Chương 608
"Nhưng mà chỉ dựa vào áp chế còn không được, muốn hoàn toàn loại trừ độc tính của Tứ Dực Mãng Ngưu, ta cảm thấy còn phải triệt để ngăn chặn tuyến thể
của nó mới được."
"Cần biết, hết thảy yêu thú có độc, nọc độc bọn chúng đều thông qua tuyến thể đặc biệt sinh ra."
"Thụ giáo." Ôn Quân Dao chắp tay: "Tiền bối ngụ ý là muốn tăng thêm thành phần mới trong Ngưng Bích La Ách Đan của ta?"
"Ôn cô nương đúng là thông minh, một câu nói trúng!"
Thúc Bân gật gật đầu, sau đó lấy từ trong nạp giới ra một viên đan dược toàn thân màu xanh.
"Viên đan dược này tên là Thanh Minh Đan, chính là Thiên giai thượng phẩm, có thể hữu hiệu áp chế hết thảy tuyến độc."
"Ta dung hợp nó và Ngưng Bích La Ách Đan lại với nhau, luyện thành đan dược mới thì có thể hóa giải Tứ Dực Mãng Ngưu chỉ độc!"
Nói xong hắn lấy ra một cái đỉnh nhỏ màu vàng óng. Đỉnh này trên khắc chín con Lôi Long, quanh thân hương vụ lượn lờ, có chút bất phàm.
Cửu Long Đỉnh!
Chẳng những Ôn Quân Dao, mấy người Khương Tấn Trung cũng đều lộ ra chấn kinh chỉ sắc. Đỉnh này có phẩm chất giống như Thần Nông Vương Đỉnh, phi thường trân quý.
Thúc Bân mỉm cười, biểu hiện tự tin, sau đó đồng thời để hai viên đan dược vào bên trong Cửu Long Đỉnh. Vận chuyển chân nguyên, thôi động linh khí, linh khí hóa lửa, sáng rực mà đốt. Ngắn ngủi mười hơi qua đi, bành một tiếng, đan dược. mới đã được luyện thành.
Đương Thúc Bân lấy đan dược ra, toàn trường bộc phát ra một tràng thốt lên.
"Thất thải huyền quang quanh quẩn... cái này đúng là Thánh giai đan dược!"
"Thúc tông chủ có thể luyện chế Tiên Đan trong thời gian ngắn ngủi như thế, đúng là thiên phú dị bẩm, làm cho người bội phục!"
Đón ánh mắt tán thưởng của đám người, Thúc Bân cười cười với Ôn Quân Dao: "Dùng viên đan dược này thử một chút đi!"
"Được." Ôn Quân Dao tiếp nhận đan dược, để nó vào trong miệng Tứ Dực Mãng Ngưu.
Chờ giây lát sau, nàng lại lấy pháp bảo thử độc châm ra cắm vào thân thể Tứ Dực Mãng Ngưu.
Lần này, ngân châm rút ra vẫn là màu trắng bạc! "Quả nhiên triệt để tiêu trừ độc tính của nó!" Ôn Quân Dao lộ ra vẻ kinh dị.
Thúc Bân nhếch môi cười một tiếng. Mặc dù vừa rồi Ôn Quân Dao vô tâm giao hảo với hắn. Nhưng không thể không nói, lần này hắn đã thành công khiến cho Ôn Quân Dao thấy được thiên phú của mình. Hắn cảm thấy, nói không chừng phát huy thêm mấy lần, cố gắng thì có thể đánh động phương tâm của Ôn Quân Dao.
Ngao!!! Lúc này, Tứ Dực Mãng Ngưu thân hình phi tốc bành trướng lần nữa. Ôn Quân
Dao vội vàng lui lại mấy bước, chăm chú quan sát Tứ Dực Mãng Ngưu với đám người Thúc Bân.
Dựa theo lý, phục dụng một viên đan dược lần nữa, thân hình Tứ Dực Mãng Ngưu này sẽ tăng lớn gấp hai trở lên. Nhưng mà tình huống so với Ôn Quân Dao. tưởng tượng có chút khác biệt!
