Thế giới biến mất, Ninh Khuyết tỉnh lại.
Hắn nhìn thi thể con kiến cùng đống băng vỡ vụn ra từ lá xanh kế bênmình, thất thần một lát rồi gian nan bò lên. Hắn không biết bản thân hôn mê bao lâu, có lẽ rất dài, có lẽ rất ngắn, nhưng hắn biết nằm ngay giữa ngã tư đường là một việc hết sức nguy hiểm, xa xa mơ hồ nghe thấy tiếng trúc tiếng địch cùng tiếng vó ngựa, hắn hung hăng cắn môi dưới mạnh mẽxốc dậy tinh thần, chống thân hình tàn tạ mỏi mệt chạy vào một ngõ nhỏbên hông.
Máu lưu lại trên mặt đường đã biến mất vô tung, sạch sẽ giống như đượcnước mưa tẩy mười lần rồi lại được ngày xuân ấm áp hong khô vậy, hắncũng không nhận ra vết máu trên người mình đã biến đi nơi nào, sạch sẽnhư là mới vừa tắm thùng gỗ nửa đêm trong Hồng Tụ Chiêu.
Trước khi hôn mê rốt cuộc đã xảy ra cái gì, hắn bây giờ chỉ có một ítấn tượng mơ hồ, ngay cả cuộc đấu pháp thần kỳ giữa bức tranh Chu Tướcphía cuối phố dài và chiếc ô đen lớn sau lưng cũng không nhớ nổi.
Đi vào ngõ hẻm, hắn nhanh chóng cởi chiếc áo ngoài lủng đầy lỗ kiếmtrên người kia ra, lúc này mới chú ý tới trên áo thế mà không có lấy một vết máu, nao nao, gian nan cúi đầu nhìn thân thể của mình, xác nhậnthật sự không còn vết máu, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc cựckỳ mãnh liệt. Chỉ là lúc này tình thế khẩn cấp, quan phủ đã bị kinhđộng, hắn không thể dừng lại suy xét, trực tiếp kéo xuống một tấm vải bố treo trên cành cây, sau đó ném áo ngoài ra sau tường nhà dân nào đó.
Trong lòng vẫn vô cùng đau đớn như cũ, chiếc trường mâu vô hình đến từthương khung kia phảng phất vẫn còn cắm trong ngực hắn, mỗi lần đi mộtbước đều sẽ khiến sắc mặt hắn trắng thêm một phần, cho dù là cử động nhẹ nhàng nhất cũng đều khiến hắn cảm giác lỗ hổng trong trái tim mình bịkhoét ra thêm một chút.
Hắn vươn bàn tay run rẩy chống lên thành một bức tường thấp, thắt lưngdùng sức mà nhảy vào, lặng yên không tiếng động đi qua một cư dân cònđang tranh thủ sáng sớm mát mẻ say ngủ, từ trên sào trúc lấy xuống mộtchiếc áo đơn màu xanh, nhanh chóng khoác lên người.
Hắn có chuẩn bị thuốc trị ngoại thương cực tốt, nhưng trong quá trìnhmặc quần áo, vội vàng liếc mắt xem xét một cái lại ngạc nhiên phát hiệnvô số miệng vết thương bị phi kiếm cắt máu tươi đầm đìa bên ngoài thânthể không biết khi nào đã khép lại, loại khép lại này chẳng phải chânchính lành lặn, nhìn qua càng giống như bị người ta dùng lửa mạnh mẽthiêu đốt, chỉ là ngừng chảy máu, nhưng thương thế vẫn như cũ.
Nương theo màn đêm sắp nhạt cuối cùng, Ninh Khuyết gian nan đi qua phốlớn ngõ nhỏ trầm mặc ở đông thành Trường An, thỉnh thoảng phải nghiêngngười nấp sau cây cối, hoặc leo lên đỉnh mái hiên, tránh đi vó ngựa ngày càng gần cùng tiếng trúc địch ngày càng bén nhọn.
Khi hắn rốt cục thành công tới gần số 47 ngõ Lâm, lại phát hiện bảnthân không cách nào trở lại Lão Bút Trai trị thương, bởi vì nha dịch phủ Trường An cầm dây thừng gậy sắt đã bắt đầu dọc theo khu phố gõ cửa trahỏi.
Nhíu mày nhìn nha dịch, Ninh Khuyết nâng tay che miệng, mạnh mẽ đèxuống xúc động ho khan mãnh liệt, bước chân chuyển hướng lui vào bóngtối đầu ngõ, dựa vách tường dồn dập thở dốc hai tiếng.
