Chương 585
Đi vào tẩm cung, nhìn thấy bốn tiểu bảo bối nằm sấp trên người Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U hơi sững sờ.
Các bảo bối đã lớn như vậy, nàng lần đầu tiên nhìn thấy các nàng ăn mặc giống nhau như đúc.
Nhớ ngày đó Đông Hoàng Tử U chăm các nàng, vì dễ phân biệt các nàng nên tốn không ít tâm tư.
Tuy nói con cái đều là thịt trong lòng cha mẹ. Cho dù bọn họ thay đổi như thế nào, người làm phụ mẫu đều có thể nhận ra.
Nhưng trên thực tế. Đối với tân thủ phụ mẫu, muốn phân biệt đa bào thai, độ khó tuyệt đối là nghịch thiên. Cho dù là thông minh lanh lợi như Đông Hoàng Tử U, vừa chăm mấy người Tuyền Châu cũng có khi sẽ tính sai.
Tuy nói sau này Đông Hoàng Tử U nhanh chóng nắm giữ kỹ xảo phân biệt các nàng nhưng vẫn cố ý để bốn tiểu nha đầu ăn mặc khác nhau để dễ phân biệt.
Nàng không ngờ được là hôm nay tiểu bảo bối sẽ ăn mặc như thế này.
Nhẹ nhàng bước đến, dẫn theo mọi loại quang huy đi tới chỗ mấy người Tuyền Châu.
Đông Hoàng Tử U nở một nụ cười nói: "Các bảo bối, tại sao hôm nay ăn mặc giống nhau như đúc?"
"Mẫu thân!"
Mấy người Tuyền Châu vội vàng chạy đến trước người Đông Hoàng Tử U, ôm lấy nàng, kể chuyện vừa rồi ra.
"Thì ra là thế." Đông Hoàng Tử U nghe xong không khỏi mỉm cười, những tiểu bảo bối này trưởng thành, càng ngày càng cơ trí.
Đôi mắt đẹp lưu chuyển, rơi trên người Lâm Hiên, Đông Hoàng Tử U âm thầm gật đầu.
Lâm Hiên cho bọn nhỏ ăn mặc rất đáng yêu, điểm này, ngay cả Đông Hoàng Tử U đều cảm thấy không bằng.
Chơi đùa với mấy người Tuyền Châu một lát sau, Đông Hoàng Tử U đi tới chỗ Lâm Hiên: "Chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Hiên: "Chuẩn bị cái gì?"
Đông Hoàng Tử U trong lòng than nhẹ một tiếng. Hắn lại quên chuyện đánh cược, sao lại không có tiến thủ tâm như thế?
Nghĩ lại, Đông Hoàng Tử U lại không khỏi bắt đầu vui vẻ. Nếu hắn thua, vậy hắn cũng chỉ có thể học tập thư pháp với mình, dựa theo ý nghĩ của mình mà tiến
bộ.
Hít sâu một hơi, nàng nói ra: "Bảy ngày trước ngươi ta đánh cược liên quan tới thư pháp, ngươi sẽ không quên chứ?”
"Không có!" Lâm Hiên chưa quen, chỉ là không để việc này ở trong lòng.
Đông Hoàng Tử U nghiền ngẫm cười một tiếng: "Đã như vậy, vậy thì bắt đầu đi"
Nữ nhân này, hoàn toàn trực tiếp dứt khoát như trước đây.
"Có thể." Lâm Hiên cũng nghiêm túc, đứng dậy trực tiếp cầm một cây bút lông và một trang giấy.
Sau đó, hắn mở phụ trợ chữ dễ sai trong giáo trình vú em hoàn mỹ, tay cầm bút lông, chuẩn bị múa bút vẩy mực.
Nhìn thấy tư thế Lâm Hiên viết rất không đúng tiêu chuẩn, Đông Hoàng Tử U không khỏi khế chau lông mày.
Như vậy có thể viết xong?
Sau đó thấy, Lâm Hiên bút tẩu long xà, một mạch mà thành, tiêu tiêu sái sái viết xuống mười chữ to.