'Theo một tiếng gào thét kinh thiên, Tứ Dực Mãng Ngưu lại bạo tăng gấp mười lần. Trong lúc nhất thời chiều cao đạt tới trăm trượng, khí thế vô cùng doạ người. Càng khiến người sợ hãi là toàn thân nó bỗng nhiên phun ra một đoàn sương mù màu xanh biếc. Một cỗ hôi thối không cách nào hình dung trong khoảnh khắc bao phủ phạm vi trăm trượng.
"Đây là sương độc của Tứ Dực Mãng Ngưu, mọi người nhanh bịt miệng mũi lại, không nên tới gần nó!"
Ôn Quân Dao vội vàng hô to một tiếng, vận chuyển chân nguyên lui lại với tốc độ cao nhất.
"Đáng chết I"
"Tại sao có thể như vậy?"
Thúc Bân vô cùng tức giận, không ngờ được là tình huống lại mất kiểm soát. Hắn lấy ra bản mệnh phi kiếm, muốn trảm Tứ Dực Mãng Ngưu. Nhưng mà Tứ Dực
Mãng Ngưu biến lớn hơn gấp mười lần, tốc độ cực nhanh, bành một tiếng, nổ ra một đạo sương độc màu xanh biếc, xông lên bầu trời.
Thúc Bân tức giận tới mức cắn răng: "Không thể để cho nó chạy, nếu không hậu hoạn vô tận!"
Một con Tứ Dực Mãng Ngưu to lớn mất khống chế, chỗ đến sương độc như: mưa. Với độc tính mãnh liệt của nó, không biết sẽ có bao nhiêu sinh linh phải tao
ương.
Sau khi nói xong, Thúc Bân dẫn theo người của Kim La Tông phi tốc phóng lên trên không, toàn lực đuổi theo Tứ Dực Mãng Ngưu.
Ôn Quân Dao nhìn Khương Tấn Trung một chút: "Khương thúc thúc, chúng ta cũng đi đuổi theo con Tứ Dực Mãng Ngưu đó đi!"
Cho dù nói thế nào, nàng tuyệt không thể bỏ mặc Tứ Dực Mãng Ngưu phóng độc khắp nơi mà mặc kệ. Khương Tấn Trung gật gật đầu, dẫn theo một đám gia định Ôn gia theo Ôn Quân Dao, tốc độ cao nhất bay lên bầu trời.
Cổ Thú Sơn Mạch, một phía khác.
Lâm Hiên dẫn theo mấy người Tuyền Châu thí luyện đến trưa. Chứng kiến các tiểu nha đầu trưởng thành, để Lâm Hiên rất có cảm giác thành tựu.
Giờ phút này bốn tiểu nha đầu đều dính trong ngực của hắn, hưởng thụ Lâm Hiên ôm các nàng.
"ỒI Các ngươi nhìn, trên trời có một đoàn sương mù biết bay!"
Tuyền Hi chợt thấy Tứ Dực Mãng Ngưu phi hành ở trên bầu trời, lập tức vươn ngón tay nhỏ chỉ nó.
Tuyền Châu ngẩng đầu nhìn lên: "Oa, đoàn sương mù này bay thật nhanh nhai"
Tuyền Hàm vẻ mặt giật mình: "Sương mù cũng sẽ tự mình bay sao?”
Hắn phát hiện Tứ Dực Mãng Ngưu này khác hẳn với bình thường, vì phòng ngừa nó phóng độc khắp nơi, trực tiếp miểu sát nó.
"Yêu thú biết thả sương độc? Thật giỏi a!" Tuyền Ấu nghe Lâm Hiên nói như vậy nhấn tình sáng lên: "Cha, chúng ta đi xem một chút!"
Nói xong, tiểu nha đầu ôm cổ Lâm Hiên lăc lắc, để hắn nhanh xuất phát. Lâm Hiên bất đắc dĩ mà cười, đành phải ôm các tiểu nha đầu cưỡi gió mà đi, chưa được hai bước đã tới khu rừng cách ngàn trượng.
Sau đó thấy Tứ Dực Mãng Ngưu đã rơi vào trong bụi cỏ, thân thể không nhúc nhích nhưng trên người vẫn có sương độc phun ra. Lâm Hiên tiện tay bóp một cái trận pháp cỡ nhỏ, hoàn toàn bao phủ Tứ Dực Mãng Ngưu trong đó, để chúng nữ nhi tới gân quan sát.