Một chiếc xe ngựa hình thức phổ thông xuất hiện ngay đầu ngõ, bên trên càng xe có đánh dấu thư viện.
Ninh Khuyết ẩn thân trong bóng đêm, nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa mỗingày đưa bản thân đi thư viện này, cẩn thận lắng nghe tiếng cửa mở bàyhàng thỉnh thoảng truyền đến từ trong ngõ, yên lặng tính toán thời gian.
Chân phải đầy nhức mỏi hung hăng đạp lên mặt tường, thân thể suy yếuphát ra lực lượng cuối cùng, cả người hắn tà tà lướt vào ngõ, tay phảinhư tia chớp mở cửa xe, chui tọt đi vào.
Nha dịch đang hỏi ông chủ tiệm đổ cổ mơ hồ nhìn thấy gì đó trong ánhsáng heo hắt, kinh ngạc quay đầu nhìn lại, đã thấy chỗ cửa ngõ không cómột bóng người, chỉ có một chiếc xe ngựa yên tĩnh đứng tại chỗ.
"Sớm như vậy, làm sao lại có một chiếc xe ngựa ngừng ở đây?" Nha dịch nhíu mày lẩm bẩm, chuẩn bị đi qua xem.
Ông chủ tiệm đồ cổ khoác kiện áo đơn lỗi thời ngáp một cái, nhìn thoáng qua xe ngựa đầu ngõ, rất chi tùy ý giải thích một câu: "Đó là xe ngựađón cậu Ninh đi thư viện, cùng giờ mỗi ngày đều sẽ chờ ở đây."
Nghe được hai chữ thư viện, nha dịch dừng bước, tự cười giễu, quay đầuđến nhìn ông chủ tiệm đồ cổ cảm khái nói: "Trên đường của chúng ta thếmà cũng có người thi đậu thư viện, thật sự là khó được."
Bên trong xe ngựa, Ninh Khuyết nhìn nha dịch và ông chủ tiệm đồ cổ đốithoại bên thềm đá, xác nhận không có vấn đề mới buông rèm cửa cổ, nhẹnhàng gõ lên thành xe, dùng thanh âm mỏi mệt nói: "Lão Đoạn, có thể điđược rồi."
Lão Đoạn phu xe hoảng sợ, quay đầu lại nhìn Ninh Khuyết phía sau rèm,kinh ngạc nói: "Cậu chủ Ninh? Cậu lên xe lúc nào thế? Sao tôi lại khônghay biết? Hôm nay cậu lên thực sớm a."
"Hôm qua ta chưa ôn tập xong giáo án khoa Lễ, giờ phải vội vã vào thưviện nhìn lại một hai." Ninh Khuyết nhẹ giọng giải thích, sau đó hơi đổi sắc mặt, cúi thấp mình kịch liệt ho khan, vội vàng dùng tay áo chemiệng.
Nghe tiếng ho khan đè nén tê tâm liệt phế trong toa xe, phu xe thân thiết hỏi: "Cậu không có việc gì chứ?"
Ninh Khuyết đáp: "Đêm qua quá nóng, tham ăn hai ly nước đá, lại xối mấy thùng nước giếng, đại khái đã cảm mạo."
Phu xe quay người lại, một tay cầm cương một tay nhẹ quất roi ngựa,cười nói: "Bị cảm mạo là phiền toái nhất, bất quá cậu trẻ tuổi khíthịnh, sau khi về cửa hàng uống chút cháo bột thanh lương, liền sẽ không có chuyện gì."
Nghe hai chữ khí thịnh, Ninh Khuyết không biết vì sao đáy lòng sinh ramột nỗi hãi sợ, hắn nao nao, cúi đầu nhìn ống tay áo của mình, phát hiện mặt trên nhiễm hai ngụm máu mình vừa ho ra, liền nhẹ nhàng đem nắm chặt góc áo trong tay.
...
...
Nam thành Trường An chính là khu quý tộc, ngôi nhà nhỏ ven hồ kia cànglà nơi thanh quý, người có tư cách sống tại đó không phải phú thì chínhlà quý, tuy trà sư Nhan Túc Khanh không còn ở triều đình, nhưng trongvòng các nhân vật thượng tầng nổi tiếng vẫn có vài phần danh khí. Mộtphen tử chiến bên trong lâm hồ tiểu trúc lúc trước sớm đã kinh độngnhững cư dân khác ven hồ, đến lúc phát hiện trà sư Nhan Túc Khanh bịngười chém mất đầu, phủ Trường An thậm chí Vũ Lâm quân lập tức bắt đầucông tác điều tra nghiêm túc.
