹp bực này, chung quy không nên biến thành bẩn giống như lão đạo ta vậy."

Vị khách tiến vào viện đêm khuya này là một lão nhân cao gầy, mặc mộtthân đạo bào cực cũ, hai bên trái phải áo bào đều có một vết dầu bẩn, ởgiữa dường như còn có thể nhìn thấy mấy hạt cơm không biết còn sót lạitừ hôm nào, thật sự là bẩn đến cực điểm. Cũng may gương mặt đạo nhân cao gầy vẫn sạch sẽ, chỉ là có mấy cọng râu dài thưa thớt dưới hàm, ngượclại hương vị dâm tục đáng khinh lóe ra từ cặp mắt tam giác kia lại bẩnđến cực điểm.

Thủy Châu Nhi cười cười, nghe lời đi theo thị nữ rửa mặt chải đầu trang điểm lần nữa.

Nàng chỉ biết thân phận vị khách này rất đặc biệt, chính là khách quýGiản đại gia tự mình giao phó, lại không biết đối phương rốt cuộc là ai, nghề nghiệp gì, về phần mấy thứ bề ngoài như quần áo dung mạo này nọ,từ trước đến nay không phải trọng điểm nàng hay các nàng quan tâm, quantrọng là vị đạo gia này từ trước đến nay ra tay cực kỳ hào phóng, hơnnữa ông ta tự xưng cần phải bảo vệ nguyên thần, đến hai ba lần đều chỉđộng tay chứ không "lên giường" thật sự, nữ tử thanh lâu có lý nào không thích loại khách nhân này.

Đạo nhân dơ bẩn cao gầy tự rót chén rượu bên cạnh bàn chậm rãi uống,đang lúc chán nản vô nghĩa, bỗng thấy cạnh bầu rượu có tờ giấy bị vòthành một cục, loại giấy sổ sách bình thường nhất, mơ hồ lộ ra chữ viếtbên trong, căn cứ niềm đam mê dưỡng thành tánh qua mấy chục năm tu hànhcủa mình, theo bản năng ông nhấc lên cục giấy kia, sau đó tinh tế trảira trên bàn.

Trang giấy nhàu loạn có viết một hàng mặc tự, chữ chữ kéo dài dính nhau không rõ, vương vấn không dứt ra được, cộng thêm dàn giáo nghiêng lệchtán loạn, nhìn vào khiến người mất hứng.

Trên giấy viết: Tang Tang thiếu gia ta hôm nay uống say sẽ không trở về ngủ ngươi nhớ uống sạch canh gà hầm còn thừa trong nồi.

Nhìn mấy chữ này, đạo nhân cao gầy gắt gao nhíu lại mày hoa, nhưngkhiến người ngạc nhiên chính là, biểu lộ trong lúc ông ta nhíu mày ngưng thần chẳng phải mang vẻ chán ghét, mà là tràn đầy nỗi vui sướng kinhngạc.

Đạo nhân cao gầy tinh tế đánh giá những chữ nhìn như gà bới kia, ánhmắt cuối cùng dừng ở hai chữ canh gà, tay phải khô gầy giống nhành câymục chấm vào chén rượu cho ướt, sau đó hạ ngón tay lên mặt bàn, bắt đầuphỏng theo nét bút mà viết.

Nước rượu trên ngón tay tha thành chữ trên chiếc bàn gỗ lim, hai chữcanh gà hầu như giống y đúc Ninh Khuyết viết trên giấy, trong lúc mơ hồphảng phất có từng luồng khí lưu, từ đầu ngón tay đạo nhân cao gầy thẩmthấu qua nước rượu, thấm vào chỗ sâu gỗ lim cứng rắn, sau đó nháy mắttản ra, hóa thành vô số dòng xoáy cực nhỏ biến mất vô tung.

Thủy Châu Nhi cô nương đang ở ngoài phòng rửa mặt chải đầu trang điểm,phảng phất cảm ứng được cái gì, nhìn ánh sao đầy trời phản xạ qua chậunước, bất chợt ngẩn ra, không biết vì sao bỗng nhiên nhớ nhà vô cùng,tưởng niệm ngôi nhà ấm áp chưa bao giờ xuất hiện trong sinh mệnh củanàng mà chỉ tồn tại trong ảo tưởng, tưởng niệm hương vị canh gà mẫu thân nấu chưa bao giờ nhấm nháp qua, hốc mắt thoáng chốc ẩm ướt.