Thái, đái, cao...
Đông Hoàng Tử U tiến lên xem xét, không khỏi đôi mắt đẹp run lên, có chút tỏa sáng: "Cái này. . "
Thư pháp của nàng đã đạt đến hoàn mỹ, tạo nghệ cực cao. Mười chữ của Lâm Hiên, dưới cái nhìn của nàng, đã là long xà vũ dược, khoẻ khoăn thoải mái,
nước chảy mây trôi, đặt bút như mây khói, rất có tiêu chuẩn.
Tuy nói so với nàng còn có một ít chênh lệch nhưng so với mấy người Tuyền Châu thì tốt hơn rất nhiều.
hoạt nhìn không có năm sáu năm công lực thì rất khó viết ra chữ như vậy.
Mà Lâm Hiên trong khoảng chừng bảy ngày thì có tài nghệ như thế, đúng là làm cho Đông Hoàng Tử U có chút kinh hỉ.
Ngay cả mấy người Tuyền Châu nhìn thấy chữ của Lâm Hiên cũng tán thưởng không thôi.
"Oa, cha nghiêm túc thì có thể viết ra chữ đẹp nhất!"
"Ân ân ân, không hổ là cha của chúng ta!"
Trong lòng các tiểu nha đầu, cha vĩnh viễn là nam hài tử lợi hại nhất. Chỉ cần hắn nghiêm túc, vậy có thể viết ra chữ đẹp mắt nhất.
Lâm Hiên quan sát vẻ mặt của Đông Hoàng Tử U và chúng nữ nhi, không khỏi âm thầm cười một tiếng.
Có hệ thống phụ trợ giúp đỡ, hắn cho dù tùy tiện viết đều có thể nhẹ nhõm thăng Đông Hoàng Tử U.
"Xem ra ngươi hạ khổ công!"
Khóe miệng Đông Hoàng Tử U từ đầu đến cuối đều ngậm lấy ý cười. Biểu cảm như thế, quả nhiên là như mặt trời, hoa nở rực rỡ, xuân ý vô hạn, làm cho. người ta động tâm.
Nhìn thấy Lâm Hiên cố gắng như thế, nàng vui vẻ. Bởi vì cho dù nàng có được khắp thiên hạ, nàng vẫn hi vọng nam nhân mình có thể một mình đảm đương một
phía, không chênh lệch với mình quá nhiều.
Dù là chênh lệch lẫn nhau không cách nào đền bù, tối thiểu nhất, hắn phải có tiến thủ tâm mãnh liệt.
Hiện tại, rốt cuộc Đông Hoàng Tử U cảm nhận được điểm này trên người Lâm Hiên!
Nhìn thấy chúng nữ nhi đều chạy ra ngoài chơi, Lâm Hiên nghiền ngẫm cười một tiếng: "Ngươi thừa nhận mình thua?"
Đông Hoàng Tử U khẽ cắn môi đỏ, gật gật đầu: "Ừm!"
Chỉ cần hắn có thể tiến bộ, mình cúi đầu chịu thua lại như thế nào? Lâm Hiên cười nói: "Vậy ngươi đồng ý tiền đặt cược của ta?"
Đông Hoàng Tử U năm chặt ngọc quyền: "Có chơi có chịu!"
"Tốt!" Lâm Hiên đi tới chỗ Đông Hoàng Tử U.
Đông Hoàng Tử U không khỏi hô hấp hơi chậm lại. Hắn đi tới! Hắn muốn làm gì?
Bây giờ bọn nhỏ không tại, bốn bề vắng lặng, không phải hẳn muốn khinh bạc †a chứ?
Có nên một bàn tay đánh hắn ngã xuống đất?
Không có đường lui nữa.
Lâm Hiên buồn cười nhìn Đông Hoàng Tử U, nữ nhân này sẽ không cho là mình muốn làm gì nàng chứ?
Sao vẻ mặt như lâm đại địch như thế?
Đi đến trước mặt Đông Hoàng Tử U, thấy nàng cúi đầu xuống, năm chặt ngọc quyền, tựa hồ đang cố gắn chống cự.