Lúc này cửa thành vừa mở, đúng là thời cơ cực tốt để vây hung đồ ởtrong thành, nha dịch phủ Trường An rải ra chung quanh, còn Vũ Lâm quânthì bố phòng quanh các ngã tư đường, đội kiểm tra thực hư nơi cửa thànhcàng là cực nghiêm.
Nhưng dù kiểm tra thực hư nghiêm khắc đến mấy, đúng là vẫn còn có chútphân biệt đối xử, chí ít là với xe ngựa mang theo dấu hiệu của thư viện, phụ trách đưa học sinh đi thư viện đọc sách, biểu tình nghiêm túc củaquân giữ thành cũng chỉ là hỏi hai câu tùy ý, sau đó xốc màn xe nhìnthoáng qua, liền vẫy tay thả đi.
Ninh Khuyết nhấc rèm cửa sổ nhìn lại hướng cửa thành, thầm nghĩ nếukhông phải vết máu trên người không biết vì sao bốc hơi toàn bộ, hôm nay muốn qua cửa này thật đúng là không dễ. Hiện tại hắn cũng không biết,vết máu trên đường Chu Tước cũng đã bốc hơi tinh lọc toàn bộ, không cólưu lại dấu vết gì, bằng không kỵ binh Vũ Lâm quân đã sớm truy theo vếtmáu đuổi tới kẻ mỏi mệt bị thương nặng là hắn.
Vó ngựa ngượng ngùng, bánh xe lân lân, tia nắng sớm đầu tiên buôngxuống thành Trường An, chiếu rọi trên bờ má của cậu thiếu niên non nớt,chiếu cho gương mặt đã tái nhợt càng thêm tái nhợt, hắn nhịn không đượcnheo mắt lại, nhớ tới ánh mặt trời màu đen trong cái thế giới bên kia,nhớ tới rất nhiều chuyện khó hiểu phát sinh trên người mình tối qua,theo bản năng lắc lắc đầu, sau đó ẩn thanh đao vào dưới thùng xe.
Xe ngựa đi tới thư viện, Ninh Khuyết thong thả mà bình tĩnh đi vào, con đường lát đá u tĩnh thoang thoảng mùi hoa cỏ ngày xưa, hôm nay lại cóvẻ dài như thế, mỗi lần đi một bước đều là thống khổ như vậy, để khôngbị người nhìn ra thương thế lẫn khác thường của bản thân, cho dù ngực có đau đớn kịch liệt nhường nào, hắn cũng đều phải chịu đựng, ngay cả đuôi lông mày cũng không thể lệch lấy một chút.
Loại trạng thái thân thể này tuyệt đối không cách nào lên lớp, NinhKhuyết rõ ràng, nếu kiên trì lên lớp, như vậy bản thân rất có khả năngsẽ phun một ngụm máu tươi sau đó ngã lăn ngay trước mặt giáo viên cùngcác vị đồng môn, cho nên hắn trực tiếp xuyên qua ngõ hẹp bên hông thưviện, đón tia nắng sớm không biết là thứ mấy, chậm rãi đi qua bờ hồ,tiến đến nhà sách cũ.
Nhà sách cũ luôn mở cửa cho học sinh thư viện, lúc này sáng sớm, vôluận là giáo viên hay bốn tay chấp sự đều không có mặt, Ninh Khuyết tựhành đẩy cửa, sau đó tay phải chống lên vách tường, cực kỳ khó khănthong thả bước lên cầu thang.
Đến lầu hai quen thuộc, nhìn kệ giá đầy rẫy bộ sách tu hành, NinhKhuyết trầm mặc một lát, bỗng nhiên sinh ra xúc động đọc chúng mãnhliệt, bởi vì trong cõi u minh hắn cảm giác được một điềm báo trước cựcxấu —— đây chính là lần lên lầu cuối cùng trong sinh mệnh bản thân, cũng chính là lần cuối cùng có cơ hội nhìn số sách trân quý này.
Đúng là vẫn không rút sách ra xem, cũng không có tinh thần nhìn cái tên Trần Bì Bì kia có nhắn lại gì không, hắn mệt mỏi đi tới cuối giá sách,đến bên cửa sổ phía tây ngồi xuống sàn nhà.
Lát nữa nữ giáo viên hẳn là sẽ đến viết chữ trâm hoa nhỏ của nàng đi?Để nàng thấy bộ dáng bản thân thế này, phải làm sao giải thích với nàngđây? Có lẽ lát sau bản thân sẽ nhắm mắt lại rồi không cách nào tỉnh nữa, vậy cớ gì còn cần giải thích đây?
Bởi vì mất máu quá nhiều, càng bởi vì vết thương từ cuộc chạm tránhuyền diệu trong cơ thể, suy nghĩ của Ninh Khuyết cực độ hỗn loạn, tựanhư tơ liễu bay múa trong gió giữa ngày xuân, nhẹ bổng vô lực không biết phương hướng.
Hắn cúi đầu thoáng nhìn qua ngực bản thân, cảm thụ được cảm giác trốngrỗng nơi đó, cảm thụ được nỗi thống khổ xé rách khó có thể thừa nhận bên trong trống rỗng, theo bản năng nâng bàn tay phải lên run rẩy chậm rãisờ soạng tới.
Không đụng đến thanh trường mâu đến từ thương khung, cũng không đụngđến máu, nhưng Ninh Khuyết lại cảm thấy tay mình tràn đầy máu tươi đặcsệt, hơn nữa hắn vô cùng xác định ngực của mình quả thật đã bị thanhtrường mâu kia đục ra một cái động lớn.
Một cái động lớn vô hình.
Cứ như vậy vô duyên vô cớ chết đi sao? Ninh Khuyết đau đớn nghĩ, đồngthời cảm thấy trong đầu úp tới mệt mỏi vô cùng vô tận, cảm thấy mí mắtmình trở nên nặng ịch như chì, càng không ngừng muốn khép nó lại.
Hắn cởi xuống chiếc ô đen lớn phía sau, nhẹ nhàng đặt bên cạnh, sau đómệt mỏi dựa vào vách tường sau lưng, chậm rãi nhắm lại hai mắt, phát ramột tiếng thở dài thoải mái, hai chân thật tự nhiên thả lỏng mở ra.
Giống như là Trác Nhĩ ngồi dưới bức tường xám giữa ngày mưa hôm ấy.
Trong phòng truyền đến tiếng bước chân mềm mại, nữ giáo viên dáng người tinh xảo chậm rãi đã đi tới, nhìn thấy Ninh Khuyết ngồi dựa dưới tường, đuôi mày của nàng chậm rãi nâng lên, ánh mắt dừng lại trên chiếc ô đenlớn bên cạnh Ninh Khuyết.
Nữ giáo viên hơi nhíu mày nhìn chiếc ô đen lớn, lại nhìn sang NinhKhuyết, dung nhan điềm tĩnh nhiều thêm một tia hứng thú nghiên cứu tìmtòi: "Khiến Chu Tước tức giận... là ngươi, hay vẫn là chiếc ô đen này đây?"
Nàng bình tĩnh nhìn thiếu niên kề cận cái chết, không biết vì sao lạikhông có ý định ra tay cứu giúp, chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng,tiếc hận nói: "Thật đúng là rất ngạc nhiên đấy, một thiếu niên đángthương không có tiềm chất tu hành gì, vì sao trên người lại cất giấunhiều bí mật mà ngay cả ta đều nhìn không thấu như vậy?"
"Do có hứa hẹn, cho nên ta không thể giúp đỡ ngươi, bằng không ta thậtmuốn nhìn một chút, sau khi ngươi sống lại sẽ biến hóa như thế nào."Gương mặt thanh lệ của nữ giáo viên lộ ra vẻ tốt bụng trẻ con hoàn toànkhông tương xứng với tuổi, nhìn Ninh Khuyết trên đất, nói: "Ta sẽ thayngươi xin phép, đồng thời hi vọng Hạo Thiên có thể giáng vận may chongươi, cho ngươi sống sót, nếu ngươi lần này không cách nào sống sót,cũng chớ trách ta, chỉ có thể trách ngươi xuất hiện sớm một hai năm."
Một lát sau, nàng bưng tới một chén nước trong, hai cái bánh bao, đặt ở bên cạnh hắn, rồi trở lại bên án thư dưới cửa sổ phía đông tiếp tụcviết chữ trâm hoa kiểu nhỏ, thật giống như căn bản không biết đằng saukhông xa có vị thiếu niên sắp chết.
Ngoài cửa sổ, nắng sớm mạnh dần, ve kêu và hơi nóng mùa hè cũng dần tăng.